Xuyên Thành Người Mợ Ác Độc Của Nữ Chính Truyện Ngược

Chương 42:




"Chết rồi."

Hạ Du Du giúp hắn ta nhớ lại: "Suýt chút nữa thì ngươi đã bị chặt đầu rồi, có điều cũng may là do ta tới kịp. Hắn bị ta cắt cổ, chảy không ít máu, giờ trên mặt ngươi cũng dính đầy máu hắn."

"!!!"

Đồng tử của Cát Tử Hành co rút lại, sợ đến run rẩy cả người.

Vội vàng lau đi vết máu trên mặt.

Nhưng máu đã khô rồi, có lau cũng lau không sạch.

Nhìn hắn ta sợ đến sắp khóc, Hạ Du Du cũng không đùa với hắn ta nữa, nói: "Cách đó không xa ta có phát hiện ra một con suối, qua đó rửa sạch là được."

Cát Tử Hành vội vàng đứng lên, nhờ nàng dẫn đường.

Lúc đi ngang qua thi thể sơn tặc, hắn ta tăng tốc đi theo sau lưng Hạ Du Du, trong lòng tràn đầy lo sợ.

Đi được một lát, Cát Tử Hành đã thấm mệt, liền bắt đầu tò mò: "Nương tử Bùi gia, sao mà ngươi có thể phóng ngay cổ hắn từ khoảng cách xa như thế?'

Hạ Du Du nhíu mày, cười nói: "Ta nhắm đâu có trúng, lúc đầu nhắm vào tay hắn, muốn làm rơi dao của hắn ta, kết quả là ném lệch.”

Cát Tử Hành: "...?"

Cứ... tùy ý như vậy?

Sao nghe như giống như nói bậy thế?

Nếu không phải nói bậy, chẳng lẽ tiểu nương tử yếu điệu này của Bùi gia thật sự lợi hại, khoảng cách xa như thế, một đao kết liễu sơn tặc?

Hắn ta nhớ tới con thỏ hoang ngày hôm qua.

Hạ Du Du cũng nói là tùy tiện ném thì ném trúng.



Sẽ có chuyện trùng hợp hai lần vậy sao?

Cát Tử Hành bán tín bán nghi, nhưng nhìn bộ dạng thản nhiên của Hạ Du Du, lại không giống như đang nói dối.

Nói dối hắn ta cũng không có ích lợi gì...

"Đến rồi."

Hạ Du Du dừng lại, chỉ vào dòng suối nói với Cát Tử Hành: "Qua rửa đi."

Cát Tử Hành bị di dời sự chú ý, vội vàng chạy tới rửa mặt.

Nhưng vết máu trên quần áo thì có chút phiền phức.

"Cái đó, tiểu lang quân Cát gia..."

Hạ Du Du ném đá chơi ở bên mép nước, gọi Cát Tử Hành đã rửa sạch mặt.

Cát Tử Hành ngẩng khuôn mặt thiếu niên non choẹt lên, ngây thơ nhìn nàng: "Sao thế?"

Hạ Du Du cười ôn hòa: "Ngươi xem, vừa rồi ta cũng coi như đã cứu ngươi một mạng đúng không?"

Cát Tử Hành khẽ giật mình, gật đầu: "Đúng thế. Nếu không phải nhờ có nương tử Bùi gia, ta đã đầu một nơi người một nẻo rồi."

"Ừm. Người xưa có câu, ơn cứu mạng lấy thân báo đáp, không sai chứ?"

Cát Tử Hành lắc đầu, không sai.

Từ cổ chí kim quả thực là có câu nói này.

Nhưng...

Hắn ta cảm thấy không đúng lắm.



Đặc biệt là lúc Hạ Du Du nhìn nhắn cười dịu dàng một cách bất thường.

Khiến hắn ta cảm thấy lạnh hết xương sống, giống như bị yêu quái để mắt tới, da đầu hắn ta run lên.

Hắn ta hiểu câu "Ơn cứu mạng lấy thân báo đáp" kia của nàng rồi.

Lại nghĩ đến việc Hạ Du Du là một quả phụ có trượng phu vừa qua đời không lâu, sắc mặt lập tức thay đổi, trở nên luống cuống.

Cái này, tiểu nương tử Bùi gia đột nhiên nói lời này, không phải là muốn hắn ta... Lấy thân báo đáp chứ?!

Mặt Cát Tử Hành ửng đỏ, không dám nhìn Hạ Du Du, vội vàng xua tay, lắp ba lắp bắp nói: "Không, không được. Tiểu nương tử Bùi gia, tuy ngươi có ơn cứu mạng ta, nhưng ta..."

Hạ Du Du: "Hửm???"

Nhưng cái gì?

"Nhưng trong lòng ta đã có cô nương mình thích rồi... Thực sự không thể lấy ngươi làm vợ!"

Hạ Du Du: "..."

Thiếu niên, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi.

“Người, người này là sơn phỉ à?”

Nhìn thấy nam nhân nằm trên đống cỏ khô trong sơn động, vẻ mặt thiếu niên khiếp sợ, còn chưa tới gần, đã bắt đầu lui về phía sau muốn bỏ chạy.

Bộ dạng của hắn ta chính là bị hù dọa.

Hạ Du Du tóm chặt cổ áo sau của hắn ta, lôi hắn ta lại, cười như không cười nói: “Tiểu lang quân Cát gia, không phải ngươi nói muốn báo đáp ân cứu mạng của ta sao? Chọn ngày chi bằng gặp ngày, chính bây giờ, trước tiên giúp ta chữa khỏi cho hắn ta đã.”

Cát Tử Hành: “…!”

Hạ Du Du vỗ bả vai hắn ta: “Yên tâm, đại khái người này không phải là sơn phỉ, mà nếu có phải, ta cũng có cách đè chặt hắn ta.”