Xuyên Thành Người Hầu Phủ Thượng Thư

Chương 26: Bắt cóc




Sau khi bàn bạc một lúc, Lý Kim Huy liền cho người đưa Quách đại nhân và Đỗ Phong đi nghỉ ngơi. Lúc này, lão Nhất thấy họ đi rồi mới nói với Đỗ Phong:

“Chủ nhân, một tháng sắp hết, đã đến thời gian điều trị, ngài có muốn thực hiện ngay hôm nay không? Dù sao mấy ngày nữa sẽ có trận đánh lớn, sợ là không có thời gian.”

Trần Thanh Dao lúc này cũng nhớ đến bệnh tình của Lý Kim Huy: “Dạo này ngài thấy thế nào, bệnh có phải mỗi ngày nặng hơn không?”

“Ừm, tâm trạng ta dạo này đúng là khó kiểm soát, thời gian không có nhiều, vậy đêm nay thực hiện luôn. Lão Nhất, ngươi đi chuẩn bị đi.”

Lão Nhất liền nhanh chóng rời đi. Trần Thanh Dao lại lo lắng nói tiếp: “ Ngài thực sự làm được chứ?”

“Ừ, nàng nhớ phải luôn ở bên cạnh ta đấy. Dù ta có mất ý thức ngất đi, nàng cũng không được rời khỏi ta nửa bước.”

“Ừ, ta sẽ ở bên ngài mà, ngài chỉ cần chuyên tâm trị liệu là được.”

Thời gian trị liệu đã tới, trong phòng chỉ còn Lý Kim Huy và Trần Thanh Dao, Lý Kim Huy tự mình dùng châm đâm lên các huyệt đạo, vận nội công ép chất độc đã ngấm sâu vào xương tủy của hắn ra. Quá trình này như đánh mạnh vào từng tế bào thần kinh, Lý Kim Huy đau đớn đến nỗi cơ thể run lên bần bật. Trần Thanh Dao nhìn mà không khỏi đau lòng, chỉ có thể đứng cạnh giúp hắn lau từng đợt mồ hôi chảy xuống.

Nửa canh giờ sau, trị liệu kết thúc, Lý Kim Huy cũng nhanh chóng mất ý thức mà ngất đi. Hắn ngất rồi mà cơ thể vẫn không ngừng run rẩy. Trần Thanh Dao giúp hắn dọn dẹp, đỡ hắn nằm xuống, vỗ về hắn cho đến khi cơ thể hắn trở lại bình thường.

Vốn tưởng sẽ trải qua một đêm yên bình, thì ngoài sân có tiếng đánh nhau, càng ngày càng lớn. Trần Thanh Dao sợ hãi che chắn cho Lý Kim Huy sợ có người xông vào. Sau đó, lão Nhất từ bên ngoài đi tới vội vàng cõng Lý Kim Huy lên:

“Đi mau, ta dẫn các người trốn, bọn họ cho quân cảm tử vào đây ám sát chủ nhân, bọn chúng quá đông, người của chúng ta lại không đủ, cần phải đi tới trung tâm Sơn trang thì mới có người tiếp viện.”

Trần Thanh Dao vội đi theo lão Nhất, vừa đi vừa tránh né bọn người sát thủ. “Tại sao bọn họ biết chuyện đại thiếu gia trị thương mà cho người tới ám sát vào lúc này.”

“Chỉ sợ trong núi có gian tế. Nhưng việc này chỉ có ta biết, tự mình đi chuẩn bị, tuyệt không thể có người thứ hai.” Nghĩ một lúc lão nói tiếp: “Chuyện này chỉ có thể từ bên chỗ Bạch Liên cung lọt ra. Có vẻ bọn họ đã tính trước được thời gian thiếu gia phát bệnh, cũng đã chuẩn bị kĩ càng, thấy không kịp đợi nữa liền lập tức ra tay.”

Địch càng ngày càng đông, nhóm Trần Thanh Dao sắp bị vây lại. Trần Thanh Dao biết mình chính là gánh nặng lúc này của lão Nhất, nếu không có cô, lão đã vận khinh công mang Lý Kim Huy chạy nhanh rồi. Suy nghĩ nhanh chóng, Trần Thanh Dao nói: “Lão Nhất, ông mang thiếu gia chạy trước đi, sau đó mang người tới đây tiếp viện.”

