Hạ Du Du mới phát hiện ra hai tay trống trơn có chút không đúng lắm.
Hình như quên cầm thứ gì đó.
“Đúng rồi! Rắn của ta!”
Con rắn bắt được lúc dọn dẹp sơn động.
Nàng mới vừa móc xong nội tạng lột da, bị Cát Tử Hành đi đến nhìn thấy.
Đối phương sợ tới mức bảo nàng nhanh vứt xuống.
Nàng không vứt.
Nhân lúc Cát Tử Hành không chú ý giấu vào một góc, lúc chuẩn bị rời đi mang theo.
Kết quả làm cửa trúc quá tập trung, đã quên mất.
Hạ Du Du vỗ ót một cái, thấy sắc trời đã hoàn toàn tối sầm lại.
Thêm nữa đường lên núi không dễ đi, đành thôi.
Dù sao trong nhà cũng không thiếu một miếng thịt, đùi dê nàng mua về còn có thể nướng lên.
Nghĩ như vậy, cũng thật sự không để bụng đến thịt rắn nữa.
Trước khi đường ai nấy đi, Cát Tử Hành nói với Hạ Du Du: “Nương tử Bùi gia, sáng sớm ngày mai, ngươi và ta lại hội hợp tại đây, cùng nhau lên núi.”
Thiếu niên lang Cát gia là một người trọng lời hứa đến nơi đến chốn.
Nếu đã đồng ý với Hạ Du Du sẽ chữa bệnh cho nam nhân nhặt được đó, thì hắn ta sẽ chữa đến cùng. Mặc dù hắn ta hiểu rõ, chuyện nhỏ đơn giản này còn chưa đủ để báo xong ân cứu mạng của Hạ Du Du với hắn ta.
Hạ Du Du nói được, dặn dò hắn ta: “Việc này cũng chỉ có thể hai người ngươi và ta biết, đừng nói cho người thứ ba biết.”
Cát Tử Hành không rõ vì sao nàng phải làm như vậy, nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu đồng ý giúp nàng giữ kín bí mật này.
Đi đến cửa nhà.
Hạ Du Du đã nhìn thấy một hàng xiêm y phơi trong sân.
Cẩn thận nhìn, hình như cũng có y phục nàng còn chưa kịp giặt ngày hôm qua.
Là tiểu nữ chính giặt sao?
Hạ Du Du có hơi bất ngờ.
Ngay sau đó, lại ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn bay ra từ phòng chứa củi.
Tới gần nhìn một cái thì thấy tiểu Yên Nhiên cẩn thận bưng cà tím đã hấp xong ra, rồi rưới một lớp nước sốt lên phía trên…
“Mợ?”
Tiểu Yên Nhiên nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng đặt cà tím hấp xuống, nhìn về phía Hạ Du Du, vẻ mặt luống cuống: “Yên Nhiên không phải cố ý động lung tung vào lương thực, chỉ muốn làm xong thức ăn đợi mợ về ăn.”
Hạ Du Du không trả lời.
Nàng đi tới bên lò bếp, dùng chiếc đũa gắp một miếng cà tím nhỏ thơm mùi rau củ bỏ vào trong miệng.
Cảm giác mềm dẻo bỗng chốc lan tỏa vị giác của nàng.
Rõ ràng không có một giọt dầu, nhưng được nước sốt làm nên mùi thơm mặn, ngon đến mức làm người khác có chút khó có thể tin được.
Hạ Du Du nhìn về phía tiểu Yên Nhiên, nhịn không được tò mò hỏi; “Ngươi nấu như nào thế ?”
“Hửm?”
Tiểu Yên Nhiên vốn tưởng rằng sẽ bị trách cứ, nghe thấy câu hỏi này, liền sửng sốt: “Thì, thì là làm như vậy ạ. Trước kia nữ đầu bếp nhà cha ta, đều làm như vậy.”
Hạ Du Du: “…”
Được rồi.
Loại kỹ năng thiên phú nấu nướng này, đặt trên người nữ chính cũng không kỳ lạ.
Nàng! Không! Hề! Ghen! Tị!
“Ừm, sao không thấy đệ đệ ngươi?”
Hạ Du Du chỉ ghen tị một giây, liền bắt đầu ăn mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, vừa ăn vừa quan tâm tung tích của tiểu phản diện.
Nhắc tới đệ đệ, tiểu Yên Nhiên lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng không gạt Hạ Du Du, nói: “Nửa canh giờ trước, Du Nhi không cẩn thận té ngã một cái, bị ngất đi. Ta vội vàng chạy đi tìm Cát đại phu xem cho Du Nhi. Sau khi Du Nhi tỉnh lại, thì nói chóng mặt muốn ngủ, bây giờ còn nằm ở sương phòng phía Tây.”
À à.
Bị bệnh.
Đây cũng không phải là chuyện nhỏ nha.
Nàng hỏi tiểu Yên Nhiên: “Cát đại phu không nói gì sao?”
Tiểu Yên Nhiên: “Cát đại phu nói không có gì đáng ngại, bảo đệ đệ nghỉ ngơi cho tốt.”
Hạ Du Du gật gật đầu: “Vậy ngươi chừa chút đồ ăn cho nó, chờ nó tỉnh lại thì ăn.”
Sắc mặt của tiểu Yên Nhiên vui mừng: “Cảm ơn mợ!”
Hai người vui vẻ bắt đầu ăn.
Không ngờ, sương phòng phía Tây.
Một bóng dáng nhỏ bé núp ở phía sau cửa, cách một khe cửa, dùng ánh mắt hung ác không thuộc về một đứa trẻ, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Du Du ăn cơm ở phòng chứa củi…