Biết mình vừa lỡ để lộ sơ hở, Nguyễn Nam cũng chỉ lắc đầu mỉm cười nhường đường cho bà thím. Thấy bà thím, Trần Thanh Dao mới nhớ ra: "Hình như vừa cô gái kia nói, hình như là... đưa cô đến chỗ đại tiểu thư thì phải. Đại tiểu thư! Đừng mà, cô vừa mới cầu nguyện là cho cô tránh mấy cái nhân vật này ra. Sao ông trời cứ thích có tai như điếc vậy".
Trần Thanh Dao khóc không ra nước mắt đi theo bà thím với cô gái kia. Còn không quên quay lại nhìn tên ăn mày, vẻ mặt như đưa đám, như ly biệt lần cuối. Tên ăn mày nhìn vẻ mặt méo mó khổ sở của cô chỉ biết cười khổ thầm nghĩ: "Chúng ta sẽ còn gặp lại."
Một lát sau, trong nhà củi xuất hiện một người áo đen, Nguyễn Nam cũng không ngạc nhiên, chỉ lười biếng nói: "Sao đến sớm thế?" Người áo đen không biết hắn đang nói thật hay nói đểu mình, chỉ cảm thấy câu này hình như hôm nay đã nghe rồi, liền nói: "Đi". Sau đó, 2 thân ảnh biến mất. Đến nửa đêm, đèn đuốc trong viện bùng lên, có tiếng Văn quản gia hét lớn: "Mau tìm kiếm, sao lại thêm một người sống nữa biến mất rồi, mau đi tìm tên ăn mày đó về đây, nhanhhh!"
Nửa canh giờ trước khi Trần Thanh Dao được đem đến, tại phòng của đại tiểu thư.
" Linh nhi, con cảm thấy khỏe hơn chưa?" Lý Thừa Thanh lên tiếng hỏi. Vì chuyện này có liên quan đến nhị tiểu thư, ông cũng biết, ngày thường mối quan hệ giữa đại tiểu thư và bên phòng nhị phu nhân cũng không được tốt, tính Lý Kim Linh lại mạnh mẽ, nhất định càng không bỏ qua chuyện này. Chuyện hạ độc không liên quan đến Ngọc nhi thì thôi, nếu mà có liên quan dù chỉ một chút, ông cũng thật khó xử lý. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vì vậy sau khi dùng xong bữa tối, Lý Thừa Thanh liền chạy tới phòng con gái lớn nhằm thăm dò và xoa dịu bớt tình hình.
Lý Kim Linh sau khi biết chuyện Lý Thừa Thanh chưa xử lý mạnh tay phòng bên nên cũng đoán được ý định hôm nay đến của phụ thân mình, cũng chỉ đáp có lệ: "Phụ thân yên tâm, sức khỏe của Linh nhi cũng đỡ rồi ạ."
Lý Thừa Thanh lại kiên nhẫn an ủi thêm đôi câu: "Thật may lần này ông trời phù hộ cho con qua được kiếp nạn, con nhớ đừng đi lại nhiều, cố gắng tĩnh dưỡng cho thật khỏe."
Trong lòng Lý Kim Linh thầm nghĩ: "Hôm nay Lý thượng thư đúng là dài dòng hơn mọi khi, quả thật là có chuyện cần nhờ." Bên ngoài vẫn nhẹ nhàng đáp:"Dạ vâng, con gái đã biết".
Lý Thừa Thanh vòng vo 1 lúc, thấy có vẻ con gái cũng đã động lòng trước sự ân cần của mình, ông ta liền bắt đầu vào chuyện chính: "Con đừng trách ta 2 hôm nay tới bây giờ mới đến thăm con được. Không phải là ta mất ăn mất ngủ lo tìm hung thủ hại con sao. Chắc con cũng đã nghe bọn người hầu kể rồi, ban đầu đúng là có bắt được thật. Đến cuối cùng..." lúc này Lý thượng thư bỗng cao giọng lên vì tức giận: "Cuối cùng, lại thành ra nhầm lẫn... nhưng sau đó chúng ta cũng đã có manh mối, cũng sắp bắt được hung thủ thực sự, chỉ là đầu mối đang bị gián đoạn chút."