“Không được, cô mà có chuyện gì, chủ nhân nhất định sẽ phanh thây lão.”

“Ông yên tâm, ta nhất định sẽ không sao. Nếu như… không thể đợi lão tới, bọn chúng cũng sẽ không giết ta, bởi ta còn giá trị lợi dụng. Ông yên tâm, ta sẽ không chết được. Lúc này ông mà không đi, người chết sẽ không chỉ là ba chúng ta, mà Bắc Địa Đạo cũng sẽ bị hủy.”

Lão Nhất thấy cô cương quyết, bản thân cũng sắp không chống đỡ nổi, lão Nhất đành nói: “Được rồi, vậy ta mang chủ nhân đi trước, sẽ nhanh trở lại, cô nhất định phải tự bảo vệ bản thân. Nếu cô chết thật, sẽ không biết có bao nhiêu người bồi táng cùng cô đâu. Coi như vì cứu giúp một đám người chúng tôi mà nhớ sống sót.”

“Được rồi, ông mau đi đi, lão càng già càng dài dòng đấy.”

Lão Nhất nhanh chóng vận khinh công nhảy lên mái nhà. Một đám người thấy vậy liền đuổi theo, đám còn lại vây giết những người của Bắc Địa Đạo. Trần Thanh Dao cũng sử dụng môn võ phòng thủ của mình để chốn đi. Nhưng chưa chạy được mấy bước, một thanh kiếm đã kề cổ cô. Sau đó một giọng nói vang lên từ đằng sau: “Đừng giết ả, mang đi.” Trần Thanh Dao lập tức bị người bịt thuốc mê làm ngất mang ra khỏi Sơn trang.

Một lần nữa tỉnh lại, Trần Thanh Dao đau đầu nghĩ: “Sao dạo này mình hay bị làm cho ngất vậy, cảm giác này thực sự không sung sướng gì, như khi bị say xe vậy.” Lúc này cô đang bị trói trong một nhà lao, có một người đang ngồi trước mặt, cô còn chưa nhìn rõ người nọ là ai, người đó đã lên tiếng:

“Thị Dao, thật không ngờ nha, chúng ta lại gặp mặt như thế này.”

“Nhị thiếu gia? Là ngài thật sao? Sao ngài lại ở đây?”

“Sao ta không thể ở đây? Ta tuân mệnh triều đình đến tiêu diệt sơn tặc, ta phải chính tay giết tên trại chủ Lý Kim Huy để về kinh nhận thưởng nữa chứ.”

“Không thể nào, triều đình vốn không ra lệnh như vậy. Quách đại nhân đã đem binh đến rồi, ngài còn không mau rút quân?”

“Ta có Thất vương gia làm chỗ dựa, còn sợ lũ người họ Quách đó.”

“Đại thiếu gia đã khiến ngài ra như vậy, ngài vẫn còn muốn đấu với nhài ấy?”

“Ta càng muốn giết hắn đấy thì sao. Không đúng, ta phải làm hắn sống không bằng chết, làm hắn chính mắt nhìn thấy người hắn yêu chết sờ sờ trước mặt hắn như hắn đã làm với ta, ta mới hả dạ. Ngươi biết hắn đã làm gì với ta không? Kể cả việc hắn suýt giết chết ta cũng không làm ta hận hắn bằng việc hắn nói cho ta sự thật đó. Hắn cứ thế mà khiến ta bị dày vò, hắn cứ nhất quyết làm ta không muốn sống. Nhưng yên tâm, dù ta có chết, cũng sẽ khiến hắn không sống tử tế.”

“Rốt cuộc ngài ấy đã làm gì với ngài để ngài hận đại thiếu gia như vậy?”



