Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện, Tôi Kết Hôn Cùng Npc

Chương 67: Cưng chiều




Leandre ngồi trên ngai vàng vuốt ve thanh kiếm của mình. Anh ta cảm thấy một thứ xinh đẹp như vậy sao đến tận bây giờ mình mới nhận ra cơ chứ?

Bên dưới chân anh ta, Violet đang bị trói chặt vào thành ghế, cả người cô ta bất động, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm.

Cảm thấy chuyện này vượt quá giới hạn chịu đựng của mình, hoàng hậu thật sự muốn ngăn đứa con trai điên rồ của mình lại nhưng không kịp nữa rồi.

Hai tháng trước bà đã tự tay diệt trừ đức vua và cả Alexander cùng hậu cần của anh để nâng con trai của mình lên ngôi vị cao nhất. Khi đó bà nghĩ đây là chuyện tốt nhất bà có thể làm nhưng không ngờ hành động đó của bà đã đẩy con trai và vương quốc Carlender vào vực sâu không thấy đáy.

Cách đây một tháng, vì đức vua tiền nhiệm đã qua đời nên con trai cả của ông- Leandre Richelieu trở thành đức vua đương nhiệm. Ai cũng nghĩ anh ta sẽ trở thành một vị vua anh minh, có trách nhiệm, nhưng không.

Leandre Richelieu vừa ngồi lên ngai vàng đã trục xuất cả ba vị công tước trừ Karlis Alarie, hai mươi vị hầu tước và ba mươi vị nam tước. Trừ ba vị công tước kia ra thì những người còn lại đều là phe cánh của nhị hoàng tử, sau đó đức vua đương nhiệm đã đưa những tên không biết từ đâu chui ra lên làm quý tộc.

Luật lệ trong vương quốc được sửa đổi toàn bộ. Đầu tiên là tiền thuế tăng lên gấp ba so với thuế cũ, các nhà dân có con gái đủ mười sáu tuổi đều phải đưa đến cung điện, cổng thành vương quốc không được mở để các thương lái từ nước khác ra vào và còn nhiều điều lệ điên rồ khác nữa,...

Người dân trong vương quốc đều vô cùng bất mãn, họ nhiều lần viết thư gửi đến cổng cung điện nhưng tất cả đều bị bác bỏ, điều này đã nhen nhóm lên lửa hận trong lòng bọn họ.

Và đáng sợ hơn nữa chính là việc đức vua đuổi cùng giết tận vị huynh đệ của mình là nhị hoàng tử Alexander Richelieu. Lệnh truy nã được dán khắp các ngõ ngách trong vương quốc. Ban đầu còn có người quan tâm nhưng dần dần về sau chẳng còn ai thèm đếm xỉa tới nó cả.

Hoàng hậu cảm thấy chuyện này thật sự không ổn chút nào, bà đã nhiều lần khuyên nhủ Leandre ít nhất nên tỏ ra đứng đắn trước mặt người dân để học kính phục nhưng anh ta đều phớt lờ.

Thú vui hằng ngày của anh ta là hành hạ những cô gái như thú cưng của mình, còn việc của vương quốc ấy à, ai muốn làm thì làm, chỉ cần anh ta ngồi được trên ngôi vị cao nhất là được rồi.

Có lần hoàng hậu vì nói quá nhiều mà bị anh ta ném thẳng vào ngục tối trong suốt ba ngày ba đêm. Từ lần đó trở đi bà dường như không nhìn ra đây là đứa con của mình nữa mà là một tên ác quỷ khát máu.

Bà luôn cố viết thư truyền tin ra bên ngoài, hi vọng nó sẽ đến được tay Alexander và anh sẽ cứu bà nhưng mỗi lần như vậy, nỗ lực của bà đều như hạt cát chìm vào đại dương.

Tiếng thét chói tai vang lên từ sảnh chính, Leandre cầm lấy thanh kiếm mình vừa lau sạch cắt một đường ngay gò má Violet. Cô ta đau đớn van xin:



"Tha cho tôi đi mà, làm ơn, tha cho tôi đi, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi."

