Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Truyện edit chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup!!!
Vì cớ đó khi ngồi trong phòng tiểu thư nhà họ Tống, trên mặt An Mẫn đều là ý cười, dù cười nhưng cô vẫn nói trắng ra: “Chị Tống, hôm nay em đến nhà chị là có chuyện muốn nói với chị, em biết như vậy rất tàn nhẫn nhưng có những lúc con người không nên trốn tránh, trái lại việc khiến bản thân hạnh phúc sẽ dễ đến hơn.”
Tống Bội nhìn An Mẫn, trong lòng có chút bất an, nhưng vẫn ép buộc bản thân mỉm cười nhìn đối phương, chờ cô nói tiếp.
An Mẫn cũng không còn cách nào, trong nguyên tác việc Tống Bội làm có chút quá đáng nhưng vẫn là câu nói kia ‘Người đáng thương tất nhiên có chỗ đáng hận’, mọi người không thể trách cô ấy quá nặng lời, vì cô ấy đã rời khỏi cuộc sống này, nhưng không phải ai cũng không thể thay đổi và xứng đáng phải xuống địa ngục. Vì thế An Mẫn vẫn hi vọng cô ấy có thể tốt hơn, lần này đến cũng vì cô mong ít nhất người sắp thành chị dâu nhà cô trong những ngày cuối cùng sẽ được vui vẻ.
“Chị Tống, em biết chị đối xử tốt với em đều là vì anh em, em cũng hiểu chị là người có sức hút nhưng chuyện của An Thụy chắc chị cũng đã nghe được ít nhiều rồi nhỉ?”
Tống bội cúi đầu thấp giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Chuyenj An Thụy thích, không, yêu một người đàn ông.” An Mẫn biết Tống Bội trốn tránh nhưng vẫn tiếp tục nói: “Bác Tống hi vọng chị có thể thoải mái sinh hoạt những ngày tháng này, nhà em thì hi vọng người thừa kế có danh phận cho nên hợp tác với nhau.”
“Vì sao lại nói với tôi?” Tống Bội cắn đôi môi đã trắng bệch, hỏi An Mẫn.
An Mẫn đỡ cơ thể của Tống Bội, nói: “Em thấy chuyện này không đủ khiến chị tuyệt vọng, trong lòng chị chắc chắn rõ hơn ai hết rằng An Thụy không thích chị, nhưng em muốn chị biết, anh ấy có thể là chồng chị, dù là An Thụy hay người An Thụy yêu thì bọn họ cũng không có cách nào quên đi chị, mà trong thời gian chị với An Thụy ở bên nhau, em có thể bảo đảm, em, nhà họ An, cho dù là bản thân An Thụy cũng đều sẽ không xảy ra tình huống bỏ qua chị, không để ý tới.”
“Vậy thì sao chứ? Trong lòng người chồng mình yêu có người khác, hơn nữa còn là đàn ông, em muốn tôi thế nào?! Dễ dàng tha thứ sao? Hả? Các người có thể không ích kỷ như vậy không? Tôi muốn tự lựa dối bản thân mình cả đời mà cũng không thể sao?” Cả người Tống Bội đã run lên, nhưng lời chất vấn An Mẫn vẫn nói ra từng tiếng một.
Thật ra trong lòng An Mẫn từng cảm thấy hối hận, không có lý gì chỉ vì mình là người biết rõ tình hình thì lại có ý đồ thay đổi chuyện vốn dĩ nên xảy ra. Nhưng An Mẫn không phải người ngoài cuộc, hiện tại lợi ích của cô và nhà họ An đã gắn liền với nhau cho nên thờ ơ, lạnh nhạt mới là trạng thái không đáng có nhất.
Bệnh của Tống Bội rất nặng không sai nhưng nếu có thể khống chế được tâm trạng thì có thể sống lâu hơn, có lẽ không công bằng đối với hai người An Thụy và Trình Thần nhưng đây là cái giá bắt buộc phải trả. Tình yêu không thể tồn tại người thứ ba là điều cô cũng tán thành nhưng không phải trên thế giới này chỉ cần tình yêu là đủ.
Lúc cô rời khỏi nhà họ Tống, Tống Bội đã không còn kích động như nãy, cũng đã chấp nhận sự thật này. An Mẫn nhớ cọng rơm đè chết hi vọng cuối cùng của Tống Bộib là khi cô ấy buông bỏ lòng tự trọng cầu hôn An Thụy, khi đó dù trưởng bối nhà họ An có ý định tìm một người vợ phù hợp cho An Thụy nhưng cô ấy không nằm trong dự định đó. Khi đó, ngay cả chút quan hệ với An Thụy cô ấy cũng không có nên mới bị người khác dụ dỗ, phạm phải sai lầm.
An Mẫn cảm thấy những việc Tống Bộib làm trong nguyên tác không đến nỗi nào, nếu sau này cô mà phát hiện Ôn Tước có “Tình yêu đích thực”, cô tuyệt đối sẽ còn độc ác hơn Tống Bội, chỗ sai của cô ấy chính là đem toàn bộ bản thân mình gửi gắm vào một tình yêu hư vô như vậy.
Nếu hai nhà đã có chung nhận thức, ngày hôm sau khi đi làm An Mẫn bảo thư kí gọi Trình Thần đến văn phòng, thấy đối phương trừ lúc đầu có dáng vẻ đầu đầy chấm hỏi thì còn lại vẫn duy trì im lặng thì cười hỏi: “Biết vì sao tôi tìm anh đến đây không?”