“Hắn cũng không làm gì cả, chỉ là hắn biết một bí mật của ta. Hắn biết trong lòng ta từ lâu đã có một hình bóng mơ hồ. Sau đó hắn nói với ta hình bóng đó không phải là do ta mơ, mà là thật, năm đó, hắn đã tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng không nói cho ta biết. Hắn khiến ta vui sướng khi phát hiện trên thế giới này còn có người thực lòng đối tốt với ta. Ta đã hèn mọn cầu xin hắn cho ta biết người đó là ai. Ta đã nói cho hắn tất cả, thậm chí chấp nhận từ bỏ phủ Thượng thư. Nhưng cuối cùng sau khi hắn có được thứ hắn muốn. Hắn lại cười nhạo ta, nói cho ta biết người đó đã chết rồi, còn chết ngay trước mặt ta mà ta không thèm cứu. Người đó trước khi chết còn cố gắng bảo vệ ta, vì ta mà bị hủy đi gương mặt. Ta vốn đã không muốn điều đó là sự thật, ta không tin, ta đã cố gắng không tin.”

Lý Kim Thành gào lên điên dại: “Không phải là thật, là Lý Kim Huy lừa ta, tất cả chỉ là mơ, là mơ.”

Trần Thanh Dao vốn không hiểu Lý Kim Thành nói cái gì, còn đang nghĩ sao anh em nhà này có máu điên giống nhau vậy, thì cô càng nghe đoạn sau hắn nói càng thấy quen tai. Chẳng lẽ người hắn nhắc đến là Thị Mai, chỉ có Thị Mai trước khi chết mới giúp hắn ngăn nhị phu nhân lại, còn bị rạch mặt. Vốn cô chỉ biết Thị Mai có tình cảm với Lý Kim Thành, không ngờ Lý Kim Thành cũng có tình cảm không ít với cô ấy. Nếu vậy, thì chuyện này cũng có cách giải quyết. Trần Thanh Dao vốn đang định nói, thì có người chạy vào báo với Lý Kim Thành: “Lý thiếu gia, Hồ Nguyên cho người tới báo mau mang ả ra ngoài, Lý Kim Huy đã đuổi tới rồi.”

Lý Kim Thành bình tĩnh lại liền nói: “Được rồi, mang đi”

Trần Thanh Dao vội nói: “Lý Kim Thành, đợi đã, ta có chuyện muốn nói với ngài.”

Lý Kim Thành nhíu mày không để ý liền đi ra. Trần Thanh Dao lập tức không đợi được nhào tới: “Thị Mai còn sống, ta biết cô ấy ở đâu, ta có thể dẫn ngài đi gặp cô ấy.”

Lý Kim Thành không phản ứng gì cả nói: “Cô lại bắt chước Lý Kim Huy, lấy chiêu này lừa ta, người đâu, bịt miệng ả lại, đừng để ả kêu gào linh tinh.”

Trần Thanh Dao dãy dụa nhưng không thể làm gì, cứ thế bị người bịt miệng lôi ra ngoài. Cô bị mang tới trước đám người Hồ Nguyên. Ở đầu bên kia là người của Bắc Địa đạo và Quách thái phó.

Hồ Nguyên liền lớn tiếng: “Lý Kim Huy, người ta đã mang tới. Ngươi mau thực hiện lời vừa nãy, cho người lui đi rồi tự sát mau, ta sẽ lập tức thả người.”

Trần Thanh Dao nghe vậy, liền càng giãy dụa mạnh hơn, rất muốn ói cái thứ trong miệng ra để nói chuyện. Lý Kim Huy nhìn thấy Trần Thanh Dao, liền càng đỏ mắt tức giận nhưng không thể làm gì, thấy cô thực sự muốn nói chuyện, Lý Kim Huy liền nói: “Ta sẽ thực hiện giao ước, nhưng ta muốn nói chuyện với nàng ấy.”

Hồ Nguyên thực sự không muốn dây dưa kéo dài thời gian: “Còn không mau thực hiện, có tin bây giờ ta chém đứt một cánh tay ả không?”

“Hồ Nguyên, ngươi dám động đến một sợi tóc của nàng, có chết ta cũng sẽ không tha cho ngươi.”

Hồ Nguyên cười lớn nói: “Giờ ả đang trong tay ta ngươi có thể làm gì chứ. Nếu ngươi thực sự giết được ta, thì ả cũng sẽ là người chết trước.”

