Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết

Chương 8: Dưới cầu sóng xanh, thiếu niên chuyện cũ




Edit: Astute Nguyễn

Ngày hôm sau, nhìn thấy Lăng Thanh Vân ta có chút kinh ngạc: Hắn một thân cải trang, tóc vấn cao đuôi ngựa, mái chải lọn sơ xuống dưới, loại trang điểm này, giống như là phong cách của mấy thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.

Sau đó hắn tiến lên, giúp ta chải một búi tóc song ốc, đây là kiểu tóc của nữ tử khi lên mười bốn mười lăm.

Đối với kiểu trang điểm hồn nhiên thế này, ta có chút xấu hổ, nhưng tựa hồ cũng hiểu được, nếu nói là bắt chước hồi mười mấy năm trước cùng đi du ngoạn, vậy thì mọi người đều phải trang điểm thành bộ dáng năm đó, hơn nữa cũng không mang theo hạ nhân riêng, để tránh bị người qua đường nhận ra, không dễ đối phó.

Khi ta còn nhỏ, dì út hay chải tóc cho, nhưng dì ấy tính quá nồng nhiệt, mỗi lần chải đều làm ta đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng ta vẫn luôn chịu đựng, bởi vì ta hiểu, dù tình thương có thô bạo đến đâu, thì nếu ta cáu giận, sẽ không còn ai chải đầu cho ta nữa.

Lúc này không ngờ rằng, thân là chủ một quốc gia, Lăng Thanh Vân lại điềm nhiên chải tóc cho nữ tử, hơn nữa động tác còn rất nhẹ nhàng, một chút đau đớn cũng không có.

Ta thậm chí còn tưởng tượng, nếu như tới hiện đại, làm giáo sư Tony (1) hẳn cũng không tồi.

(1): Người nổi tiếng Tony Wagner.

Chải xong, ta ngước lên gương nhìn. Tuy An Khả Tâm và Lăng Thanh Vân hiện tại đã hơn hai mươi tuổi, nhưng sống trong nhung lụa khiến người có vẻ trẻ trung không ít, hai người bọn họ nhan sắc có thể nói là ưa nhìn, diện phong cách thiếu niên này, vậy mà cũng không có điểm nào không ổn.

“Đi thôi, tỷ tỷ của nàng đang ở bến tàu.” – Lăng Thanh Vân cười cười mà kéo ta đi, nói.

Ta đi theo Lăng Thanh Vân tiến đến bến tàu, quả nhiên An Ngọc Noãn cùng Phong Gian Nguyệt đã ở nơi đó đợi sẵn. Phong Gian Nguyệt cũng cột một cái đuôi ngựa nghiêng nghiêng, thoạt nhìn qua đã thấy buồn cười, cảnh tượng này giống như là tỷ tỷ mang ba đứa trẻ con ra cửa chơi xuân.

Phong Gian Nguyệt thấy ta, liền kích động hô: “Khả Tâm, nàng thật sự không sao chứ!?”

“Ta khoẻ mà.” – Ta gật gật đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói.

“Gian Nguyệt, ta còn có thể lừa ngươi ư?” – An Ngọc Noãn xen lời. – “Ngươi tận mắt nhìn thấy đấy, Khả Tâm không có chuyện gì, so với lúc trước hình như còn có chỗ mập lên nhỉ.”

Ta u oán mắt đối mắt với tỷ tỷ, câu cuối cùng có thể không nói không…

Phong Gian Nguyệt lại hồ nghi mà nhìn về phía Lăng Thanh Vân, Lăng Thanh Vân cười tủm tỉm: “Gian Nguyệt à, ta biết ngươi vẫn luôn có thành kiến với ta, nhưng sao lại có thể nói ta muốn giết Khả Tâm? Ngươi bảo có người báo rằng, ta phải gây khó dễ cho nàng, mau mau, bây giờ nói xem là ai, ta muốn cùng hắn đối chất!”