Lý Kim Linh âm thầm cười nhạo: " Cái gì mà mất ăn mất ngủ, không phải bản thân ông cũng là vì lo cho bản thân ông bị hại sao, đến khi phát hiện chỉ là 1 nha hoàn nhỏ nhoi thì thở phào nhẹ nhõm, xử lý qua loa cho xong chuyện. Nếu không phải tình thế bị đảo ngược, chắc cũng chả cần đến phòng ta mà dài dòng thế này." Sau đó nàng hỏi Lý Thừa Thanh: "Vậy đầu mối đang bị gián đoạn ở chỗ nào vậy cha? Kẻ thực sự hạ độc con là ai?"
Câu hỏi quá trực tiếp của Lý Kim Linh làm Lý Thừa Thanh có chút bối rối, mặc dù đã tính kĩ phải nói như thế nào rồi, nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén của đại tiểu thư, Lý Thừa Thanh vẫn không khỏi chột dạ đáp: "Ừm....hung thủ thực sự cũng là một nha hoàn. Linh nhi, nghe ta nói xong con phải bình tĩnh, suy nghĩ mọi việc cẩn thận trước, đừng nóng tính mà hỏng chuyện."
Lý Kim Linh chăm chú nhìn Lý lão gia đáp: "Dạ vâng, con gái cũng đã lớn, biết thế nào là chừng mực."
Lý Thừa Thanh cũng yên tâm hơn: "Ừ, thế là tốt, con cũng đã đến tuổi gả ra ngoài, cứ tính cách như vậy cũng không ổn, làm người nên biết cách mềm mỏng một chút. Là phụ nữ càng phải dịu dàng, hiểu chuyện sau này phu quân mới càng thương yêu."
Lý Kim Linh nghĩ: "Phải dịu dàng như nhị phu nhân sao, còn mạnh mẽ như mẹ ta thì ông cảm thấy mình như bị đè đầu, nên càng cảm thấy chán ghét?" Bên ngoài thì vẫn ngoan ngoãn dạ dạ vâng vâng.
Lý Thừa Thanh tiếp tục: "Thực ra, chúng ta cũng mới chỉ là đang nghi ngờ 1 nhà hoàn mà thôi, nó là Thị Thanh, nha hoàn bên phòng nhị muội con, nhưng hiện nay vẫn chưa tìm thấy người nên chưa xác thực được." Sau đó vội nói thêm: "Con yên tâm, ta cũng đã tra hỏi 2 mẹ con Như Lệ, họ đều khẳng định là không có biết chuyện. Tuy nhiên, chuyện này cũng không thoát khỏi liên quan, nên ta đã giam Ngọc nhi lại, chờ bắt được Thị Thanh, ta sẽ tiếp tục điều tra. Chắc chắn ta sẽ tìm được hung thủ thật sự, lấy lại công bằng cho con và Lý phủ này."
Lý Kim Linh liền đáp: "Dạ vâng, đa tạ cha đã vì Linh nhi mà tốn công sức như vậy. Thật không ngờ lại là người bên phòng nhị muội. Ta cũng tin tưởng nhị muội không phải là người có thể làm được chuyện độc ác như vậy. Chỉ mong đến lúc điều tra ra chân tướng thật sự, cha sẽ xử lý thật công bằng."
Nghe xong câu trước, Lý Thừa Thanh còn thở phào nhẹ nhõm, nghe tới câu cuối thì bên môi ông cũng cứng lại rồi vội đáp: "Điều đó là đương nhiên, đương nhiên."
Cảm thấy không khí trở nên gượng gạo, Lý Thừa Thanh vội chuyển đề tài: "Những kẻ độc ác hại con gái ta, ta nhất định sẽ không tha cho dù một đứa, kể cả con nha hoàn Thị Dao với tên ăn mày bán thuốc kia."
Lúc này, Thị Dao và Nguyễn Nam vẫn đang ăn cơm tán dóc trong phòng củi thì đột nhiên cùng nhau hát xì hơi. Hai người ranh ma này đều cùng chửi thầm :"Hừ. Kẻ chết tiệt nào lại đang nói xấu ta!"
Lý Kim Linh hỏi: "Dù sao 2 kẻ đó cũng chỉ là kẻ bị hại, vốn dĩ vô tội. Nữ nhi nhờ ông trời mới qua kiếp nạn này, nhà ta không nên đổ máu, cha tha cho họ đi."
Lý Thừa Thanh nhớ đến chuyện sáng nay không khỏi xấu hổ và tức giận thầm nghĩ: "Nếu sớm đánh chết con nô tỳ đó, lão gia ta cũng không đến nỗi mất mặt và khó xử như bây giờ. Như Lệ và Ngọc nhi cũng không bị dính vào chuyện này."
