Xuyên Thành Người Mợ Ác Độc Của Nữ Chính Truyện Ngược

Chương 30:




Hạ Đại Sơn kiên quyết đẩy tay cướp bạc của Triệu thị ra, cười khẩy: “Hơn nữa, không phải ngày hôm qua ngươi nhất quyết muốn dùng bao bố bắt người mang bán, làm hại hai đứa trẻ bị kinh hãi sao!”

Triệu thị: “…”

Nàng ta tức giận đến run người, nhưng lại không hề có lý do để phản bác.

Hạ Đại Sơn lại hung tợn cảnh cáo Triệu thị: “Đừng để lời nói của lão tử vào tai này ra tai kia! Nếu không, sẽ khiến ngươi đẹp mặt!”

Sau đó, hắn ta lại hỏi Hạ Du Du: “Hai đứa bé đâu? Đã dậy chưa?”

Hạ Du Du ngáp một cái, chỉ chỉ sương phòng phía Tây: “Ngủ ở bên đó.”

“Như vậy à… Vậy trước để cho chúng ngủ đi! Chờ hôm khác để tẩu tẩu muội xin lỗi chúng.”

Hạ Du Du: “Được.”

“Còn nữa đại muội, trên núi nguy hiểm, muội cũng không thể đi nữa. Muội muốn ăn thịt, ca ca đi huyện thành Vũ Dương mua về giúp muội!”

Từ Cam Dương thôn đến Vũ Dương huyện, ít nhất phải mấy chục km.

Đi mất hơn ba canh giờ, vừa đi vừa về một chuyến, cũng hết thời gian của cả một ngày.



Còn không bằng lên núi thu hoạch một chuyến.

Nhưng lại không thể nói thẳng, Hạ Du Du đành phải từ chối ý tốt của Hạ Đại Sơn: “Ta có tiền, có yêu cầu gì, có thể tự đi mua. Đại ca không cần lo lắng cho ta quá đâu.”

“Cũng phải.”

Hạ Đại Sơn gật gật đầu, lại dặn dò nàng giống như một người cha già: “Vậy muội đi trấn trên cũng cẩn thận chút. Trấn Tây cách chúng ta gần nhất, Trần ký và Phương ký ở bên đó, giá bột mì và gạo rẻ hơn. Còn thịt… Trấn trên cũng không nhiều lắm, còn không bằng đến Triệu đồ tể trong thôn, hắn ta có mua bán với mấy người thợ săn đi núi Phượng Dương, thịt không thiếu, chỉ là về giá cả sẽ đắt hơn huyện thành Vũ Dương một chút. Nhưng chúng ta cũng không ăn thịt thường xuyên, một tháng ăn một hai lần, vậy là đủ rồi.”

“Ta biết rồi, cảm ơn đại ca.”

“Ừm, muội là muội ruột của ta, nói cảm ơn gì với ca ca chứ?”

Hạ Đại Sơn thấy trạng thái của Hạ Du Du, không ốm yếu như trước kia, lại muốn nuôi đứa bé, hiển nhiên là muốn vui vẻ sống tiếp, biết được điều này, hắn ta cũng coi như yên tâm, không nói thêm nữa, lôi Triệu thị rời đi.

Hạ Đại Sơn đi rồi.

Hạ Du Du vừa cầm được năm mươi lượng bạc, có chút kích động.

Muốn nhanh chóng biết được nhiêu bạc này mua được cái gì.

Rất nhanh, sau khi nàng tùy ý sửa soạn một trận, thì đi Tây trấn.

Vừa đi vừa hỏi người qua đường, rất nhanh đã tìm thấy tiệm gạo Trần Ký.



“Tiểu nương tử đây là muốn mua lương thực hả?” Tiểu nhị trong tiệm nhìn thấy Hạ Du Du, lập tức bước qua đây tiếp đón.

“Mua chút bột mì và gạo.”

Hạ Du Du vừa trả lời, vừa dừng lại trên mấy cái lu to đặt ở trong tiệm.

Nhìn một cái thì thấy rõ, có gạo, ngô, đậu nành cùng các loại lương thực chính khác.

Có điều gạo không giống như loại hạt vừa trắng vừa mẩy của đời sau, mà là thiên về màu vàng, bề ngoài vừa nhìn là biết chẳng ra sao cả.

Nàng hỏi tiểu nhị: “Gạo này bán thế nào?”

Tiểu nhị cười trả lời: “Hai mươi văn một đấu!”

Một đấu gạo xấp xỉ mười hai cân, cũng có nghĩa là chưa đến hai văn tiền một cân.

Một lượng bạc tương đương với một ngàn văn, thể nào cũng mua được năm trăm cân gạo…

Hạ Du Du nghĩ, nói với tiểu nhị: “Đóng giúp ta ba đấu gạo.”

Mua ba đấu, cũng tuyệt đối đủ để nàng và hai đứa nhóc ăn cơm ba bữa mỗi ngày trong vòng một tháng rồi.