Lý Kim Huy thấy hắn vẫn cứng như vậy đành nói: “Ta nhất định sẽ thực hiện giao ước, chỉ là muốn nói với nàng ấy mấy câu cuối. Không phải ngươi cũng giống ta, rất muốn được gặp Tôn Như Lệ trước khi ả chết sao?”

Hồ Nguyên nghe vậy sững người, hắn nhắm mắt thở dài nói: “Nhưng các ngươi có để cho ta cơ hội đó đâu. Nhưng thôi, dù sao ngươi cũng sắp chết, ta cho ngươi toại nguyện.”

Sau khi thấy Trần Thanh Dao được cởi khăn che miệng, Lý Kim Huy vội gọi nàng, muốn an ủi nàng: “Dao…”

Nhưng hắn chưa kịp nói cái gì, Trần Thanh Dao đã vội gọi: “Lý Kim Thành, ngươi nghe cho rõ đây, ta không có lừa ngươi, chuyện đó ngoài ta ra, chỉ có đại tiểu thư biết. Trước lúc hành hình, ta đã cầu xin đại tiểu thư tha cho cô ấy, đại tiểu thư đã giúp ta tráo người, ta cũng đã chính mình đưa cô ấy ra khỏi thành. Đến lúc này ta còn lừa ngươi làm gì, ta chỉ muốn hai người các ngươi không bỏ lỡ nhau lần nữa. Cũng là cho ta một cơ hội sống sót. Ngươi mang ta đi gặp cô ấy, nếu như ta lừa ngươi, lúc đó ngươi giết ta luôn cũng được. Chẳng lẽ một cơ hội nhỏ nhoi đó mà ngươi cũng không dám thử sao?”

Trần Thanh Dao sợ người ta ngăn mình lại, liền một hơi nói hết. Cô thực sự mong Lý Kim Thành có thể tin tưởng mình, như vậy tất cả mọi người mới có cơ hội sống sót. Tất cả mọi người ở đây, cả Lý Kim Thành và Lý Kim Huy đều không ngờ khi bỏ mảnh vải ra, người đầu tiên Trần Thanh Dao gọi là Lý Kim Thành. Họ còn tưởng mình nghe nhầm, sau khi Trần Thanh Dao nói hết, mới chắc rằng người cô đang nói chuyện quả thật là Lý Kim Thành.

Hồ Nguyên cau mặt nhìn hắn, Lý Kim Thành vẫn tỏ ra bình thường như chưa nghe gì. Trần Thanh Dao không ngờ hắn vẫn cứng như vậy, đang định nói thêm, Lý Kim Thành đã nói: “Nếu ả không có lời nào muốn nói với Lý Kim Huy thì bịt miệng ả lại.”

Sau đó quay sang cười nhạo Lý Kim Huy: “Thế nào? Cảm giác người trong lòng tới lúc chết cũng không dành một ánh mắt, một câu nói cho ngươi như nào? Không ngờ đúng không, đến lúc này, người cuối cùng ả muốn nói chuyện lại là ta. Ha ha, thật sảng khoái mà. Lý Kim Huy, hết thời gian chăng chối rồi, nhanh tự xử đi.”

“Lý Kim Thành, sau khi ta chết, các ngươi cũng không thoát đâu, quân đội của Quách đại nhân đã tập hợp đông đủ ở đây rồi. Dù họ có rút lui, thì sau này các ngươi cũng sẽ bị truy sát thôi.”

“Thì sao chứ, chúng ta chỉ cần cái mạng chó của ngươi là được.”