Hiện tại Lý lão gia vẫn còn tin tưởng 2 mẹ con nhị phu nhân lắm. Bên ngoài thì ông nói: "Linh nhi, con bình thường quyết đoán, sao lần này lại mềm lòng như vậy. Đứa nô tỳ kia trong lúc mang điểm tâm đến cho con không phải cũng quá sơ sót mới để người hạ độc sao. Còn tên ăn mày thì tội bán thuốc độc cũng rõ rành rành phải trị rồi. Không đánh chết 2 đứa đó làm gương, sau này sợ là còn nhiều kẻ dám làm bậy như vậy."
Lý Kim Linh cũng biết kẻ coi trọng sĩ diện như Lý Thừa Thanh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Thị Dao, nhưng nàng cũng rất thưởng thức trí thông minh của cô nên chưa muốn cô chết, còn tên ăn mày thì sớm muộn cũng có người cứu không cần quan tâm. Nên Lý Kim Linh nói thêm: "Cha, tên ăn mày kia thì con cũng không quản làm gì, chỉ là Thị Dao, đúng là nó bị oan thật, nếu kẻ đã có lòng hại con thì sẽ tìm đủ cách, dù Thị Dao có cẩn thận đến đâu, cũng chưa chắc thoát khỏi bẫy mà kẻ ác đã giăng. Cha cũng biết con vốn là kẻ công bằng, ai thực sự gây tội, nhất định con sẽ không tha, nhưng ai vô tội, con cũng sẽ không truy cứu thêm. Sau khi biết chuyện của Thị Dao, con rất áy náy, nên con định để con bé bên cạnh mình dạy dỗ. Mong cha cho phép."
Lý Kim Thanh nói rất kiên định, như thể Lý Thừa Thanh có cho hay không, đại tiểu thư nàng cũng nhất định đem người đi. Lý Thừa Thanh thực sự bị nàng chọc tức, nhưng cũng không dám nói lớn, chỉ lạnh lùng nói: "Được rồi, dù sao con cũng là đại tiểu thư của nhà này, con muốn làm gì thì làm đi, sau này có chuyện gì thì tự giải quyết." Rồi phất tay áo đứng lên bỏ đi.
Trước khi Lý lão gia ra khỏi phòng, đại tiểu thư còn vội nói thêm: "Con gái đa tạ cha thành toàn, lát nữa con sẽ đem người về phòng luôn để cha khỏi thêm bận lòng ạ."
Ngay sau đó, Thị Lan liền lại gần tiểu thư nhà mình: "Tiểu thư, người thực sự để Thị Dao đến phòng chúng ta sao. Nó rõ ràng là đứa suýt làm hỏng kế hoạch, ngày xưa thì là đứa lười biếng, hay bị tiểu thư trách mắng, người thực sự không sợ cô ta ghi hận mình?"
Thấy Thị Lan luống cuống như vậy, Lý Kim Linh liền nói: "Ngươi không phải lo, ta thấy Thị Dao cũng không phải người dễ ghi hận như vậy, trước đây lười biếng không có nghĩa là không thông minh. Đừng nhìn vẻ bên ngoài thường thấy mà đánh giá, có thể trước mặt ta mà giả vờ ngu dốt như vậy cũng không phải ai cũng làm được, rất đáng để dùng. Mắt nhìn người của ta tốt lắm, ngươi yên tâm, ta cũng chưa trọng dụng ngay cô ta đâu, chỉ để tạm bên người quan sát một thời gian. Nếu ả 2 lòng thật thì sẽ lập tức xử lý ngay."
Nghe đại tiểu thư nói xong, Thị Lan cũng yên tâm hơn: "Là tiểu thư nghĩ chu toàn, em đúng là quá nóng vội rồi. Tiểu thư muốn hôm nay cô ta qua luôn ạ?"
Suy nghĩ 1 lát, Lý Kim Linh nói tiếp: "Ừ, giờ ngươi qua đó, đem cô ta qua đây luôn, tránh đêm dài lắm mộng. Trước đó đem cô ta đi tắm rửa, rồi mang vào phòng ta hỏi chuyện chút."
Lúc này, Trần Thanh Dao vừa tắm xong, đang vừa tự bôi thuốc vừa vắt óc suy nghĩ không biết đại tiểu thư với mình thì có chuyện gì để tâm sự đêm khuya được chứ?
