"Khỏe là tốt rồi!"
Lưu thị kéo tay nàng, than thở: "Ngươi cũng là một đứa trẻ số khổ, tuổi còn trẻ đã ở góa."
Hạ Du Du không trả lời.
Lưu thị lại tự lẩm bẩm nói: "Bùi tướng công để lại hai cháu ngoại cho ngươi, đứa cháu trai nhỏ có phải vừa sinh ra đã ốm yếu không? Nhìn có vẻ gầy teo, năm tuổi rồi mà trông như hai tuổi vậy, nhìn qua chính là không dễ nuôi. Một nữ nhi như ngươi, không có đất trồng trọt lại không có công việc, cuộc sống sau này phải làm sao để tiếp tục sống đây?"
Hạ Du Du: "..."
Lời này nàng đã nghe tới chai rồi.
Cũng khó trách nguyên chủ muốn chạy trốn.
Ai tình nguyện tiếp tục sinh sống ở nơi mà mọi người đều chọc vào vết sẹo cũ của mình?
Hạ Du Du muốn ăn thịt, quả thực không có tâm trạng tiếp tục nghe Lưu thị nói nàng thảm như thế nào, nở một nụ cười giả tạo nói: "Ngài nói đúng, ta còn có việc, cũng không nói nhiều với ngài nữa, đi trước một bước." Nói xong, kéo tay mình ra, tăng tốc rời đi.
Lưu thị sững sờ tại chỗ, thấy nàng đi về hướng trên núi, sắc mặt liền thay đổi: "Nha đầu này sẽ không nghĩ quẩn, đi lên núi tự tử vì tướng công của nàng chứ?!"
Nghĩ tới khả năng này, Lưu thị không thể bình tĩnh nữa, co cẳng đuổi theo Hạ Du Du, vừa đuổi vừa kêu:
"Nương tử Bùi gia! Ngươi mau trở lại!"
"Không thể đi lên núi!"
Hạ Du Du giả vờ không nghe thấy, còn bước nhanh hơn, bỏ lại Lưu thị, đi vào đường núi.
Lưu thị chạy đến thở hồng hộc, nửa ngồi tại chỗ, đã không nhìn thấy bóng lưng của Hạ Du Du nữa, vẻ mặt vô cùng căng thẳng: "Không được, phải quay về nói cho đại lang của Hạ gia!"
Hạ Du Du biết tại sao Lưu thị muốn ngăn nàng lên núi.
Thôn Cam Dương thuộc về huyện Vũ Dương, huyện Vũ Dương ở gần biên giới của Yên quốc và Tề quốc, núi non trùng điệp, ba mặt bị núi bao quanh, uy hiếp lớn nhất chính là ở trên núi có một đám sơn phỉ hành tung bất định.
Nghe nói đám sơn phỉ kia cách một đoạn thời gian thì sẽ xuống núi một lần, cướp bóc trong mười mấy cái thành nhỏ và thôn làng bên ngoài huyện thành của huyện Vũ Dương, dân chúng không chịu nổi sự quấy nhiễu của bọn chúng, lần lượt trốn đi.
Mấy ngày trước, có thôn dân của thôn Cam Dương phát hiện ra thi thể của một người trong đội ngũ của Bùi Yến ở dưới chân núi, liền truyền lời về, nói Bùi Yến tiêu diệt sơn phỉ thất bại, chết không toàn thây.
Trước đó Triệu thị giựt dây nàng bán trẻ chạy trốn, chính là muốn chạy đến huyện thành của huyện Vũ Dương.
Bởi vì huyện thành của huyện Vũ Dương có binh lính đóng giữ, đám sơn phỉ mới kiêng kỵ, không dám tùy tiện xâm phạm. So với những nơi chiến tranh loạn lạc khác trong Yên quốc, hoàn cảnh sinh sống cũng chỉ tốt hơn như vậy một chút.
Nhưng mà đối với Hạ Du Du mà nói.
Mức độ nguy hiểm của sơn phỉ thấp hơn nhiều so với tang thi.
Lúc đứng ở dưới chân núi, đã có thể nhìn thấy đỉnh núi chạy dài không dứt ở trước mắt, rừng xanh cây cao chót vót, xa xa nghe được tiếng chim bay kêu hót, lúc ẩn lúc hiện, đủ để thấy sự nguy hiểm và sâu thẳm của ngọn núi này.
Bởi vì từ lúc có sơn phỉ, dân chúng của huyện Vũ Dương liền xem ngọn núi Yên Tề này là hang ổ của sơn phỉ, muốn bảo vệ tính mạng, cũng không dám chạy lên núi, cho nên đường lên núi đi được một nửa đã hết rồi, trước mặt chỉ còn lại đám cỏ dại xanh um tươi tốt cao gần nửa người.