Edit: Astute Nguyễn
Đúng lúc này, ta đột nhiên nghe thấy cánh cửa đóng sầm một cái, một thân ảnh màu trắng phá cửa xông vào, cầm kiếm chém thẳng về phía Lăng Thanh Vân. Trong miệng quát: "Lăng Mộc Vân, ngươi đúng là tiểu nhân đê tiện!"
Một tia sắc lạnh nhanh chóng vụt qua trong mắt Lăng Thanh Vân, nhưng chốc lát lại trở về gương mặt tươi cười ôn hòa: "Gian Nguyệt, ngươi làm gì vậy? Đây chính là nội cung của tại hạ, ngươi có thể tự tiện xông vào sao?"
Bạch y nhân không màng đến hắn, quát: "Ngươi, tên khốn nạn này, Khả Tâm lúc trước đối xử với ngươi thế nào? Bây giờ ngươi lại mất hết lương tâm, muốn giết nàng ấy?!"
"Gian Nguyệt, ngươi đang nói cái gì thế?" – Lăng Thanh Vân mặt không đổi sắc mà đem dải lụa trắng sau lưng giấu nhẹm vào tay áo, cười nói. – "Khả Tâm và ta lúc nào cũng phu thê ân ái, ngươi nói ta muốn... giết nàng?"
"Có kẻ chạy tới báo cho ta, ngươi định gây khó dễ với Khả Tâm!" – Sắc mặt bạch y nhân đỏ bừng lên. – "Còn nữa, ta vừa thấy ngươi quấn lụa trắng trên tay!"
... Ây da đồng học, nghe bọn họ cãi nhau mấy câu, tự dưng làm ta nhớ lại một chút cốt truyện... Ta đỡ trán thầm nghĩ ngợi một hồi. Ta nhớ ra rồi, tình tiết đã từng nghe hiện lên trong đầu, một loạt quan hệ của mấy người này.
Bạch y nhân này là ai?
Nói tóm lại, là nam chính nguyên tác: Phong Gian Nguyệt!
Hắn là đệ đệ của quốc chủ Phong Quốc đương nhiệm, chính là kiểu nhiều tiền sinh rảnh rỗi, sống vô lo vô nghĩ. Thời niên thiếu, hắn, Lăng Thanh Vân và An Khả Tâm là đồng học, khi đó hắn rất thích An Khả Tâm —— cũng chính là nguyên chủ mà ta xuyên đến.
Ta nhớ rõ nguyên tác dùng trăm từ hoa mỹ để miêu tả ngoại hình của hắn, bây giờ nhìn thấy, đúng là không sai, vừa rồi ta còn cảm thấy Lăng Thanh Vân rất đẹp, nhưng nếu xếp với hắn thì chắc chắn sẽ bị làm mờ đi ba phần, giống như quá mức nhu nhuận, thiếu đi góc cạnh cần có.
Trong truyện gốc, hắn sau đó hận Lăng Thanh Vân tận xương tận tuỷ, chủ yếu bởi vì hai nữ nhân, một người là cô mẫu của hắn Phong Tuyên Nhược, một người là An Khả Tâm. Hắn vẫn luôn cho rằng Lăng Thanh Vân kết hôn rồi lại không đối xử tốt với bạch nguyệt quang của hắn, nghe nói An Khả Tâm đã sinh non một lần, hắn bắt đầu sinh ra ngờ vực, mà lần này, nhìn thấy cảnh Lăng Thanh Vân đang định xuống tay, bạch nguyệt quang trong lòng hắn thế mà lại chỉ là hạt cơm dính trên tay áo kẻ khác, có thể tưởng tượng hắn phẫn nộ nhường nào.
Tuy đoạn này viết rất dài, nhưng lướt qua đầu ta cũng chỉ mất có vài giây. Chờ ta phản ứng lại, hai người bọn họ đã không hợp ý, leng ca leng keng mà lao vào đánh nhau rồi.
Vậy thì, vị nam chính này chính là thần binh giáng xuống, cứu ta sao? Ta liều mạng tìm kiếm tình tiết tiếp theo ở trong đầu.
Cuối cùng cũng chỉ bắn ra vô số khung thoại "404 not found", nghĩ bao lâu rốt cuộc cũng chỉ đến mức đó.
Tóm lại một chữ: Không có!
Chẳng những không có, khung cảnh hiện ra vẫn là ta bị gia hỏa này thọc chết......
Bắp chân ta bắt đầu co rút, nói ra thì, đoạn này chẳng khác nào một bản án ẩn đầu trong truyện. Khung cảnh lúc đó, có lẽ là An Khả Tâm thấy hai người này lao vào chém giết, muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại bị Lăng Thanh Vân đẩy ra, Phong Gian Nguyệt nhất thời chưa kịp thu lại, cứ thế một kiếm xuyên tim, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn.