Vừa mặc xong quần áo, thì cô phát hiện bên cạnh có một chiếc gương nhỏ, cô vội vã nhìn qua xem bộ dáng hiện tại của mình ra sao: "Trông cũng được đấy nhỉ, làn da có vẻ trắng hơn so với mình trước kia mà vừa nãy gội đầu luôn rồi, chắc không cần vấn tóc lên đâu nhỉ?." Trong lúc Trần Thanh Dao còn đang xoắn xuýt chỉnh trang lại toàn thân thì Thị Lan bên ngoài đã không kiên nhẫn :" Nhanh lên, đang mắc màn trong đấy luôn à? Tiểu thư còn đang đợi cô đấy, sức khỏe người vẫn còn chưa bình phục hẳn đâu."
Nghe người ta giục, Thị Dao cũng vội vã chạy ra. Thị Thanh nhìn cô một lượt thì nói: "Giờ mới nhìn kĩ, không ngờ cô ngoài cái đầu ra, cái mặt cũng không tệ. Bình thường toàn trông lôi thôi lếch thếch bẩn hề hề, mặc quần áo tử tế vào cái trông khác hẳn."
Thị Dao cũng chỉ dám: "Dạ" 1 câu.
Thị Lan thấy cô nhút nhát đáp bèn châm chọc: "Hôm nay trông cô hùng hổ biện hộ lắm mà, sao giờ lại quay trở về bộ dáng sợ sệt bình thường rồi, đừng có giả nai. Nhờ cái miệng của cô, đại tiểu thư mới hơi coi trọng, qua đây rồi thì tập trung làm việc, đừng có nghĩ bậy bạ rồi phạm sai lầm, cẩn thận cái mạng cũng không còn."
Lúc này Trần Thanh Dao thực sự giật thót: "Cái gì! Cái gì mà coi trọng với qua bên đây?" Cũng đã nghe danh tiếng đại ma vương của đại tiểu thư, nếu không phải đại tiểu thư là nữ, cô chỉ sợ vừa nãy cũng không dám tắm rửa. Thị Dao bèn sợ sệt hỏi: "Chị này, rốt cuộc tiểu thư gọi em qua là có chuyện gì vậy? Em thực sự không phải hung thủ hạ độc mà, tiểu thư vẫn không tin em sao?"
Thị Lan thấy cô rốt cuộc cũng mở miệng hỏi một câu, bèn tốt bụng nhắc nhở thêm: "Yên tâm, tiểu thư không ăn thịt cô đâu mà sợ. Thấy cô cũng vô tội lại đáng thương, quan trọng là ít ra cô còn biết động não, nên muốn cô qua đây hầu hạ tiểu thư, cũng để cô có cuộc sống tốt hơn trong cái phủ này. Đại tiểu thư tốt với cô như thế, sau này nên sống biết điều, ai nên trung thành thì trung thành, đừng có cái suy nghĩ một dạ 2 lòng, "ăn cháo đá bát" là được."
Nghe vậy Trần Thanh Dao thực sự yên tâm được chút, nhưng mà cô cũng đang khóc không ra nước mắt đây. Cô chỉ muốn làm một người bình thường ở cái thế giới chết tiệt này thôi á, tự nhiên không đâu lại dính vào cái cô tiểu thư khó lường tính cách thì khó ở lại có vẻ giống như nhân vật chính kia. Chẳng lẽ vì sáng nay thể hiện quá đà nên bị người chú ý, nhưng mà không làm thế thì làm sao giữ được mạng. Từ nay muốn thoát khỏi mấy cái vòng xoáy ta đấu ngươi đấu này cũng khó lắm đây, không cẩn thận lại trở thành bia đỡ đạn, vật hi sinh chết sớm cũng nên.
Còn đang thổn thức thì Trần Thanh Dao đã bước vào phòng đại tiểu thư từ bao giờ. Cô thầm cảm thán: "Đúng là con nhà giàu, cái phòng ngủ thôi cũng gấp 3 cái phòng trọ ngày xưa 3 chị em cô chen chúc với nhau." Ngoài phòng thì có một cái bàn tròn uống nước, sát tường có treo 1 bức tranh phong thủy lớn, 2 bên tranh là 2 cái bình sứ cao gần bằng người, bên trong có đặt mấy thứ linh tinh giống cuộn tranh, bên phải là 1 tấm bình phong lớn, vượt qua tấm bình phong là giường ngủ của tiểu thư.
