Nữ chính Violet?
Bảo sao kể từ lúc gặp nhau tại biệt thự nam tước Jean Berger cô ta đã vô cùng có ác cảm với hắn, không những thế còn năm lần bảy lượt tiếp cận đại hoàng tử Leandre và bày đủ thứ trò với hắn.
Không phải hắn chưa nghĩ đến trường hợp này bao giờ nhưng hắn không dám chắc có người khác ngoài hắn bị xuyên không đến đây vì vậy nên hắn đã tự phủ nhận suy nghĩ của mình.
Đã nhắc đến cô ta thì có lẽ bây giờ là khoảng thời gian cô ta đang mặn nồng với đại hoàng tử chứ nhỉ?
Hắn ngước mắt hỏi Eric:"Vậy, những người theo dõi anh trong khoảng thời gian đầu đều bị xuyên đến đây sao?"
"Nói chính xác thì là lúc tôi chưa đổi ảnh đại diện! Khi đó tôi chỉ là một tên vô danh đăng truyện lên web thì làm sao có người nhớ mặt tôi được chứ? Riêng chỉ có ba người mà thôi."
Karlis không ngờ Eric lại là người sẽ dễ dàng nói ra mọi thứ như thế. Bây giờ tất cả những chuyện ở thế giới này hắn đều đã biết cả rồi, nhưng duy nhất có một chuyện hắn không dám hỏi ra, cũng chẳng dám biết.
Hắn là một người không giỏi che giấu cảm xúc thật của mình nên dường như người đối diện đều biết hắn nghĩ gì, Eric nhịp ngón tay lên bàn thành một bản nhạc ngắn, nhắm mắt hỏi hắn:"Ngươi không muốn biết cách để trở về thế giới thực sao?"
Karlis cứng người, hắn muốn biết nhưng hắn cũng chẳng dám biết, hắn chậm rì rì nhìn Eric nhưng không lên tiếng.
Anh ta biết hắn đang nhìn mình nhưng vẫn nhắm mắt, thong thả nói:"Trở về thế giới thực không phải chuyện khó, phải nói là rất đơn giản mới đúng. Chỉ cần cách chết ở thế giới này giống hoàn toàn với cách chết của cậu ở thế giới thực là cậu có thể trở về được thôi."
Khoảng khắc bị một người đàn ông không rõ mặt mũi đẩy ra giữa đường ùa về trong tâm trí hắn. Karlis đứng bật dậy, nhíu mày nhìn Karlis:"Không lẽ người đàn ông kia chính là..."
"Không phải tôi."- Eric lập tức phủ nhận:"Cậu nên nhớ vào khoảng khắc cậu bị xuyên đến đây thì tôi đã bị mắc kẹt ở đây từ lâu rồi."
"Nhưng tại sao...anh ta có nói với tôi rằng chúng tôi sẽ gặp lại sớm!"
Lần này đến Eric bất ngờ:"Gặp lại sớm sao?"
Karlis chậm rãi ngồi trở lại ghế, gật đầu:"Phải, tôi không rõ mặt anh ta nhưng giọng nói của anh ta vô cùng quen thuộc, dù là thế tôi vẫn không nhớ mình đã nghe được ở đâu."
"Cố nhớ lại xem, kể từ lúc cậu đến đây, có ai có những biểu hiện khác thường so với nguyên tác không?"
Karlis cố lục tìm trong trí nhớ của mình, từng người từng người một lập tức hiện lên, bỗng nhiên có một hình ảnh khiến cậu lạnh sống lưng.
"Leandre Richelieu!"
Eric nhíu mày:"Cậu chắc chứ?"
Hắn gật đầu chắc nịch:"Từ khoảng khắc gặp nhau lần đầu mọi chuyện đã có vẻ khác thường rồi. Anh ta tiếp cận tôi, thậm chí còn nói đỡ cho tôi trước mặt rất nhiều người, rồi những hành động kì quái của anh ta ở những lần gặp tiếp theo nữa. Khi ấy tôi không quá bận tâm nhưng bây giờ nghĩ lại thì quả thật rất đáng nghi ngờ."
"Mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát rồi đây."- Eric cũng bắt đầu trở nên nghiêm trọng.
Karlis cũng trở nên rối rắm, hắn không biết phải làm gì cho phải. Eric nâng ly bia nốc cạn một hơi rồi đặt xuống, lắc đầu:"Ngày mai bàn tiếp, tôi cần phải suy nghĩ thêm."
.....
Karlis chậm rì rì bước về phòng mình, trong đầu hắn bây giờ hơn trăm mối ngổn ngang. Hắn thở dài mở cửa phòng ra, một cánh tay lập tức kéo hắn vào bên trong.
Hắn giật thót giẫy giụa theo phản xạ nhưng trông thấy mặt người kia rồi hắn mới thở phào mà nằm yên trong lòng anh.
Alexander xoa mái tóc rối của hắn, giọng nói tràn trề thương yêu:"Làm sao vậy? Có chuyện gì khiến em phiền lòng sao?"
Karlis dụi mặt vào lồng ngực anh:"Đúng vậy, có quá nhiều chuyện xảy ra khiến em không thể nào bình tĩnh được. Dù đã nói hết mọi chuyện với ngài rồi nhưng để ngài chấp nhận chuyện này quả thật quá khó, đúng không?"
Alexander rũ mắt nhìn hắn, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán hắn, đáp:"Đúng thật là khó chấp nhận, nhưng nếu đó là em ta cảm thấy chấp nhận chuyện này cũng chẳng phải vấn đề gì. Bởi ta biết Karlis của ta không phải kẻ thích nói dối."
Karlis của ta...Tiếng gọi này vừa khiến hắn ấm lòng vừa khiến hắn đau đớn.
"Em chẳng phải Karlis của ngài, cũng chẳng phải Karlis gì cả. Ngài cũng biết mà, ngay từ đầu em đã chẳng phải Karlis rồi, ngay từ đầu em đã là kẻ nói dối rồi."
Từ ngữ của hắn trở nên lộn xộn nhưng Alexander vẫn hiểu, anh càng ôm chặt hắn hơn nữa, nhẹ giọng an ủi:"Em không cần là Karlis, dù em là bất cứ ai thì kể từ giây phút ta thích em, ta đã chấp nhận con người của em rồi. Dù em có là ai thì em cũng chỉ có thể là của ta thôi."
Hắn nắm chặt vạt áo anh, cắn môi không cho mình bật khóc:"Vậy nếu bộ dạng thật của em không xinh đẹp, cũng chẳng tài giỏi thì phải làm sao đây?"
"Ta yêu em không vì vẻ ngoài của em, nếu em không giỏi điều gì ta có thể dạy em điều đó, nếu em không biết gì ta có thể nói cho em nghe, và nếu như em muốn gì ta cũng đều có thể trao nó cho em nếu ta có thể."
Karlis im lặng không đáp, nếu để Alexander nói nữa hắn có lẽ sẽ khóc mất.
Anh nhìn người trong lòng vùi mặt trốn tránh, khẽ nở một nụ cười, thì thầm vào tai hắn:"Ta yêu em."