Xuyên Thành Người Mợ Ác Độc Của Nữ Chính Truyện Ngược

Chương 16:




Lúc thúc thúc của hắn ta còn trên đời, cưng chiều Hạ Du Du như châu như bảo, lúc nào để cho nàng ra ngoài đi săn!

Dù là thường ngày, việc trong nhà cũng không cần động đến một đầu ngón tay.

Nếu không phải bị buộc đến mức đường cùng, thì làm sao có thể mạo hiểm lên núi săn thú hoang?

Hạ Đại Sơn càng nghĩ càng hối hận.

Hắn ta không nên nghe Triệu thị, dùng cách không cung cấp lương thực ép Hạ Du Du bán đứa trẻ.

nàng muốn nuôi thì để cho nàng nuôi đi!

Dù sao hắn ta còn trẻ, lao động được, thêm hai miệng ăn cũng không tính là nhiều!

“Đại muội, là ca ca có lỗi với muội.”

Hạ Đại Sơn nghẹn ngào, hốc mắt đỏ lên nhìn Hạ Du Du: “Chờ xuống núi về nhà, ca ca lập tức để Triệu thị trả tiền cho muội. Cũng không ép muội bán đứa bé nữa, muội muốn nuôi thì nuôi, thiếu cái gì lúc nào cũng có thể nói với ca ca.”

Hạ Du Du không hiểu lắm tâm trạng kích động của Hạ Đại Sơn.



Nhưng thấy vẻ mặt vô cùng hối hận của hắn ta, bộ dạng thành tâm ăn năn, thì nói: “Cảm ơn đại ca.”

Lấy về được năm mươi lượng bạc, quả thật sẽ tiện hơn rất nhiều.

Hạ Đại Sơn lau nước mũi nước mắt trên mặt, vội đón lấy thỏ hoang trong tay Hạ Du Du: “Ca ca cầm giúp muội!”

Hạ Du Du không từ chối.

Hạ Đại Sơn phát hiện vết thương trí mạng trên bụng thỏ hoang, đáng tiếc nói: “Có thương tích thì không được tốt lắm. Nếu giữ lại được da lông hoàn chỉnh, sau khi thuộc da còn có thể làm quàng cổ mùa đông cho muội.”

Đây là thao tác bình thường sau khi bọn họ săn được con mồi, dẫu sao đến trời đông giá rét, quần áo dùng để giữ ấm đều quá ít rồi. Có đôi khi thêm một bộ quần áo giữ ấm, thì có nghĩa thêm một cơ hội sống.

“Cũng may mùa đông còn cách bốn năm tháng nữa. Qua mấy ngày nữa ta và những người khác trong thôn sẽ bàn bạc, xem thử có thể cùng đến núi Phượng Dương săn thú hoang được không, đến lúc đó sẽ tìm da lông tốt làm quần áo mùa đông cho muội.”

Núi Phượng Dương?

Hạ Du Du nhớ lại một chút, nơi đó cũng không gần.

Đã ra khỏi phạm vi huyện Vũ Dương, một lần đi ra ngoài, không mười ngày nửa tháng hoàn toàn không về được.

Điềm tốt duy nhất là, núi Phượng Dương không có sơn tặc hoành hành như núi Yến Tề, thú hoang cũng không phú, không ít thợ săn vốn là ở núi Yên Tề đều chuyển chiến đấu sang bên đó.



Cát Tử Hành nhìn thấy vết thương trên thỏ hoang, kết luận: “Đây là do vũ khí sắc bén làm bị thương.”

Hạ Du Du lấy chủy thủ ra: “Ừ. Là cha ta tặng cho ta phòng thân.”

Cát Tử Hành nghe vậy, càng thêm tò mò: “Rốt cuộc nương tử Bùi gia làm sao săn được thỏ hoang này? Ta thấy vị trí vết thương của thỏ hoang, chủy thủ là đâm xuyên qua từ cạnh sườn xuống dưới bụng… Điều này nói lên, lúc ấy hẳn là nó đang nhảy lên…”

“…”

Hạ Du Du không ngờ lòng hiếu kỳ của tiểu lang trung này lại mạnh như vậy.

Lòng hiếu kỳ mạnh chút cũng không có gì.

Sao nhanh như vậy đã phát hiện ra thủ pháp đi săn của nàng rồi?

Thoạt đầu Hạ Đại Sơn không cảm thấy có gì, vừa nghe Cát Tử Hành nói, cũng phát hiện ra điểm này, lập tức cười ha hả mà khen Hạ Du Du một câu: “Đại muội chuẩn thật đấy!”

Hạ Du Du nhướng mày, tùy ý giải thích: “Nhìn thấy nó đột nhiên nhảy dựng lên, sợ hết hồn, theo bản năng quăng chủy thủ trong tay ra, không ngờ đã đâm trúng…”

Cát Tử Hành vừa nghe, nghĩ thầm quả nhiên là vận may!