Lúc này, Trần Thanh Dao đang cúi đầu đứng sau tấm bình phong. Thị Lan đứng bên cạnh lên tiếng: "Đại tiểu thư, em đã đưa Thị Dao đến rồi ạ."
Từ đằng sau tấm bình phong phát ra tiếng động, hình như đại tiểu thư xuống giường đi đến phía này. Thị Lan vội chạy vào đỡ nàng: "Tiểu thư, người không cần ra tận ngoài này đâu, ngồi trong đó nói là được, sức khỏe của người vẫn yếu lắm."
Lý Kim Linh như không để ý, tiếp tục bước ra, sau đó đứng trước mặt Thị Dao quan sát nàng. Thị Dao thấy nàng ta đi ra cũng bị dọa sợ, học theo xưng hô của Thị Lan vội nói lớn: "Đại tiểu thư tha mạng, thực sự không phải em hạ độc người. Người có gì muốn hỏi, em biết nhất định khai hết, không giả dối nửa lời."
Đại tiểu thư nghe xong chỉ nói: "Ngửa mặt lên." Trần Thanh Dao thầm nghĩ: "Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà" rồi nhắm mắt nhắm mũi mà ngẩng lên. Vừa ngẩng lên, hai người đã đối mắt nhìn nhau. Lý Kim Linh thì chăm chú nhìn khuôn mặt của kẻ hôm nay đã dùng cái miệng của mình để thoát nạn. Trần Thanh Dao cũng không nổi tò mò nghiên cứu nhan sắc người mà cô sợ hãi từ nãy giờ :"Nhìn khá đẹp , nhưng chưa thể so với mấy minh tinh siêu sao thể kỉ 21. Mong thật là không phải trọng sinh, mấy tình tiết huyền huyễn này còn tiếp tục xảy ra thì chắc ma quỷ yêu quái cũng có đi, trái tim thiếu nữ yếu đuối của mình sao mà chịu nổi. Đành phải tùy theo tình hình thích ứng rồi dành thời gian quan sát kĩ xem." Trong khi Trần Thanh Dao nghiên cứu xong rồi mà vẫn thấy đại tiểu thư vẫn chăm chú quan sát mình làm cô hơi chột dạ vội cúi xuống.
Một lý do khác mà cô thực sự không hi vọng đại tiểu thư là người trọng sinh vì trong các tình tiết truyện, nếu mà có 2 nhân vật vừa xuyên không vừa sống lại, đều được ông trời ưu ái tạo điều kiện như vậy nhất định không sớm thì muộn, không muốn cũng phải đánh nhau. Kiểu như một núi không thể chứa 2 hổ. Nhưng mà Trần Thanh Dao cô thực sự không muốn làm hổ, cô chỉ có một ham muốn duy nhất là làm 1 con mèo lười biếng bình yên sống qua ngày thôi. Dù đại tiểu thư có trọng sinh hay không, bản thân cô cũng tự nhận mình không đủ sức đấu lại người này đâu vì bản thân cô thực sự không có hào quang nhân vật chính, nhìn vào những sự việc xui xẻo hôm nay thì biết. Nếu không là nhân vật chính, thì cô chỉ có thể làm nhân vật phản diện, là vật hi sinh suốt ngày tìm đường chết. Trần Thanh Dao thực sự cảm thấy nhân sinh ngày càng bế tắc.
Một lúc sau, mới nghe thấy giọng đại tiểu thư: "Ta biết chuyện hôm nay rồi, cũng không muốn hỏi thêm gì cả, ta chỉ muốn cô qua đây để nhìn kĩ một chút. Từ hôm nay cô sẽ là nha hoàn nhị phẩm tại phòng này. Yên tâm, cô cũng biết phong cách làm việc của ta rồi, chỉ cần cô chăm chỉ làm việc, bản tiểu thư tuyệt không bạc đãi. Đừng có giở trò lười biếng hay giả bộ gì trước mặt ta nữa, cũng đừng làm chuyện gì mà bản thân phải hối hận nếu không ta cũng không chắc sẽ làm gì với cô đâu."
Nghe vậy, Trần Thanh Dao vội cuống quýt nói: "Đa tạ đại tiểu thư trọng dụng, Thị Dao nhất định không phụ lòng, nhất định cố gắng chăm chỉ làm việc, tuyệt không 2 lòng."