Cú đẩy đó, chủ mưu đương nhiên là Lăng Thanh Vân vốn đã có sát tâm, chẳng qua thừa dịp mượn tay Phong Gian Nguyệt giết người thôi, trước kia Tiểu Vương đọc đến đoạn này, vừa nước mắt nước mũi tùm lum vừa kêu ngược, nam chính cứ như vậy giết chết bạch nguyệt quang, còn đem Lăng Thanh Vân kia ra nguyền rủa trăm nghìn lần.
Cùng lắm là một số người, bao gồm cả ta, lại cảm thấy, động tác đó cũng có thể chính là một phản xạ theo bản năng: Thử nghĩ mà xem các người đang đánh nhau, đột nhiên có kẻ chạy tới làm vướng chân vướng tay, phản ứng đầu tiên có phải là đẩy ra không? Nếu đã nhận định Phong Gian Nguyệt không kịp nhận ra người đó là An Khả Tâm, thì với Lăng Thanh Vân, cho dù hắn vốn có động cơ, cũng không nên áp đặt tiêu chuẩn kép như thế.
Nhưng bây giờ, không phải là lúc phán đúng phán sai. Ta ở trong lòng đấm ngực dậm chân: Bà đây không phải An Khả Tâm, bà đây chỉ muốn được sống thôi!
Bây giờ làm thế nào mới ổn đây?
Đầu ta nhanh chóng xẹt qua mấy lựa chọn.
Một là đi lên ngăn cản rồi bị xiên thành bức họa đỏ thẫm, giống như trong cốt truyện gốc, thế thì chẳng phải là tự tìm đường chết sao.
Hai là trốn dưới gầm giường gì đó? Có thể sẽ không bị xiên thịt nhưng cũng không đảm bảo lắm, ta lại không biết hai người bọn họ ai có thể đánh thắng, nếu Lăng Thanh Vân thắng, thứ chờ ta chắc chắn sẽ là dải lụa dài ba thước kia.
Hay đi giúp Phong Gian Nguyệt, nhờ hắn cứu ta?
... Vẫn là nên suy nghĩ đã, dựa vào thể lực này của ta, tám phần sẽ bị cho rằng đi lên can ngăn, sau đó kết cục sẽ giống như phương án đầu.
Thừa cơ bỏ chạy? Chỗ bọn họ đánh nhau, các cửa đều đã bị đóng kín, chỉ thấy toàn kiếm sáng loáng vung lên đều đều. Ta đẩy cửa sổ ra nhìn lướt qua, thầm hít nhẹ một ngụm khí lạnh, hành cung này thế nhìn ra núi, phía dưới nhìn qua có phần trống trải, phong cảnh rất tốt, nhưng mà... Nếu nhảy từ chỗ này xuống, phỏng chừng bảy ngày sau mới được phát hiện ra xác, mười tám năm sau lại mang danh hảo hán lẫy lừng.
Hay là kêu cứu?
Ừ, giờ ta cảm thấy cái chủ ý này là đáng tin cậy nhất, chỉ cần bị mọi người phát hiện, cái tên phản diện ngụy quân tử này nhất định sẽ không động thủ trước mặt mọi người được.
Người ta thường nói đối phó với ngụy quân tử còn không bằng đối phó với tiểu nhân thật, ta luôn bất mãn với quan điểm này, tiểu nhân thật vô lại, ngụy quân tử tốt xấu gì cũng phải giữ hình tượng, thế người ta mới có cách xoay xở chứ.
Nhưng mà ta chợt phát hiện, An Khả Tâm trong nguyên tác thích nhất là thanh tĩnh, bởi vậy nên tẩm điện cách âm rất tốt, vừa rồi còn định đối chất với Lăng Thanh Vân, mà đuổi hết hạ nhân đi, nếu không thì Lăng Thanh Vân và Phong Gian Nguyệt từ nãy đến giờ leng ca leng keng, sớm đã có người tới rồi.
Ta gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng, tóc trên đầu cũng đã vò thành một đống.
Kế đó, ánh mắt ta dừng lại khung cảnh rộng lớn ngoài cửa sổ, lại chậm rãi đảo mắt về phía chân nến Lăng Thanh Vân vừa hạ xuống, một chủ ý lập tức nảy lên.
Tai nghe không trông cậy được, mắt lại nhìn không thấy.
Lấy ngựa chết chữa thành ngựa sống...
Ta quyết định: Phóng hỏa!