An Ngọc Noãn tiếp lời: “Không gạt các người, Gian Nguyệt đã nói với ta rồi, chính là tiểu nha đầu tóc xơ vàng lên, mặt nhọn hoắt, huyệt Thái Dương có một nốt ruồi, mấy ngày nay đi lại trong cung thất Lăng gia, ta căn bản chưa từng nhìn thấy kẻ nào như thế.”

Dứt lời, nàng lại chuyển hướng sang ta: “Có phải không, Khả Tâm?”

Đầu ta như loading một lượt, mấy ngày qua ta đã gặp hết những người trong chính cung, quả thật chưa thấy qua gương mặt như vậy, vì thế liền gật đầu: “Thật sự không có.”

Lăng Thanh Vân lại cười một tiếng, lên tiếng trêu đùa: “Gian Nguyệt à, có phải đồ ăn trong cung quá ngon, nên ngươi cũng mơ màng luôn rồi?”

Phong Gian Nguyệt liếc Lăng Thanh Vân, rồi nhìn sang ta, cuối cùng lại ngó về phía An Ngọc Noãn, trong mắt hiện ra thần sắc hoài nghi.

Yến hội hôm đó, các đại nhân vật quả thật đều uống không ít rượu, sau đó khó tránh khỏi chuyện ký ức mơ hồ. Mà quan trọng nhất, đương nhiên vẫn là để được sống an ổn thế này, ta đã tự miệng thừa nhận bản thân không bị Lăng Thanh Vân hại, An Ngọc Noãn nói hắn không làm, lẽ nào Phong Gian Nguyệt còn có thể kiên trì được sao.

Sau một hồi lâu, hắn mới nặn ra được một câu: “Xin lỗi.”

“Ây da, nói ra thì tốt rồi.” – An Ngọc Noãn mỉm cười. – “Gian Nguyệt, chúng ta đều biết tính tình của ngươi. Hiện tại đã rõ ràng, chuyện này có thể sang trang khác được rồi, không được nhắc lại nữa.”

Lăng Thanh Vân tiến lên, kéo lấy một tay Phong Gian Nguyệt, vẫn tủm tỉm vỗ nhẹ hai cái, vô cùng chân thành: “Đúng đó, có hiểu lầm nào mà không tháo gỡ được? Tốt xấu gì cũng là đồng học, chưa rõ chuyện đã lao tới giao chiến, giao chiến cũng chẳng sao, chỉ là lỡ như ngươi bị thương, ngươi làm sao giải thích được với huynh trưởng?”

Cái gọi là vung tay không đánh mặt người cười, tuy Phong Gian Nguyệt chẳng thèm quan tâm đến, nhưng chung quy vẫn giữ cho hắn chút mặt mũi, bèn gật gật đầu.

“Đừng chậm trễ.” – An Ngọc Noãn tiến lại cười nói. “Nếu không sẽ không kịp xuất phát mất.”

“Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay Bồng Lai cảnh có kịch hay.” – Lăng Thanh Vân nghe nàng nói vậy, cũng rộ lên.

Thế là ta theo bọn họ tiến về phía trước, tới bên hồ, Hồ Quảng đại kia, tầng tầng lớp lớp lá sen xanh biếc, bên hồ có một hàng hoạ thuyền cho thuê.

An Ngọc Noãn đã thuê một con thuyền tốt, đón mấy người bọn ta lên.

Ta vẫn luôn say mê cảnh đẹp Giang Nam, hoa hạnh rơi xuống như mưa, dính vào y phục ươn ướt, gió liễu nhè nhẹ thổi qua mặt, lá sen tiếp trời xanh vô tận, sen hồng pha nắng rộ dưới hồ.

Thuyền nhỏ vươn ra, tạo một vệt nước trên mặt hồ, ta không nhịn được duỗi tay vốc xuống mặt hồ, thấy nước hồ kia bị tay rẽ ra, rồi lại cực kỳ mềm mại ôm lấy ngón, xa xa nhìn qua màu xanh như ngọc, vốc lên một phen, lại thấy trong vắt.