"Được rồi, Thị Lan đưa người đi đi, ta mệt rồi." Lý Kim Linh nói xong thì quay lại giường. Thị Lan cũng vội nói: "Dạ vâng tiểu thư, người mau nghỉ ngơi đi. Còn cô mau theo ta ra ngoài tránh làm phiền đại tiểu thư." Trần Thanh Dao cũng thở phào nhẹ nhõm: " Không ngờ nghi thức nhận chủ ở đây cũng nhanh gọn lẹ thật."
Thị Lan vừa đi trước vừa nói: "Bây giờ cô đã là nô tỳ nhị phẩm ở phòng đại tiểu thư, cấp bậc cao hơn trước nhiều nên không thể tùy tiện như trước. Mọi việc làm của cô đều ảnh hưởng đến người, vì vậy trước khi làm bất cứ thứ gì hãy suy nghĩ thật kĩ, hãy nghĩ đến tiểu thư trước rồi hãy nghĩ tới bản thân. Đại tiểu thư cũng là người không thích phô trương nên nha hoàn cũng tương đối ít, chỉ là những người thân cận. Hiện tại có ta và Thị Mai là đại nha hoàn của tiểu thư, cô cũng biết, dưới bọn ta còn 2 người nữa là Thị Yến và Thị Anh. Giờ thêm cô, cô sẽ ở chung phòng và làm việc cùng hai người đó."
Đi một lát là đến phòng nghỉ, dù sao cũng chỉ ở trong viện tiểu thư nên đoạn đường cũng không dài lắm. Đứng trước cửa phòng, Thị Lan vẫn nói không ngừng: "Có việc gì cần làm, cần hỏi thì cứ hỏi trực tiếp hai người họ, giờ cô với họ cũng cùng cấp bậc, ráng mà học hỏi giúp đỡ lẫn nhau, cố mà nhường nhịn đừng để xảy ra tranh chấp gì. Nếu tiểu thư có việc sẽ gọi sau." Trần Thanh Dao cũng chỉ biết vâng vâng dạ dạ theo.
Sau đó Thị Lan gọi 2 người Thị Yến, Thị Anh ra bảo họ quan tâm giúp đỡ người mới là Thị Dao. Trước khi đi còn dặn dò. "Dù sao hôm nay cô cũng chịu đòn roi, ngày mai cứ tạm nghỉ ngơi rồi nhìn hai người họ mà học hỏi. Ngày kia bắt đầu chia việc ra mà làm. Có đồ đạc hành lý gì thì mai cũng quay lại chỗ cũ mà lấy, quần áo mới được phân ta sẽ mang cho sau. Giờ vào nghỉ đi."
Thấy Thị Lan đi xa, Trần Thanh Dao liền nhẹ nhõm thở ra, lại không ngờ mình bị 2 người kia đột nhiên kéo vào phòng, hai người này trông có vẻ khỏe mạnh, lanh lợi hơn cô nhiều lắm. Trần Thanh Dao còn đang bất ngờ đã bị 2 người kia ấn xuống giường truy hỏi: "Cô chính là Thị Dao, cái người nổi tiếng nhất trong phủ ngày hôm nay sao" người có nốt ruồi chính giữa chán không dấu nổi phấn khích hỏi cô. Nếu cô nhớ không lầm người này là Thị Yến, Trần Thanh Dao vô thức gật đầu rồi chợt nhận ra sao cô đã trở thành người nổi tiếng rồi. Vậy không phải cuộc sống sau này sẽ càng bị để ý hơn sao, thật đúng là cạn lời mà.
Sau đó người còn lại, Thị Anh liền nói tiếp: "Hôm nay ai cũng phải kinh ngạc nhìn cô đó, không ngờ cô lại dũng cảm đối chất với nhiều vị đại nhân như vậy."
Trần Thanh Dao đau khổ cảm thán:"Cái người từ thế kỉ 21 đến đây thì ngoài cái gan trời không sợ đất không sợ, với cái đầu linh hoạt hơn một chút thì có cái gì khác giúp ích nữa đâu."
Thị Yến tiếp lời: "Rốt cuộc tại sao hôm nọ cô tự nhận tội, hôm nay lại có thể lật ngược tình huống trót lọt như vậy? Kể cho chúng tôi nghe lại sự việc đi." Vừa nói, cô vừa lôi kéo tay Thị Dao.
