Xuyên Thành Người Hầu Phủ Thượng Thư

Chương 22: Trở về




Một tháng sau, Lý Kim Huy liền muốn dẫn Trần Thanh Dao trở về phủ thượng thư.

“Ngài giải quyết xong việc của Bắc Địa Đạo rồi sao?”

“Ừm, tối nay chúng ta sẽ trở về luôn.”

Trần Thanh Dao e dè hỏi: “Có thể đợi mấy ngày nữa không?”

Lý Kim Huy thấy Trần Thanh Dao tỏ vẻ chần chừ liền híp mắt hỏi: “Sao vậy? Nàng không muốn cùng ta về nữa à? Vì ta đã thả tên kia đi rồi? Đừng quên vẫn còn Thị Anh và Thị Yến đang phải chịu phạt vì nàng?”

“Không phải ta không muốn về... chỉ là... muốn đợi ít hôm nữa. Thật đấy, tôi sẽ về cùng ngài mà, nhưng đợi hết tháng này rồi về không được à? Chẳng lẽ ngày có việc gấp?”

Lý Kim Huy nghi ngờ hỏi: “Tại sao phải đợi mấy hôm nữa? Ta thì không có việc gì, chỉ là chúng ta về muộn một ngày thì Thị Anh, Thị Yến chịu khổ thêm một ngày thôi.”

Không ngờ Lý Kim Huy vẫn còn mang họ ra uy hiếp mình, Trần Thanh Dao cau mày nói: “Tôi đã nói là sẽ không đi nữa, ngài vẫn không chịu tin, suốt ngày đem Thị Anh Thị Yến ra dọa tôi. Rốt cuộc là ngài làm gì bọn họ rồi. Mong là ngài sẽ không làm gì ảnh hưởng tới tính mạng của họ, nếu không đừng mau sau này tôi và ngài có thể hòa thuận mà ở cạnh nhau như trước kia.”

Thấy Trần Thanh Dao bắt đầu tức giận, Lý Kim Huy thở dài nói: “Ta nào dám làm gì tính mạng của họ, chỉ là cho họ chịu chút hình phạt thôi. Đảm bảo khi nàng trở về sẽ thấy họ đều bình an khỏe mạnh.”

“Được rồi, vậy nếu ngài không muốn ở lại đây nữa thì tối nay về.”

Nghe vậy Lý Kim Huy nhẹ lòng hẳn: “Vậy nàng sớm chuẩn bị đi. Nhưng rốt cuộc là tại sao nàng lại muốn ở đây thêm mấy ngày vậy?”

Trần Thanh Dao trợn mắt nói: “Còn mấy ngày nữa thì nhận được lương tháng này rồi. Ngài biết ta rèn luyện ở đây vất vả thế nào không? Cuối cùng vẫn chả có đồng nào trong tay, lương của tập sự cũng chưa kịp nhận đã phải đi rồi, thật không cam tâm mà.” Nói xong Trần Thanh Dao càng thấy bực mình, đá cửa đi ra ngoài.

Lý Kim Huy nghe xong liền sửng sốt, không ngờ lí do không muốn đi của Trần Thanh Dao lại vậy, sau đó lập tức đuổi theo: “Dao ơi, đợi ta đã, nếu nàng muốn, ta có thể đem hết tiền bạc hiện giờ của ta cho nàng cầm mà. Sao phải tiếc mấy văn tiền của bọn họ.”

Trần Thanh Dao trừng mắt nhìn hắn: “Ngài không hiểu, đó là tiền mồ hôi công sức của tôi, là mục tiêu phấn đấu vượt qua ba tháng như địa ngục kia. Bây giờ chỉ vì ngài đến mà bao nhiêu công sức cố gắng của tôi như không rồi, rốt cuộc mấy tháng qua tôi vất vả như vậy vì cái gì chứ.” Nói xong, không nhịn được, Trần Thanh Dao liền ra tay đập cho Lý Kim Huy mấy cái. Thân thủ mà cô dùng là chiêu thức thời gian này học được, là đòn sát thủ vừa nhanh vừa mạnh. Cô cứ tưởng Lý Kim Huy sẽ đỡ mấy chiêu này của cô, không ngờ hắn cứ thế để cho cô đánh.

“Sao ngài không tránh?”