Sau đó, Lý Kim Thành liền dắt ngựa đi tiến lại gần Trần Thanh Dao, kéo cô ta về phía trước mấy bước, kề dao vào cổ cô rồi giục Lý Kim Huy mau hành động. Sau khi thấy người bên Lý Kim Huy dần rút lui, Lý Kim Huy cũng cầm kiếm lên kề cổ, Trần Thanh Dao lo sợ đến nước mắt chảy đầy mặt, liên tục lắc đầu muốn bảo hắn không cần làm vậy. Thì chợt cô thấy Lý Kim Thành nói nhỏ vào tai mình: “Giờ ta sẽ mang cô lên ngựa, cố gắng mà phối hợp cho tốt, đừng làm loạn nếu không mạng của cô và Lý Kim Huy đều không còn.” Sau đó hắn lập tức kéo cô lên, phi ngựa chạy nhanh về phía khoảng trống. Tất cả mọi người đều sững sờ trước hành động của hắn. Lý Kim Huy là người phản ứng trước, nhanh chóng muốn đuổi theo, Hồ Nguyên thấy tình hình không ổn, lập tức cho người vây lấy hắn, dù thế nào, quan trọng nhất lúc này vẫn là lấy mạng Lý Kim Huy. Người bên Lý Kim Huy thấy cảnh tượng như vậy, liền không nghĩ nhiều, theo lệnh của Quách đại nhân, lập tức lao lên chiến đấu.

Lý Kim Thành giục ngựa chạy nhanh nhất có thể, hắn sợ người của Hồ Nguyên và Thất vương gia đuổi theo, càng sợ Lý Kim Huy sẽ bắt kịp. Nếm qua cảm giác nằm trong tay Lý Kim Huy bị hắn dày vò quả thực không dễ chịu, có thể trở thành nỗi ám ảnh của bất kì ai, kể cả Lý Kim Thành. Hắn cứ thế chạy một ngày liền không ăn uống ngủ nghỉ, mặc kệ Trần Thanh Dao cũng đã kiệt quệ sức lực. Hôm sau đã gần về tới kinh thành hắn mới nói chuyện với Trần Thanh Dao: “Tốt nhất là cô đừng lừa ta. Nếu không, đây sẽ là lần cuối cùng và duy nhất ta tin cô, sau đó cô cứ xuống âm phủ mà lừa người khác đi.”

Lúc này Trần Thanh Dao bắt đầu cảm thấy toàn thân đau nhức kì lạ, cô miễn cưỡng trả lời hắn ta: “Biết rồi, nhị thiếu gia, đến nước này tôi còn lừa ngài làm gì, đi thêm một đoạn nữa là đến nhà Thị Mai rồi. Cô ấy đang sống cùng các em mình ở một ngôi làm nhỏ ngoại thành phía nam. Bọn họ sống rất tốt, ngài cứ yên tâm.”

Thấy vẻ mặt đau đớn của Trần Thanh Dao, Lý Kim Thành cau mày nói: “Cô đừng có giở trò với ta, nếu có lăn ra chết, cũng phải đưa ta đi gặp người trước.”

Trần Thanh Dao lúc này cảm thấy cơ thể thực sự không ổn, cơn đau kì lạ cùng mệt mỏi kéo dài làm ý thức cô bắt đầu mơ hồ. Đã sắp được ba ngày rồi, từ khi cô uống viên thuốc Lý Kim Huy đưa, có lẽ giờ đang bắt đầu tái phát, lúc này cô chợt hối hận sao lúc đầu không xin hắn tạm một viên thuốc giải trước chứ.

Một lát sau, hai người họ đi tới trước một căn nhà nhỏ có tường đất bao quanh. Trần Thanh Dao đau đớn, thấp thỏm từ ngoài cổng nhìn vào nhưng không thấy ai, có vẻ còn sớm nên trong nhà chưa có người thức dậy. Trần Thanh Dao cũng chỉ mới tới đây một lần, nên cũng không chắc có phải nhà này không. Lý Kim Thành thì nhìn cô với ánh mắt thúc giục, Trần Thanh Dao luống cuống đang định gào lên gọi người. Thì phía sau lưng cô đã có người lên tiếng trước:



“Thị Dao, có phải là cô không?”

Trần Thanh Dao giật mình quay đầu nhìn lại đằng sau, một cô gái có khuôn mặt vốn dễ thương xinh xắn lại có một vết sẹo dài trên mặt đang nhìn cô vui sướng. Trần Thanh Dao thấy cô như thấy vị cứu tinh của mình, lập tức nhào tới: “Thị Mai, thật là cô rồi, trời ơi, cô không biết tôi vui thế nào khi gặp cô đâu, nhà của cô ở bên này à, tôi lại cứ nghĩ là căn nhà kia, còn đang định xông vào tìm.”