Nhưng cô càng cầu xin Leandre còn cảm thấy phấn khích hơn, anh ta lại rạch thêm một vài đường nữa.

Hoàng hậu quả thật nhìn không nổi cảnh này, bà tiến lên ngăn cản:"Dừng lại đi Leandre, con đừng khiến bản thân trở nên tồi tệ hơn nữa!"

Leandre dừng tay, anh ta nhìn bà bằng đôi mắt lạnh lẽo:"Ha, bà vẫn nghĩ đây là đứa con trai của mình sao? Ngu ngốc!"

Anh ta nhẹ nhàng vứt thanh kiếm đi, vừa khéo thanh kiếm văng đến bên chân hoàng hậu.

Đôi mắt bà lóe lên, bà cầm lấy thanh kiếm, tự chĩa vào cổ mình:"Con! Nếu con không dừng lại ta sẽ tự sát ngay tại chỗ này, ngay trước mặt con!"

"Cứ làm đi."- Leandre thách thức.

Đôi tay hoàng hậu run rẩy, bà quả thật không dám.

Trong sảnh chính lúc này chỉ có ba người, nếu bà thật sự chết ở đây sẽ không một ai có thể ngăn cản sự tàn bạo của Leandre nữa. Bà bất lực hỏi:

"Con, con muốn ta phải làm sao thì con mới có thể trở lại bình thường đây hả!"

Leandre buông Violet ra quá mạnh bạo khiến đầu cô bị đập vào thành ghế. Anh ta đứng dậy, từng bước đi đến trước mặt hoàng hậu, anh ta giành lại thanh kiếm, lại lau đi vết máu trên nó, nâng giọng nói:

"Như ta đã từng nói, đưa Alexander và Karlis đến trước mặt ta rồi ta sẽ tha cho các người."

....

Karlis ngồi trong xe ngựa nhìn ra cửa sổ, trông thấy Alexander và Eric bước ra hắn vội vàng bước xuống xe.



Alexander chạy đến đón hắn, hỏi:"Sao em lại ra ngoài đây."

Karlis cười tít cả mắt:"Bởi vì em muốn đón ngài!"

Trái tim Alexander ngọt ngào không thể tả nổi, đương lúc anh đang muốn ôm lấy hắn thì một tràn tiếng ho khan truyền đến. Grayce ngồi bên trong xe nói vọng ra:

"Muốn làm gì thì về rồi hẳn làm, đây là nơi công cộng, làm ơn đừng thể hiện những hành động thân mật."

Karlis xấu hổ lùi lại chuẩn bị bước trở lại lên xe thì bị Alexander giữ lấy cổ tay. Anh ra hiệu cho Eric lên xe ngựa cùng ba người kia còn mình đưa Karlis đến xe ngựa riêng.

Eric đáp trả anh bằng ánh mắt bất lực rồi lê bước lên xe.

Karlis buồn cười không thôi:"Ngài làm như vậy đội trưởng sẽ buồn đó."

"Mặc kệ hắn ta."

Nguyên cả một buổi sáng ngồi trong xe ngựa chung với ba người kia Karlis đã bị tẩy não bởi vô số từ "đội trưởng" chạy ngang qua đầu, vì thế nên hắn cũng vô thức gọi Eric là đội trưởng.

Alexander đưa hắn ngồi vào xe ngựa. Chiếc xe này đúng là loại tốt, đúng là có xốc nảy nhưng cảm giác khi đi vẫn êm ái hơn chiếc kia rất nhiều, Karlis bị nó làm cho buồn ngủ díp cả mắt.

Đương nhiên Alexander nhận ra điều đó, anh ngồi sát qua một bên, đặt đầu Karlis lên đùi mình rồi hôn nhẹ vào trán hắn:

"Ngủ đi, khi nào đến nơi ta sẽ gọi em dậy."

"Ngài cứ cưng chiều như thế em sẽ hư mất."- Karlis lí nhí đáp.

Alexander cười khẽ:"Cứ việc hư hỏng, ta sẽ dạy em."