Lý Kim Huy không nói gì, sau đó lại tỏ vẻ áy náy: “Nếu không, chúng ta đợi thêm mấy ngày nữa cũng được, ta cũng không có việc gì gấp.”

Trần Thanh Dao nhướn mày nhìn hắn: “Ngài nói thật?” Lý Kim Huy vội gật đầu: “Ừ”

Lúc này Trần Thanh Dao thấy hắn cũng thuận mắt hơn, vui vẻ đi trước: “Là ngài nói đấy nhé, nếu có lỡ việc gì của ngài thì đừng có trách ta.”

Lý Kim Huy thấy tâm trạng Trần Thanh Dao tốt hơn liền vui mừng lẽo đẽo theo sau. Thấy hắn lại tiếp tục dính người, cô liền buột miệng hỏi:

“Sao tự nhiên ngài lại đổi xưng hô, nghe ngài gọi tôi là nàng mà tôi thấy da gà sắp nổi hết lên rồi.”

Lý Kim Huy ngại ngùng trả lời: “Ta thấy bọn họ đều xưng hô với các cô nương, tiểu thư như vậy mà. Gọi em tuy cũng thân thiết, nhưng ta thấy nó không được cung kính. Ta muốn đối xử với em bình đẳng, muốn tôn trọng em.”

Nghe vậy, tim Trần Thanh Dao bỗng đập nhanh hơn, cô lơ đãng hỏi: “Vì sao chứ?”

“Vì nàng là người trong lòng của ta, nên ta muốn dành tất cả thứ tốt nhất cho nàng.”

Trần Thanh Dao thấy hắn lại sắp bắt đầu giống mọi ngày, liền nhanh chân đi trước, không quên nhắc hắn: “Được rồi, ngài đừng suốt ngày lải nhải mấy cái lời sến súa đó nữa. Mau đi nhanh không muộn giờ, cuối tháng lại bị trừ lương, lương thì đã không được mấy đồng rồi.”

Nhưng cuối cùng, Trần Thanh Dao cũng không được như ý nguyện, tối hôm sau đang ngủ yên bình thì cô đã bị người của Lý Kim Huy mang ra ngoài. Trần Thanh Dao giật mình tỉnh dậy thì đã bị mang ra khỏi phòng. Cô đang định la lên thì đã nghe người kia nói:

“Cô nhóc đừng hét, ta là lão Nhất người của chủ nhân, chủ nhân vừa bị tập kích, tuy đã giết được bọn chúng nhưng đang bị thương nặng, bệnh cũ tái phát, vì vậy cần phải trở về gấp. Hắn ta lại không có cô thì không chịu đi nên ta đành mạo muội mang cô ra ngoài ngay lúc này.”

Trần Thanh Dao nghe Lý Kim Huy bị thương nặng cũng rất lo lắng, cũng không làm loạn nữa, nghiêm túc để ông ta mang ra ngoài thành. Tới bìa rừng bên ngoài, đã có một chiếc xe ngựa chờ bọn họ. Lên xe, Trần Thanh Dao đã thấy Lý Kim Huy băng vải quanh bụng nằm co ro một góc, có vẻ hắn bị người ta đâm một nhát vào bụng, máu chảy thẫm một mảng lớn. Trần Thanh Dao thấy tình hình của hắn không ổn, vội đến gần xem. Cơ thể to lớn của Lý Kim Huy không ngừng run rẩy, hắn còn nằm cuộn tròn lại làm vết thương không ngừng rỉ máu. Trần Thanh Dao không biết làm thế nào chỉ có thể khuyên hắn:

“Đại thiếu gia, ngài nằm thẳng ra được không? Ngài còn nằm như vậy, vết thương sẽ càng nghiêm trọng hơn.”

Cơ thể Lý Kim Huy còn đang run, nghe thấy tiếng của Trần Thanh Dao liền cứng lại, hắn dần ngồi dậy, nhưng không giống phản ứng thường ngày thấy cô là sán lại. Lý Kim Huy không ngừng lùi vào một góc, tay che lại người, miệng lẩm bẩm: “Đừng nhìn ta, đừng nhìn ta,...”

Trần Thanh Dao khó hiểu lại gần hắn: “Đại thiếu gia, ngài sao vậy? Ngài không khỏe chỗ nào sao?”

