Xuyên Thành Người Vợ Thế Thân Của Vai Ác

Chương 13




Đêm lạnh như nước, bóng đêm mê người.

Sau khi tâm trạng của Nguyễn Ninh sau khi giao chiến một lúc, cuối cùng không thể không thỏa hiệp với nhân vật phản diện không gì không dám làm này.

Cô kéo chăn xuống, lộ ra gương mặt trắng như sứ, sau đó từ trên giường ngồi dậy, cố không để ý tới gương mặt không ngừng đỏ lên của bản thân, nhỏ giọng nói: “Anh nhắm mắt lại đi.”

Tần Tứ hít thở không thông, không cử động nhìn cô chằm chằm.

Đợi một lúc sau, thấy hắn chỉ nhìn mình Nguyễn Ninh vừa thẹn vừa vội liền vươn tay che mắt hắn lại, cưỡng ép bắt hắn nhắm mắt, giọng nói vang lên vừa ngọt ngào vừa dịu dàng: “Anh không nhắm mắt tôi sẽ không hôn.”

Tần Tức nghe vậy mới nhắm mắt lại.

Lông mi hắn vừa dài vừa dày lúc nhắm mắt lông mi như bàn chải nhỏ quẹt qua lòng bàn tay cô. Nguyễn Ninh thấy nhột lập tức rút tay lại, không khống chế được mà cảm thấy ngạc nhiên, sao lông mi của một người con trai mà lại dài như vậy.

Nhìn Tần Tứ nhắm mắt mặc cho hôn, Nguyễn Ninh cắng thắng tới mắc lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhìn đôi môi Tần Tứ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, chầm chậm cúi xuống.

Khi Nguyễn Ninh nhắm mắt lại, Tần Tứ liền mở mắt.

Cặp mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, không cử động nhìn cô chủ động lại gần.

Làn da của cô mềm mịn, lông mi run rẩy như hai phiến lông vũ đen, lại gần còn có thể thấy được những sợi lông tơ mềm mại trên mặt cô.

Nguyễn Ninh nhắm mắt, hôn nhanh lên môi hắn một cái sau đó lập tức tách ra, trốn vào trong chăn lần này còn trùm kín đầu.

Cô không cảm thấy gì, chỉ thấy trái tim đập thình thịch, từ trước tới giờ chưa từng đập nhanh tới vậy.

Dù là đời trước hay đời này đây đều là nụ hôn đầu của cô, hơn nữa là cô chủ động lại còn cho tên nhân vật phản diện xấu xa này.

Thân thể Tần Tứ có chút cứng ngắc.

Trong khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau, hắn liền không khống chế được mà ngừng thở, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy căng thẳng.

Ở trước mặt cô gái nhỏ hơn hắn sáu tuổi, trái tim từ trước tới nay chưa từng đập nhanh tới vậy.

Lúc này trong đầu hắn nảy ra ý nghĩ vô cùng điên rồ, muốn kéo chăn ra, muốn đem cô đặt trên giường mà hôn, dùng cách của bản thân để hôn nhưng bây giờ thì chưa được, hắn chỉ có thể cố gắng kiềm chế ham muốn của mình.

Việc này cần làm theo quá trình, không thể tấn công quá nhanh, nếu không sẽ dọa tới cô gái nhỏ.

Tần Tứ cách lớp chăn xoa đầu Nguyễn Ninh, lạnh nhạt đánh giá hai chữ: “ Rất ngọt.”

Nguyễn Ninh làm như không nghe thấy, nhất quyết dùng chăn che kín đầu, trên mặt mãi chẳng hết đỏ.

Ngày hôm sau thời tiết rất đẹp, trời trong veo không có mây nắng vừa phải.

Hơn mười giờ sáng, bác sĩ cá nhân của Tần Tứ là Khương Viêm tới kiểm tra vết thương ở chân Nguyễn Ninh.

Vì nụ hôn hôm qua mà từ lúc ngủ dậy tới giờ Nguyễn Ninh chưa ra khỏi phòng, ngay cả bữa sáng cũng do dì Trương bưng vào phòng, cô ăn xong lại gọi dì Trương bưng bát đĩa ra.

Khương Viêm  giúp cô kiểm tra vết thương ở chân, cô không thể không ra khỏi phòng. Âm thầm cầu nguyện trong lòng rằng Tần Tứ đã đi tới công ty, không muốn thấy hắn. 