“Ừ, tôi cũng vui lắm, tôi cũng rất nhớ cô, mọi người trong phủ dạo này thế nào rồi, vẫn khỏe cả chứ.”

Nghe tới đây, Trần Thanh Dao không biết nên đối đáp thế nào, lơ đãng nhìn xung quanh. Một phút lơ đãng ấy, đập vào mắt cô là cái bụng to lớn của Thị Mai. Trần Thanh Dao không khỏi giật mình ngã ngửa:

“Cô… đây là… có em bé hả?”

Thị Mai e thẹn cười: “Ừ, tôi sắp đẻ rồi, mấy ngày nay cô ở lại chỗ tôi nhé, nếu cô kịp nhìn thấy đứa bé của tôi, tôi sẽ cho nó nhận cô làm mẹ nuôi.”

Mặt của Trần Thanh Dao lúc này thật khó có thể một lời diễn tả, Thị Mai thấy cô không đúng liền kéo cô vào sân ngồi: “Thị Dao, cô bị ốm à, sắc mặt cô trông thật tệ. mau vào đây.”

Vừa kéo Thị Dao vào, Thị Mai để ý có người đứng đằng sau cô từ nãy giờ, người này đội nón che gần hết mặt làm cô nhất thời không nhận ra là ai, liền hỏi: “Thị Dao, đây là bạn cô à, mau bảo anh ấy cùng vào đây nghỉ ngơi đã.”

Trần Thanh Dao khó xử nhìn Lý Kim Thành, cô không biết hắn ta đang nghĩ gì, không biết tên điên này có nổi cơn giận mà chém cô ngay tại chỗ không nữa. Trần Thanh Dao ậm ừ nói: “Ừm, kệ anh ta đi, chắc anh ta không muốn vào đâu. Cô lấy chồng từ bao giờ vậy, sao không báo cho tôi, chồng cô có nhà không?” Trong lòng Trần Thanh Dao thầm cầu nguyện cho chồng Thị Mai đừng có nhà nếu không sợ tính mạng anh ta sẽ gặp nguy hiểm mất. Thị Mai nghe cô hỏi, nhưng cũng không trả lời cô chỉ ậm à ậm ừ. Trần Thanh Dao còn đang khó hiểu, thì bỗng thấy một cục đá từ đâu bay tới, thì ra có mấy đứa trẻ ở bên ngoài tường ném vào, miệng còn hô mấy câu: “Gái làng bên chồng chăm chồng sóc . Gái làng này thế mà chửa hoang.”

Thị Mai thấy vậy lập tức xấu hổ muốn đứng lên đuổi bọn chúng đi, nhưng cô chưa kịp làm gì, mấy viên đá kia đã bắn lại bọn trẻ, làm chúng náo loạn sợ hãi chạy đi.

Trần Thanh Dao cau mà nghĩ ngợi rồi giật mình nhìn Thị Mai: “Thị Mai, không phải cô bị tên khốn nào lừa đấy chứ?”

Thị Mai cười khổ: “Không phải, là tôi cam tâm tình nguyện, người ta cũng không biết.”

“Thị Mai, sao cô phải khổ vậy, rõ ràng trong lòng cô có …” Trần Thanh Dao đang định nói người Thị Mai vốn thích là Lý Kim Thành thì đã bị Thị Mai ngăn lại: “Chuyện đã qua, cũng đừng nhắc lại nữa, giờ tôi cảm thấy như này cũng rất tốt rồi. Nếu không nhờ cô cứu giúp, có lẽ tôi đã chết từ lâu, lúc chết cũng không biết trong mình đã mang đứa bé này.”

Trần Thanh Dao ngẫm nghĩ rồi nói: “Ý cô là lúc cô còn ở trong phủ, đã có rồi á?”

Thị Mai nhẹ nhàng gật đầu. Trần Thanh Dao càng giật mình sửng sốt, người như Thị Mai chắc chắn chỉ cam tâm tình nguyện với người mình thích, cô giật phắt người đứng dậy nói lớn: “Đừng bảo với tôi nó là con của tên khốn Lý Kim Thành đó nhé.”