Thị Dao bỗng kêu lên một tiếng :"A!". Thị Yến vội kêu lên: "Sao vậy, chẳng lẽ động vào vết thương của cô." Thị Anh liền chạy xuống giường: "Cô đợi 1 xíu, tôi đi lấy thuốc bôi cho".
Thị Dao vội nói: "Không sao đâu, vừa nãy tắm rửa tôi bôi rồi, giờ chỉ cần nghỉ ngơi là mai sẽ hết đau. Giờ tôi rất mệt, các cô cho tôi ngủ trước nhé, mai khỏe lại, nhất định tôi sẽ kể cho các cô nghe."
Thị Anh nghe xong cũng gật đầu nói: "Là chúng tôi nóng vội rồi, không để ý đến cô, vậy cô mau đi ngủ đi." Thế là Thị Dao liền lăn vào sát tường nằm ngủ. Thị Yến và Thị Anh ngồi nói chuyện một lát cũng tắt đèn rồi nằm xuống.
Hôm nay gặp nhiều chuyện như vậy, cơ thể mệt như vậy mà giờ Thị Dao càng ai oán nhận ra là mình bị mất ngủ. Lòng rưng rưng tự nhủ: "Chẳng lẽ bị lạ giường?" Sau đó cô bắt đầu quan sát căn phòng này, nó khá sơ sài, bé bằng một nửa phòng đại tiểu thư. Trong phòng chỉ có một giường lớn cho 4 người nằm nên 3 người bọn cô ngủ vẫn thoải mái. cạnh giường là 1 cái bàn gỗ vuông với hai ghế gỗ dài. Xem ra nha hoàn nhị phẩm cũng được phúc lợi khá tốt, ít ra có một căn phòng sạch sẽ, một cái giường rộng để ngủ. Mặc dù không nhớ chỗ ở trước kia của cơ thể này như thế nào, nhưng chắc chắn không được đãi ngộ tốt thế này.
Trần Thanh Dao vẫn chưa ngủ được liền nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại lẩm bẩm: "Không khí ở đây tốt thật, trăng sáng như đèn, gió mát hiu hiu, dù vào hè rồi, ve kêu ầm ĩ mà trời cũng không quá nóng. Không như 1000 năm sau, toàn bốn mấy độ, mỗi năm lại một kỷ lục nhiệt độ mới."
Được một lúc lạc quan, Trần Thanh Dao lại ai oán nghĩ: "Thực sự mình phải ở lại đây sao, không đèn, không điện, không mạng, lạc hậu, cổ hủ hơn bất cứ nơi nào ở thế giới trước kia. Thế này không biết mình có thể chịu đựng được đến cùng không."
Đang nghĩ miên man, tự nhiên cô nghĩ đến một việc: "Chết quên mất, mình qua đây rồi, tên ăn mày kia không thấy mình trở lại không biết ra sao. Hình như hắn cũng tốt bụng thật, nãy còn ra dáng anh hùng bảo vệ kẻ yếu mà. Nhớ đến tên ăn mày này, sao càng nghĩ càng thấy đáng nghi thế nhỉ? Không chỉ khôn khéo lươn lẹo mà hình như còn biết võ? Mà không biết thời kì này, võ học nước ta có được chú trọng không? Nếu thế thật thì đây không phải là cơ hội tốt để chiêm ngưỡng các đại cao thủ sao?" Như phát hiện ra kì tích, Trần Thanh Dao không khỏi phấn khích: "Mai phải lén qua thăm tên ăn mày rồi hỏi thêm tin tức về nơi này mới được."
Mải suy nghĩ, cô cũng liu thiu ngủ, thì tự nhiên bên ngoài lại bắt đầu ầm ĩ. Có tiếng người huyên náo kêu gào gì đó. Trần Thanh Dao nhíu mày cố gắng bỏ qua những tạp âm kia, tập trung ngủ lại. Nhưng mà ông trời đã quyết tâm không để cô suôn sẻ trôi qua những giây phút cuối cùng của ngày hôm nay rồi.
Có người đập cửa thình thình "Mở cửa, mở cửa, kiểm tra phòng đây." Thị Yến, Thị Anh cũng bị đánh thức dậy không khỏi giật mình gào ra ngoài: "Các ngươi đêm hôm còn làm cái gì nữa vậy? Biết đây là đâu không mà dám làm loạn."