Được dì Trương dìu, Nguyễn Ninh ra khỏi phòng, việc đầu tiên là nhìn sang phòng của Tần Tứ ở bên cạnh. Cửa phòng đóng chặt không nhìn thấy được gì, xuống tầng một cũng chỉ thấy chú Trương và một người con trai xa lạ.

Nguyễn Ninh thở phào nhẹ nhõm từ từ đi tới ghế sô pha nhưng còn chưa đến trước mắt đã xuất hiện một đôi chân dài thẳng tắp.

Nguyễn Ninh ngẩn người, theo đôi chân đó nhìn lên, mắt nhìn qua cơ ngực khỏe mạnh và xương quai xanh gợi cảm, sau đó thấy được gương mặt tà tứ, ngông cuồng, không thể bắt bẻ của Tần Tứ.

Nguyễn Ninh lảo đảo suýt thì ngã, theo phản xạ có điều kiện ngã vào lòng Tần Tứ, ôm lấy hắn.

Nguyễn Ninh: “…”

Tần Tứ: “…”

Cô thật sự không cố ý mà!

Bây giờ thu tay còn kịp không?

Tần Tứ không đẩy cô ra, cũng không ôm cô chỉ mặc cho cô ôm mình, giọng cứng ngắc nói: “Không cần vội vàng ôm ấp yêu thương như vậy đâu.”

Nguyễn Ninh: “…”

Tôi không phải, tôi không có.

Nguyễn Ninh chân còn bị thương vừa thấy Tần Tứ,  dì Trương người có hi vọng sống mãnh liệt đã bỏ cô mà đi.

Tần Tứ nói: “Không muốn đứng dậy, vẫn còn muốn tôi ôm em?”

Nguyễn Ninh ngẩn ra, không kìm được mà đỏ mặt, vội từ trong lồng ngực của hắn đứng lên.

Tần Tứ trở lại dáng vẻ lạnh như băng thường ngày, cao cao tại thượng, khó có thể đến gần, khiến cho người khác cảm thấy làm gì cũng bất lực, không dám tùy tiện.

Giống như Tần Tứ tối hôm qua cười nhạt bắt cô hôn chỉ là ảo giác của cô.

Đôi mắt Nguyễn Ninh không khống chế được mà dừng ở đôi môi mỏng của hắn ta, tối qua cô quá căng thẳng căn bản không nhớ rõ cảm giác như thế nào, chỉ nhớ môi của hắn  rất mềm mại, hoàn toàn khác với con người hắn, hắn ta quá lạnh lùng cứng ngắc giống như tảng băng vậy.

Tần Tứ chú ý tới tầm mắt của cô, nhướng lông mày lên: “Đang nhìn gì thế?”

Nguyễn Ninh giật mình vội vàng dời tầm mắt, có chút có tật giật mình.

“Tôi không cố ý.” Nguyễn Ninh nhỏ giọng giải thích.

Tần Tứ khẽ cười một tiếng, tầm mắt đảo qua gương mặt thuần khiết xinh đẹp của cô. Cuối cùng dừng lại ở đôi môi hồng nhạt căng mọng của cô: “Tôi rất hy vọng em cố ý.”

Nguyễn Ninh cho rằng mình nghe nhầm: “A?”

Tần Tứ không giải thích, nhìn cô một chút rồi xoay người ôm cô lên, đặt cô lên sô pha.

Nguyễn Ninh không dám từ chối, ở yên trong lòng ngực hắn, trong lòng hắn thật rộng và ấm áp, không hiểu sao luôn mang lại cho cô cảm giác an toàn.

“Nguyễn tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Khương Viêm cười vô cùng ôn hòa nho nhã, dịu dàng có lễ, đối với hành động thân mật của hai người họ làm như không thấy.

Nguyễn Ninh không quen hắn ta, không nhớ trước đây đã từng gặp qua hắn, quay lại xấu hổ nở một nụ cười lễ phép,  không tiếp lời.

Khương Viên thấy gương mặt không biết gì của cô, cười giải thích: “Lần trước Nguyễn tiểu thư sợ hãi quá mức liền sốt cao, tôi từng tới khám và chữa cho cô. Đúng không, Tần thiếu?”