Thị Mai thấy cô như vậy, lập tức đứng lên che miệng Trần Thanh Dao: “Cô nói nhỏ thôi, lỡ để ai nghe được, không tốt cho nhị thiếu gia, cô cũng đừng có mà nói ngài ấy không tốt như vậy.”

Trần Thanh Dao há hốc nhìn cô: “Đến giờ mà cô còn bênh cái tên đó, hắn hại cô thành ra như này mà cô còn nói giúp hắn. Đến nỗi cô sống hay chết hắn còn chả thèm quan tâm nữa đó. Sao cô phải khổ như thế.”

Thị Mai kéo cô ngồi xuống: “Cô bình tĩnh lại xem nào, tôi bảo rồi, tôi không khổ, rất tốt. Tôi cũng không cần ngài ấy nghĩ tới tôi làm gì, số tôi cũng chả thể trèo cao được. Đây là tôi may mắn, bắt gặp một lần ngài ấy say rượu nên mới có, tôi còn chưa cảm ơn ông trời thì thôi, sao phải than khổ nữa.”

Trần Thanh Dao lúc này thật không biết nói gì: “Cô… cô đúng là hết thuốc chữa mà.” Bỗng nhiên một cơn đau quằn quại bất chợt ập đến làm cô khẽ rên lên. Thị Mai lo lắng hỏi thăm cô. Cơn đau nhức làm Trần Thanh Dao thực sự thấy rất ấm ức, khó chịu, rất muốn trút ra bên ngoài. Không thể giận dữ với Thị Mai, Trần Thanh Dao tức tối quay ra Lý Kim Thành, tay cô vơ bừa một thứ gì đó ném vào người hắn: “Tất cả đều là chuyện tốt của ngài đó, ngài thế mà còn không biết mình đã làm gì cô ấy.”

Vì quá đau đớn, Trần Thanh Dao không ném trúng người Lý Kim Huy, vật kia bay vụt qua hắn, đụng vào chiếc nón hắn đang đeo, thế là chiếc nón cũng cứ thế rơi xuống. Thị Mai còn đang thấy lạ sao Thị Dao lại tức giận với bạn mình, khi quay ra nhìn lại, cô sững sờ không tin được, miệng há ra mà không thể phát ra tiếng.

Lý Kim Thành từ nãy giờ không biết đã trải qua bao nhiêu cảm xúc phập phồng. Thị Dao thực sự không lừa hắn, là hắn cược thắng, Thị Mai vẫn còn sống. hắn vẫn còn cơ hội nhìn thấy cô, ở cạnh cô, bì đắp cho cô. Dù cô không còn thích hắn, hắn cũng sẽ làm cho cô một lần nữa có lại thứ tình cảm xa xỉ đó. Hắn vốn muốn lại gần cô hơn, muốn nói hắn đã nhận ra cô rồi, nhưng hiện thực khốc liệt như tát vào hắn, làm hắn tỉnh ra, mọi chuyện đã muộn rồi, không còn cách nào quay lại được nữa. Giờ cô đã có cuộc sống riêng của mình, có gia đình hạnh phúc, có những đứa con đáng yêu. Rồi hắn nghĩ, như vậy cũng tốt, dù sao hắn cũng đắc tội với nhiều người, quả thật không thể sống sót, nhìn thấy cô còn sống, có cuộc sống lại tốt như vậy, hắn cũng rất mừng cho cô. Hắn có thể yên tâm ra đi rồi.

Nhưng một lần nữa ông trời cho hắn một gáo nước lạnh, ấy thế mà cô lại bị một tên khốn nạn nào đó lừa gạt. Còn là cô cam tâm tình nguyện không lời oán trách, cứ thế sinh con cho tên khốn nạn đó. Lý Kim Thành lập tức chỉ muốn tìm ra hắn, băm kẻ đó ra nghìn mảnh. Nhưng hắn lại sợ, nỡ mình giết hắn rồi, mẹ con Thị Mai phải làm sao, Thị Mai liệu có hận hắn không? Có lẽ hắn nên đi tìm tên khốn đó về cho họ, cắn răng éo tên đó ở lại chăm sóc cho hai người.

