“Ta nhổ vào, chỉ mấy tên sơn phỉ kia, có gì đáng sợ? Ca của ngươi chính là sợ hãi!”
Hạ Du Du: “…”
Người bình thường, không sợ sao?
Nàng cũng là chắc chắn mình có năng lực tự vệ mới lên núi.
Có điều nghe vị Triệu đồ tể này nói, đại ca này còn có chút bản lĩnh, không chỉ là một thợ mộc đơn giản?
Hay hoặc là nói, Triệu đồ tể biết một ít chuyện về sơn phỉ?
Nếu là vế sau, vậy thì nàng hơi cảm thấy hứng thú.
Chỉ là vị Triệu đồ tể này hiển nhiên cũng không có ý định nói thêm điều gì với nàng, đứng dậy vào nhà lấy một miếng thịt lớn bọc giấy dầu đi ra, đưa cho Hạ Du Du: “Này, nửa quân* thịt, đủ cho ngươi và hai đứa trẻ ăn chưa?”
*Quân: đơn vị trọng lượng, 30 cân là một quân.
Hạ Du Du nhận lấy ước lượng một chút, khoảng chừng mười lăm cân thịt lợn, hơn nữa còn toàn là thịt nạc, nhìn không thấy chút mỡ nào.
“Đủ rồi. Bao nhiêu tiền?” Nàng bỏ thịt vào sọt, hỏi Triệu đồ tể.
“Lấy ngươi một trăm năm mươi văn thôi.”
“Được.”
Một trăm năm mươi văn tính ra là mười lăm văn tiền một cân.
Hạ Du Du đếm một trăm năm mươi văn tiền đưa qua, lại hỏi: “Thịt này của ngươi, là thợ săn đi núi Phượng Dương bên kia bắt được sao?”
Vừa nhìn biết ngay là thịt lợn rừng.
Nhưng thịt lợn rừng cũng tốt hơn không có thịt ăn.
Hôm nay lúc đi Tây trấn hỏi thăm, bên đó có bán thịt, toàn là thịt gà, một con ba cân, giá đến đến sáu mươi văn, càng miễn bàn đến thịt lợn, ít nhất một cân hai mươi văn trở lên.
Hẳn là Triệu đồ tể nể mặt Hạ Đại Sơn, bán rẻ cho nàng.
Nghe được câu hỏi này, Triệu đồ tể ngay cả tiền cũng không thu nữa, híp mắt đánh giá tiểu nương tử yểu điệu trước mắt.
Liên quan tới Hạ Du Du, hắn ta từng nghe Hạ Đại Sơn nhắc qua, cũng từng tội nghiệp tiểu nương tử này, mới thành thân đã thành quả phụ, tuổi còn trẻ còn phải nuôi hai đứa cháu ngoại hời giúp vong phu, nói thật, hắn ta sống đến chừng này, cũng chưa gặp qua cô nương ngốc như vậy.
Hôm nay gặp mặt trực tiếp.
Lại phát hiện tuy bộ dạng của tiểu nương tử yểu điệu, không giống con gái nhà nông, nhưng cũng không yếu đuối như Hạ Đại Sơn nói.
Bởi vì cặp mắt kia, lúc nhắc tới sơn phỉ trên núi, vẻ mặt không hề tỏ ra sợ hãi chút nào.
Hoặc là không hiểu chỗ lợi hại của sơn phỉ, hoặc là thật sự không sợ.
Mà từ những lời lanh lẹ của nàng có thể biết được, tám phần là vế sau.
Nghĩ vậy, Triệu đồ tể cố ý xùy một tiếng, hừ nói: “Một nữ tắc như ngươi, hỏi những chuyện này làm gì? Còn muốn lên núi đi săn cùng chúng ta hay sao?”
Hạ Du Du: “…”
Đoán quá chuẩn, ta thật đúng là nghĩ như vậy..
Dẫu sao thịt đắt, nàng chỉ có năm mươi lượng bạc, cũng không thể miệng ăn núi lở được?
Đi săn có thể được ăn thịt, chẳng phải thơm hơn bỏ tiền mua sao?
Ít nhất trước khi nàng nghĩ được cách kiếm tiền ổn định, đi săn ăn thịt vẫn là tốt hơn.
“Trở về đi.”
Triệu đồ tể dường như hết kiên nhẫn tám chuyện tiếp với nàng.
Hạ Du Du nói: “Vậy nếu ta quả thật có thể đi săn thú cùng các ngươi thì sao? Có điều không phải là đi núi Phượng Dương, mà là núi Yên Tề.”
“Cái gì?”
Triệu đồ tể trợn tròn đôi mắt, giống như nghe được chuyện cười nào đó, ha ha cười to: “Khẩu khí của nữ nhân ngươi thật lớn. Đại ca ngươi cũng không dám vào núi Yên Tề, ngươi nói muốn đi thì đi sao? Thật sự không biết những tên sơn phỉ đó đáng sợ cỡ nào? Bọn họ thích nhất giở trò với tiểu nương tử trắng trắng mềm mềm như ngươi vậy! Bị bọn chúng tóm được, đừng nói là trong sạch, ngay cả xương cũng chưa chắc đã còn!”
Hạ Du Du hơi nhíu mày.
Lời của Triệu đồ tể cũng không có ác ý gì, nhưng trong tiếng cười quả thật mang theo rất nhiều sự khinh thường, hoàn toàn không coi lời của nàng là thật.
Điều này nói lên, nàng cần phải chứng minh mình có thực lực thoát khỏi sơn phi nếu bị bắt.
Chứng minh thế nào đây?
Hạ Du Du suy nghĩ một lát, nhìn thấy dao mổ Triệu đồ tể mới vừa mài xong đặt ở một bên.
Con dao mổ đó rất lớn lại nặng, tay cầm rất thô, từ lớp oxi hóa ở phía trên đủ để nhìn ra niên đại sử dụng đã rất lâu rồi.
Hay là, làm thịt đầu dê chứng minh một chút?