“Khả Tâm cẩn thận chút!” – Tỷ tỷ ở trên thuyền kêu lên một tiếng.

Ta cả kinh, vội rụt đầu lại, hoá ra thuyền đi ngang qua một tảng ngó sen lớn, mấy lá sen xanh to đùng đang từ từ quật lại đây đôm đốp, một mảnh sương văng lên. Ta cúi đầu, từ trong khe lá thấy được bông hoa phấn hồng, ánh lên dưới nắng, cực kỳ diễm lệ.

Lăng Thanh Vân phát ra những âm thanh khúc khích, chèo thuyền đẩy một ngó sen đi, từ đầu nọ đâm xuyên qua, trước mắt thình lình hiện ra ánh sáng, thì ra trên bờ kia sen mọc xum xuê, gạt xung quanh một vòng mạnh mẽ, tầm nhìn đã trở nên thông suốt, hồ lớn nước lặng như gương, điểm xuyết kim quang, nhìn từ xa, giữa hồ nhô nhô một gò đất, làm người ta nhớ đến câu thơ cổ, bạch ngân bàn lý nhất thanh loa (2).

(2) Bạch ngân bàn lý nhất thanh loa: Một câu thơ trong Vọng Động Đình của Lưu Vũ Tích, có nghĩa tạm dịch là “Giống như trên cái mâm bạc có một con ốc xanh”.

Lúc này một con thuyền nhỏ phủ toàn màu trắng bơi đến, nha đầu thanh tú trên mũi thuyền dùng giọng Ngô nông nói tiếng phổ thông: “Mấy vị quý nhân, có muốn thử đài sen không?”

Phong Gian Nguyệt cao hứng, liền mua một đống đài sen, chia ra cho bọn ta.

Ta cũng là lần đầu tiên ăn hạt sen mới trích trong hồ, mềm đến có thể vắt ra nước, cắn vào trong miệng, có cảm giác ngọt thanh đặc biệt.

Tỷ tỷ đi lên đầu thuyền, đẩy Lăng Thanh Vân vào trong, nói: “Mộc Vân, ta đến chống thuyền, huynh vào ăn một chút đi.”

Lăng Thanh Vân tiến vào, ngồi bên cạnh ta, hắn vừa tiến đến, trong khoang thuyền tràn ngập mùi hương ngòn ngọt từ cơ thể.

Nhân tiện thì, bốn người bọn ta đều có mùi hương hoàn toàn khác nhau, giống như là tương ứng với từng cá tính vậy: Trên người tỷ tỷ là mùi tùng mộc, bình thản ảm đạm; An Khả Tâm chính là hương hoa nhài, thanh đạm dịu dàng; Phong Gian Nguyệt thì nên gọi là mùi sau mưa, chính là núi rừng khi tạnh mưa, cảm giác tươi mát trong trẻo; mà bình dân nhất chính là Lăng Thanh Vân, trên người hắn vậy mà lại là hương quýt, bị giới môn phiệt cho là quá ngọt, không có phong nhã, có điều bản thân ta thích, lúc đói bụng thậm chí còn muốn cắn hắn một miếng.

Lăng Thanh Vân cười hì hì lột hạt sen, lại không vội vã ăn ngay, nói là bắt chước theo năm đó, lột cho ta. Ngón tay tinh tế, động tác linh hoạt, nhìn hắn tách thứ hạt xanh đậm, khoảnh khắc lột ra hạt nhân như trân châu, ta còn cảm thấy rất nghệ thuật.

Sau đó ta phát hiện, Phong Gian Nguyệt cũng bắt đầu lột hạt cho mình, đĩa sứ men xanh trên bàn, rất nhanh đã đầy ắp.

Lăng Thanh Vân bất mãn liếc hắn ta một cái.

Phong Gian Nguyệt xoè tay: “Lúc đó chính là thế này mà có đúng không? Khi ấy hai người đều chưa thành thân.”