Tần Tứ lạnh lùng nhìn hắn một cái không nói gì.

Nguyễn Ninh nói: “Hả? Lần đó tôi phát sốt vì sợ hãi quá mức sao?”

Khương Viên nói: “Đúng vậy, cho nên cô nhất định phải tránh xa những thứ bản thân cảm thấy sợ hãi, để tránh bị kích thích.”

Nguyễn Ninh: “…”

Cô cẩn thận nhìn trộm sắc mặt của Tần Tứ, vẻ mặt hắn như thường, rõ ràng đã sớm biết nguyên nhân mình phát sốt.

Cô không dám nói mình do nhìn thấy Tần Tứ bóp chết một con mèo dọa sinh bệnh, chỉ có thể để Tần Tứ đáng ghét chịu trách nhiệm giải quyết.

“Tôi là do bị dọa.” Nguyễn Ninh nói: “Lần trước có bác gái bế một con mèo đến, bà ấy trông quá hung ác còn trừng tôi khiến đêm nào tôi cũng gặp ác mộng. Sau này tôi nhất định tránh xa bà ấy, thấy bà ta liền đi đường vòng.

Tần Tứ: “…”

Nước ngoài, ở bệnh viện.

Nguyễn Trân không rời nửa bước luôn ở bên cạnh Lục Cảnh, đã một ngày một đêm rồi, cơn sốt của Lục Cảnh cuối cùng cũng đỡ nhưng vẫn mê man chưa tỉnh.

Tần Tứ lấy tính mạng cả nhà họ Nguyễn uy hiếp cô không được nói ra sự thật, còn muốn cô ta tiếp tục dùng thân phận Nguyễn Ninh mà sống.

Nguyễn Trân đoán không ra tâm tư của Tần Tứ, hắn ta thật sự khó có thể đoán được nhưng chuyện này chắc chắn liên quan tới Nguyễn Ninh.

Hại anh Lục Cảnh thành như này, đầu sỏ làm cho anh ấy bị lột da ở ngón tay có khả năng chính là Nguyên Ninh.

Đột nhiên Nguyễn Trân liền cảm thấy oán hận Nguyễn Ninh, cô ta nghĩ có Tần Tứ làm chỗ dựa thì có thể muốn làm gì thì làm, có thể trả thù cô, trả thù Nguyễn gia rồi sao? Món nợ hôm nay sau này nhất định cô sẽ đòi lại toàn bộ.

Nghĩ vậy Nguyễn Trân lại ủy khuất mà òa khóc, cô ta thật sự rất ủy khuất từ nhỏ tới lớn cô ta chưa từng uất ức như vậy.

Lúc này, mí mắt Lục Cảnh giật giật sau đó mở mắt.

Nguyễn Trân ngẩn người sau đó nín khóc mỉm cười, lập tức đi tới ôm lấy Lục Cảnh.

“Anh Lục Cảnh, anh tỉnh rồi? Tốt quá cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.”

Lục Cảnh vừa mới tỉnh lại có chút mơ màng, nhất thời chưa biết bản thân đang ở nơi nào.

Ngón giữa cùng ngón trỏ bên tay phải đau buốt, kéo trí nhớ của hắn trở lại khiến sắc mặt hắn lập tức tái nhợt.

Hắn nhớ lại, hắn bị người của Tần Tứ mang đi rồi bị lột da của hai ngón tay ở bàn tay phải, rõ ràng, máu chảy đầm đìa, đâu đến mức sống không bằng chết.

Hắn nhìn Nguyễn Trân đang khóc lóc trên người mình, nhíu mày, cảm giác đau đớn làm hắn chưa có sức nói chuyện.

“Cô đứng lên trước đã.”

Nguyễn Trân vội từ trên người anh đứng dậy, lấy tay lau nước mắt.

“Anh Lục Cảnh.” Nguyễn Trân không nhịn được mà nghẹn ngào: “Anh tỉnh rồi thật quá tốt rồi, em rất lo cho anh, em thật sự rất sợ hãi.”

Lục Cảnh nhìn mặt cô, hắn ta không quên những gì Tần Tứ từng nói, hắn yêu cầu Nguyễn Trân thừa nhận một việc, rốt cuộc đó là việc gì?