Tên bên ngoài cũng biết đang ở trong khu vực không nên dây dưa cũng đành nhẹ giọng lại: "Tên ăn mày hôm nay không thấy đâu nữa rồi, Văn quản gia đang cho người tìm kiếm khắp nơi, ra lệnh đêm nay phải kiểm tra tất cả các phòng của người ở, tránh cho hắn chạy chốn. Chúng ta cũng chỉ làm việc theo lệnh, mong các cô thông cảm cho chúng ta, mở cửa cho chúng ta kiểm tra một lượt rồi đi ngay."
Khi nhắc đến tên ăn mày mất tích, cả 3 cô gái đều giật mình, đặc biệt là Trần Thanh Dao, cô thực sự lo lắng cho Nguyễn Nam, không biết hắn có xảy ra chuyện gì không, hay bị người giệt khẩu. Càng nghĩ càng sợ, thì cô bị Thị Yến lôi dậy, Thị Anh đã mặc áo ra ngoài mở cửa cho bọn họ. Bọn họ xông vào phòng thô lỗ kiểm tra một lượt. Thị Yến không khỏi sốt ruột mà nói: "Các ngươi nhẹ tay nhẹ chân chút, đồ đạc ở đây đã cũ lắm rồi."
Trần Thanh Dao thực sự đang rất lo lắng, không biết làm sao thì miệng đã hỏi ra bên ngoài: "Hắn biến mất khi nào vậy?"
Một tên kiểm tra thấy Trần Thanh Dao thì kinh ngạc, hắn không biết trong phủ có cô nhóc dễ nhìn như vậy, nên cũng không nhận ra cô là Thị Dao người nổi tiếng nhất phủ ngày hôm nay, cũng là người ở với tên ăn mày mấy canh giờ trước. Hắn liền nói: " Tầm nửa canh giờ trước có người đi qua phòng củi kiểm tra thì thấy hắn không còn ở đó nữa, chắc cũng chưa chạy xa đâu." Trần Thanh Dao nghe xong cũng không hết lo lắng. Chỉ hi vọng rằng tên ăn mày đó gặp chuyện gì cũng tự mình giải quyết ổn thỏa.
Lúc này, tại một đình nghỉ chân ở ngoại thành, tên ăn mày được người ta lo lắng cho kia đang xum xoe bên cạnh một nam tử mặc áo trắng, người bí ẩn áo đen kia cũng có mặt ở đây, đang tựa người vào cột đình nhìn 2 bọn họ.
"Anh đừng giận em nữa mà, tại em ham chơi, mới tự mình quyết định làm việc này. Em hứa, lần sau nhất định sẽ không thế nữa. Anh tha cho em đi, đừng bắt em về, em còn muốn ở đây chơi tiếp." Nguyễn Nam không ngớt lời cầu xin người kia.
Người áo trắng cầm cây quạt đập vào đầu Nguyễn Nam: " Chú cũng biết là mình ham chơi đấy, tôi còn không mau lôi chú về thì chú còn làm loạn đến đâu nữa."
Nguyễn Nam vẫn cố cãi: "Chuyện lần này cũng có gì nghiêm trọng đâu, em cũng chỉ vô góp vui một lát. Không ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ. Mà nhờ đó còn kết bạn với 1 cô nhóc thông minh nữa, để hôm nào em giới thiệu cho anh."
Người áo trắng không hỏi nhăn mày đập cho hắn cái nữa: "Còn dám nói, lần này nhất định tôi phải lôi chú về."
Nguyễn Nam vẫn không chịu thua: " Đại Ca, anh đừng quá đáng, dù sao em cũng không về đâu, các huynh đệ khác còn đang cần em dẫn dắt, ở đây cũng còn rất nhiều việc em chưa hoàn thành, không thể về ngay được." Dừng một lát, hắn lại nghiêm túc nói tiếp: "Được rồi, anh cũng biết em là người giữ lời hứa mà, em đã hứa là không nghịch ngợm kiểu đấy nữa rồi, yên tâm, giờ bọn họ có lục tung cả thành cũng không tìm ra em đâu."
Người áo trắng cũng biết không thể mạnh miệng với tên cứng đầu này nên đành mặc kệ: "Rồi, tự gây ra thì tự mình giải quyết, nhớ lấy lời vừa hứa là được". Nói xong thì đi ra khỏi đình rồi nhanh chóng biến mất, người bí ẩn áo đen từ lúc đầu không nói câu nào cũng nhanh chóng theo sau người áo trắng. Chỉ còn Nguyễn Nam ngồi trong đình nhủ thầm: "Đúng là gà mẹ mà."