Lý Kim Huy vẫn như vậy: “Đừng lại đây, đừng...”

Trần Thanh Dao thấy tình trạng hắn như vậy, cũng không muốn làm hắn sợ thêm, liền không tới gần nữa. Nhưng xe ngựa đang đi yên lành tự nhiên xóc nảy, làm người cô lảo đảo ngã về phía trước, không gian xe ngựa không lớn, Trần Thanh Dao cứ thế đổ ập lên người Lý Kim Huy như đang ôm trầm lấy hắn. Bốn mắt nhìn nhau, Trần Thanh Dao ngại ngùng muốn bò dậy thì Lý Kim Huy đã vội giữ cô lại hỏi:



“Cô không sợ ta à? Bọn họ đều nói ta là quái vật, ai nhìn thấy cũng chán ghét.”

Trần Thanh Dao nghĩ hắn lại phát bệnh liền như trước kia an ủi hắn: “Không, ngài không phải quái vật, thiếu gia của chúng ta rất đẹp, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Tôi không hề sợ ngài chút nào.”

Hai mắt đen kịt của Lý Kim Huy liền có chút ánh sáng: “Thật ư?” “Thật” Trần Thanh Dao liên tục khẳng định.

“Kể cả ta là người đã giết mẹ mình?”

Trần Thanh Dao nghĩ hắn vẫn đau buồn vì chuyện lúc nhỏ liền nói: “Đó không phải là lỗi của ngài, ngài cũng là bị người khác lợi dụng. Ta sẽ không vì thế mà chán ghét ngài.”

“Kể cả ta đã giết rất nhiều người?”

Trần Thanh Dao sững người, không biết nói thế nào. Lý Kim Huy vẫn cứng nhắc đợi câu trả lời của cô.

“Những người ngài giết chắc chắn là đáng chết, chắc chắn là một lũ xấu xa, ngài giết họ chưa chắc ngài đã là người xấu.”

“Nếu người ta giết có cả những người vô tội? Ta cứ phát điên lên là không phân rõ đúng sai, ra tay tàn nhẫn, không kể thân sơ, điên điên khùng khùng. Nàng vẫn thích ta chứ?”

Trần Thanh Dao thấy việc này đi hơi xa rồi thì phải, không phải chỉ nói về việc ghét hay không ghét thôi sao, sao giờ lại chuyển sang việc có thích hay không rồi. Dù sao chuyện giết người cũng không phải chuyện đơn giản gì. Trần Thanh Dao vừa muốn khuyên bảo Lý Kim Huy, vừa muốn an ủi hắn, nhưng lại không biết làm thế nào cho đúng. Lý Kim Huy thấy cô mãi không trả lời, liền mãnh mẽ

bế cô lên ôm vào lòng, cứng rắn nói: “Dù nàng nghĩ thế nào, thấy ra sao, người ta nhận định đã là nàng. Ta đã cho nàng cơ hội tránh xa ta, là do nàng tự nhảy vào, từ nay về sau đừng bao giờ có cơ hội thoát khỏi ta nữa.”

Trần Thanh Dao đang định nói vừa nãy không phải cô cố ý mà là do xe ngựa xóc nảy lên mới ngã vào thì Lý Kim Huy đã cúi xuống ngăn miệng cô lại. Hắn gấp gáp hôn cô, không muốn cô phát ra câu nói nào khiến hắn đau lòng thêm nữa. Trần Thanh Dao bị hôn liền trở nên ngơ ngác, đây là nụ hôn đầu tiên của cô, vì vậy hành động của Lý Kim Huy làm cô sững người mất một lúc. Khi cô muốn đẩy hắn ra thì phát hiện cô thể đã bị hắn ôm cứng không thể cựa quậy. Cứ thế Trần Thanh Dao cam chịu tiếp nhận nụ hôn như mưa rền sóng dữ của Lý Kim Huy. Cho đến khi cô không thở được nữa, hắn mới chịu buông cô ra, hai người dựa vào trán nhau mà thở dốc.