Hiểu rồi, Lăng Thanh Vân và tỷ tỷ chẳng qua đang muốn thông qua “khôi phục hiện trường” giúp ta tìm lại ký ức, nghĩ đến năm đó, bốn người bọn họ cùng nhau du ngoạn, chuyện này có lẽ cũng xảy ra.

Vì thế ta liền hỏi Lăng Thanh Vân: “Vậy lúc ấy ta phản ứng như thế nào?”

Lăng Thanh Vân cười nói: “Hài, Khả Tâm nàng quả thực quên hết sạch rồi, lúc đó nàng nói, nàng nhắm mắt lại chọn đại một hạt.”

Ta cũng cười rộ lên, đáp: “Ý kiến hay đấy.”

Dứt lời, ta thật sự nhắm mắt, từ đĩa men sứ xanh trên bàn nhặt lên một hạt sen.

Mở mắt ra, phát hiện hạt này hình như chính là của Phong Gian Nguyệt lột cho.

Lăng Thanh Vân kêu lên một tiếng kỳ quái: “Sao có thể như vậy? Năm đó, năm đó nàng rõ ràng chọn hạt do ta lột mà! Không tính, làm lại, làm lại!”

Phong Gian Nguyệt ở một bên cười đến nghiêng ngả.

Nhìn hai người bọn họ, cho dù bản thân không thật sự trải qua cảnh này, ta lại cảm giác được, trên con thuyền ấy bốn người họ có cả một thời thiếu niên.

Hai thiếu niên chất chứa ý cạnh tranh, nhưng vẫn không mất cái thanh thuần mà theo đuổi, thiếu nữ ngây thơ ngượng ngùng, cho dù trong lòng đã thiên vị, nhưng cũng không muốn làm tổn thương kẻ còn lại, Đại tỷ khoác lên ánh mặt trời nhìn thấy hết thảy, tương lai tất cả giống như vẫn còn cơ hội, còn vô vàn khả năng.

Đúng lúc này, thuyền dừng, ta đánh mắt nhìn sang, chỉ thấy dưới đỉnh con ốc thanh thuý kia, có một thuyền hoa rất lớn, thuyền hoa dập dềnh sóng nước, họa giác mái cong cong, từ cửa sổ mạn tàu nhìn vào, bình phong sợi vàng óng ánh, đồ đạc làm từ gỗ đàn, rèm sa hồng nhạt chồng chất đến nặng nề, đàn sáo du dương từ bên trong truyền ra. Xung quanh chiếc thuyền hoa khổng lồ này là mấy chục du thuyền lớn nhỏ, nhòm vọng qua, người trên thuyền cũng hơn phân nửa phong trang nhàn nhã y hệt bọn ta.

“Đây là nơi nào?” – Ta hỏi.

“Bồng Lai cảnh.” – Phong Gian Nguyệt quơ chân múa tay. – “Phong quốc có Hoan Dạ phường, Lăng thị có Bồng Lai cảnh, nơi này ngang với Hoan Dạ phường nước ta.”

Tên gia hỏa này… Nói như chưa nói, ta làm sao biết Hoan Dạ phường nào…

Lăng Thanh Vân nhìn vẻ mặt ngây ngốc của ta, vội cười cười giải thích: “Khả Tâm nàng đúng thật không nhớ gì mà, nơi này ở Lăng quốc là biểu diễn xiếc ảo thuật hay nhất, còn có thanh quan ca vũ hiến nghệ, chúng ta vốn dĩ rất hay tới đây nghe khúc, nàng còn mời thanh quan đầu bảng nơi này vào cung thảo luận nhạc lý, xem như bằng hữu thân thiết, tất cả đều không nhớ rõ ư?”

Ta phối hợp bày một gương mặt tươi cười, “à” một tiếng.

Ngược lại là Phong Gian Nguyệt, rất có hứng thú: “Vậy sao? Ta đây cũng thật mong chờ thanh quan đầu bảng kia đó.”