Nguyễn Trân đang khóc phát hiện Lục Cảnh nhìn mình chằm chằm., cô có chút không tự nhiên: “Anh Lục Cảnh, anh…anh làm sao vậy? Tại sao lại nhìn em như vậy?”

Giọng nói Lục Cảnh vô cùng lạnh nhạt: “Rốt cuộc em đang che giấu anh ấy việc gì?”

Mặt Nguyễn Trân biến sắc, cúi đầu: “Em…em…” 

Trên mặt Lục Cảnh không chút biểu cảm nhìn cô ta, lâu sau thở dài một hơi.

“Em đi đi.”

Nguyễn Trân kinh ngạc ngẩng đầu, một giọt nước mắt lăn xuống.

Cô ta và Nguyễn Ninh gần như giống nhau như đúc, đều đẹp tới mức làm cho người khác động tâm, bộ dạng điềm đạm đáng yêu này làm cho Lục Cảnh lập tức mềm lòng.

“Tay anh rất đau.” Trên mặt Lục Cảnh lộ ra vẻ đau đớn còn có chút thất vọng: “Sau những việc mà chúng ta từng trải qua, anh còn vì em mà bỏ đi hai ngón tay, em vẫn còn không tin anh sao?”

Nguyễn Trân không chịu được ánh mắt như vậy của hắn ta, vẫn nhẫn tâm quyết định nói hết với hắn.

Nguyễn Trân nói: “Anh Lục Cảnh, xin lỗi, là Tần Tứ uy hiếp không cho em nói. Tên thật của em không phải là Nguyễn Ninh, em là Nguyễn Trân, từ nhỏ em đã có hôn ước với Tần Tứ nhưng em không thích anh ta, em không hề thích anh ta chút nào!” Người em thích chính là anh.

Lục Cảnh bị sự thật làm cho kinh sợ, suy nghĩ một lúc mới nói: “Vậy Nguyễn Ninh là?”

Nguyễn Trân nói: “Cô ấy là em gái song sinh của em, mất tích từ nhỏ tới khi hai mươi tuổi mới tìm được, nửa năm trước tìm thấy cô ấy ở một xóm nhỏ trên núi. Cô ấy biết em không thích Tần Tứ, cô ấy lại luôn muốn gả vào Tần gia nên đã xin em muốn thay em gả cho Tần Tứ. Cả nhà em đều áy náy với cô ấy, em nhất thời mềm lòng đã đồng ý coi như là bồi thường.”

Lục Cảnh cười lạnh lùng đầy khinh thường: “Thấy người sang bắt quàng làm họ.”

Nguyễn Trân nói: “Anh cũng biết Tần gia có quy định sau khi kết hôn nếu không phải một trong hai người mất đi thì không thể ly hôn, chỉ cần có thể gả cho Tần Tứ dù sự tình bại lộ cô ấy vẫn có thể không lo nghĩ làm một Tần phu nhân.”

Trong mắt Lục Cảnh lóe lên sự hung ác nham hiểm, tay trái vuốt hai ngón tay phải bị lột da, độc ác nói: “Nói vậy tất cả đều là do người em gái ham vinh hoa phú quý của em.” Hắn ta nhếch môi cười, nụ cười làm cho người khác không lạnh mà run: “Cô ta mơ thật đẹp.”

Bộ dạng Lục Cảnh lúc này có chút dọa người, Nguyễn Trân tự nhiên có chút chột dạ, tình cảm của cô ta và Lục Cảnh vẫn chưa vững chắc, cô tạm thời chưa dám nói sự thật với hắn ta.

Lục Cảnh thấy Nguyễn Trân tỏ ra sợ hãi, vẻ mặt liền trở lại bình thường, dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh sẽ giữ bí mật cho em, anh sẽ không để Tần Tứ làm tổn thương em.”

Trong lòng Nguyễn Trân vừa ngọt ngào vừa vui mừng, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Anh Lục Cảnh.”

Lục Cảnh dùng cánh tay không bị thương xoa đầu cô ta, môi luôn nở nụ cười nhưng trong mắt không có chút ấm áp nào.

Tần Tứ không phải người tốt, hắn ta cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì.

Món nợ ngày hôm nay và cả món nợ năm năm trước hắn giết chết ông nội, sẽ có ngày hắn ta sẽ đòi lại tất cả.