Lý Kim Huy lúc này đã bình tĩnh trở lại, hắn cũng không ngờ trong lúc xúc động mình lại làm ra hành động đó. Nếm trải hương vị hôn người trong lòng, hắn không khỏi sướng phát điên, nhưng cũng chột dạ không dám nhìn Trần Thanh Dao. Trần Thanh Dao xấu hổ đến nỗi không biết dấu mặt vào đâu, cuối cùng lựa chọn áp mặt vào ngực hắn, không chịu ngẩng lên. Lý Kim Huy thấy vậy cũng không dám nói gì, chỉ ôm chặt cô hơn. Trong xe bỗng chốc im lặng, càng làm tăng sự xấu hổ của Trần Thanh Dao. Sự xấu hổ đó dần chuyển thành tức giận, càng nghĩ càng tức, Trần Thanh Dao hậm hực nói:

“Rốt cuộc là ngài lại phát bệnh cái gì đó. Bị thương mà cũng không chịu yên.”

Lý Kim Huy ngậm ngùi nói: “Xin lỗi, là ta lỗ mãng, nàng đừng giận, lần sau nhất định ta sẽ hỏi ý nàng trước.”

“Còn lần sau? Ngài cứ ở đó mà mơ đi.”

Trong xe lại yên tĩnh một lúc, cuối cùng Trần Thanh Dao không chịu được ngẩng đầu lên hỏi: “Ngài bỏ tôi ra được không? Ngài còn đang bị thương đó, máu sắp thấm sang cả quần áo của tôi rồi.”

Dù rất muốn tiếp tục ôm cô, nhưng Lý Kim Huy vẫn phải bỏ cô xuống, hắn cũng không muốn cô vì hắn mà thêm khó chịu.

“Cuối cùng là làm sao ngài lại bị thương thành thế này?”

Lý Kim Huy thành thật trả lời: “Đêm nay ta ra ngoài gặp lão Nhất để bàn giao công việc, không ngờ trên đường có kẻ biết hành tung của chúng ta, giăng bẫy phục kích. Bọn chúng khá lợi hại, chiêu thuật lại quỷ dị nên ta không may bị trúng một chiêu.”

“Vậy ngài có biết tại sao bọn họ lại muốn giết ngài không?”

“Vẫn chưa rõ, nhưng phát hiện trên người bọn họ có dấu hiệu của Minh Lang phái. Có vẻ bọn chúng thực sự muốn nhắm tới Bắc Địa Đạo chúng ta.”

“Vậy thì nhanh trở về thôi. Bọn chúng rất có thể sẽ tiếp tục truy sát ngài, ngài còn đang bị thương nữa, bây giờ bên ngoài thực sự rất nguy hiểm. Hơn nữa, có phải bệnh của ngài chưa hoàn toàn khỏi hẳn đúng không?”

Lý Kim Huy không trả lời, nhưng Trần Thanh Dao cũng đã đoán ra:

“Ngài không cần lừa tôi, cũng không phải sợ nếu còn bệnh thì tôi sẽ không thích ngài. Tôi còn lạ bệnh của ngài nữa đâu. Không phải trước kia tôi cũng chăm sóc ngài một thời gian sao?”

“Nhưng nàng cũng nói nếu ta không khỏi bệnh, nàng sẽ bỏ rơi ta.” “Bây giờ dù tôi muốn thì tôi còn chạy được chắc?”

Trần Thanh Dao bất đắc dĩ nhìn Lý Kim Huy: “Nào, giờ nói tôi biết, bệnh tình của ngài như nào rồi?”

Lý Kim Huy chần chừ một lát rồi nói: “Vẫn đang trong quá trình trị liệu. Cần phải thường xuyên uống thuốc, cách một tháng phải tiến hành châm cứu một lần.”

“Nếu không châm cứu thì sao?”

“Tâm trí hỗn loạn, điên cuồng mất trí.”

“Vậy là do tôi nên bệnh tình của ngài không được điều trị đúng lúc, mấy ngày nay ngài vẫn cố để lý trí tỉnh táo đúng không. Nên là cũng không hẳn do mấy tên sát thủ quá giỏi, mà là do ngài phát bệnh mới dẫn tới sơ sót làm bị thương?

Vẫn biết Trần Thanh Dao thông minh, Lý Kim Huy cũng không ngạc nhiên khi thấy cô đoán chuẩn như vậy, tuy nhiên, hắn vẫn cứng đầu nói: “Chỉ cần ở bên nàng ta sẽ không phát bệnh.”