Rồi một lần nữa, hắn lại như người tỉnh khỏi cơn ác mộng, hắn ngỡ ngàng khi biết cái tên khốn nạn mà mình chửi rủa từ nãy giờ lại chính là bản thân. Hắn vui sướng như điên, nhưng cũng hận bản thân mình đến xương tủy. Cảm xúc bùng nổ đan xen, khiến hắn không biết phải nói gì với Thị Mai. Khi chiếc nón vừa rơi xuống đất, hắn lại gần cô, quỳ xuống chân cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mà kiên cường ấy, nước mắt giàn dụa, không ngừng nói xin lỗi. Có lẽ giờ phút này, hắn cũng chỉ có thể phát ra hai chữ đó được thôi.

Thị Mai thực sự không ngờ mình sẽ còn gặp lại nhị thiếu gia, cô nghĩ rằng Lý Kim Thành vốn không thích mình, cô còn sợ hắn sẽ chán ghét cô nếu hắn biết cô một lần lợi dụng lúc hắn say mà có thai. Nhưng không ngờ hắn sẽ hành động như vậy. Lúc Thị mai vẫn còn đang sững sờ, từ đằng xa đã bỗng có một người tức tốc phi ngựa tới. Người này trông vô cùng hung dữ, nhưng cũng rất quen mắt. Thị Mai giật mình nói với Trần Thanh Dao: “Thị Dao, sao tôi thấy người kia trông giống đại thiếu gia thế nhỉ?”

Lý Kim Thành nghe thấy Lý Kim Huy đã đuổi đến, lập tức tái mặt, đứng chắn trước cô, như sẵn sàng nhận một đao của Lý Kim Huy thay cô nếu hắn lao tới. Quả thật lúc này Lý Kim Huy đã đỏ mắt tức giận, vừa thấy Lý Kim Thành, lập tức xuống ngựa muốn chém chết hắn. Có vẻ Lý Kim Huy trước đó đã giết rất nhiều người, một thân sát khí cuồn cuộn, trong mắt chỉ còn lại giết chóc. Hắn còn đang chầm chậm lê kiếm tới chỗ Lý Kim Thành, thì bỗng thấy có thứ gì mềm mại nhào vào lòng hắn. Nhìn xuống là khuôn mặt đau đớn của Trần Thanh Dao, Lý Kim Huy lập tức tỉnh táo đỡ lấy cô, hắn còn đang cho rằng Lý Kim Thành làm gì đó khiến cô bị như vậy thì Trần Thanh Dao đã khó khăn hổn hển nói:

“Thuốc giải, mau, bà đây sắp đau đến ngất rồi.”

Lúc này Lý Kim Huy mới nhớ tới, lấy thuốc ra. Suốt chặng đường đuổi theo, hắn cũng lo lắng sợ không kịp để cô uống thuốc giải, thậm chí còn từng hối hận vì đã cho cô uống loại thuốc đó, khiến cô chịu khổ. Thế mà lúc gặp nhau, hắn lại quên béng mất. Hắn vội vàng cho cô uống rồi nói: “Đây là viên giải dược hoàn toàn, từ nay cơ thể nàng sẽ không còn độc nữa, không cần phải ba ngày lại uống thuốc một lần. Thật xin lỗi, lại tại ta mà nàng chịu khổ rồi.”

Sau một lúc, cơ thể Trần Thanh Dao cũng hết đau nhức, cô mệt mỏi tựa vào người hắn, lúc này cô vô cùng buồn ngủ. Nhưng trước khi mất tỉnh táo, cô vẫn nhắc nhở Lý Kim Huy: “Đừng có giết Lý Kim Thành, là hắn cứu tôi rời khỏi Hồ Nguyên đó, mau đưa tôi đi tìm chỗ ngủ, buồn ngủ không chịu được rồi.” Sau đó, cô cứ thế mà lịm đi. Lý Kim Huy thấy cô đã bình an, liền bế cô dậy trở về phủ, trước khi đi cũng không nhìn lại mà nói: “Ngươi tự mình giải quyết đi, lần này ta tha cho ngươi một mạng.”