Trần Thanh Dao cũng không rảnh tranh cãi với hắn, thực ra, cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn, nhưng vẫn chưa dám hỏi, cũng không có mặt mũi mà nhắc lại. Chính cô là người bỏ đi, phụ lòng tin tưởng của Lý Kim Huy, sao giờ cô dám quay lại hỏi hắn khi cô bỏ đi hắn sống như nào. Thấy Trần Thanh Dao trầm mặc không nói gì, Lý Kim Huy vội cầm tay cô nói:

“Nàng sao vậy? Ta nói sai cái gì rồi ư? Nếu nàng không vui có thể đánh ta, mắng ta, đừng mặc kệ ta được không?”

Trần Thanh Dao thở dài rồi như đã hạ quyết tâm, cô liền nói: “Tôi biết, lỗi cũng là một phần do tôi, là tôi không nghĩ đến tình trạng của ngài, cứ thế mà bỏ đi. Tôi thực sự không có tư cách để hỏi thời gian qua ngài đã trải qua những gì. Nhưng nếu có thể, ngài có thể nói cho tôi biết những tháng qua ngài đã sống như nào không... Nếu nói ra, có khi tôi sẽ hiểu cảm xúc của ngài hơn, ngài cũng sẽ bớt ấm ức, khó chịu. Còn nếu không muốn nói, cũng không sao, về sau tôi cũng sẽ không nhắc lại nữa.”

Lý Kim Huy có chút do dự, có nhiều chuyện, thực sự hắn không muốn cô biết, hắn không muốn cô sợ hắn thêm nữa. Nhưng có một số chuyện, kể ra cũng được, hắn sẽ có thể lấy thêm tình thương từ cô, cho dù đó chỉ là sự bố thí, là lòng thương xót với một kẻ điên. Hắn vén mái tóc rối bời của cô ra, kéo cô lại gần ngồi bên cạnh hắn, hắn cầm bàn tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nghịch ngợm, rồi giọng hắn nhẹ nhàng vang lên:

“Sau khi nàng đi, mỗi ngày, ta đều cầm chiếc vòng ngọc, ngồi ở trước hiên đợi nàng về. Ta không dám đi đâu hay làm gì, sợ bỏ lỡ lúc nàng quay lại lấy chiếc vòng. Bọn họ đều khuyên ta, Linh cũng phái người đi tìm nàng cho ta rồi bảo ta dưỡng sức, nhưng ta không chịu, vẫn cố chấp ngồi đợi nàng. Cho đến mấy hôm sau vì kiệt sức mà ngất đi. Khi ta tỉnh lại, cũng vẫn chả thấy nàng đâu, lại thấy Lý Kim Thành đang cầm chiếc vòng trên tay nghịch ngợm. Ta biết hắn đến cười ta, nhưng ta không quan tâm, ta đỏ mắt bảo hắn trả lại đồ. Hắn cười nhạo ta không bằng một tên ăn mày, ngu ngốc đến nỗi không giữ được người phụ nữ của mình. Hắn bảo với ta rằng nàng đã chạy theo người mình yêu, là tên ăn mày kia, ta hay chiếc vòng này chả là cái thá gì trong mắt nàng. Nàng sẽ không bao giờ trở về nữa.”

Trần Thanh Dao nghe đến đây chỉ có thể im lặng cúi đầu. Cô với Nguyễn Nam không phải quan hệ đó, nhưng vế sau Lý Kim Thành nói đúng. Trước đó, quả

thật đại thiếu gia và cả chiếc vòng kia đều không thể giữ cô ở lại phủ thượng thư.

“Ta không tin lời hắn nói, nhưng hắn vẫn tiếp tục chọc tức ta. Sợi dây lý trí trong ta dường như đã bị đứt sạch, lúc đó ta cũng không biết mình đã làm những gì. Hình như ta suýt nữa đánh chết Lý Kim Thành, sau đó, Đỗ Phong với Kim Linh tới ngăn ta lại. Nhưng sau đó, dù bị trói lại, ta vẫn cứ như một con chó điên, không ngừng muốn cắn người. Cuối cùng, Lê Triều tới mang ta đi về Bắc Địa Đạo tìm dược sư chữa trị. Sau một tháng, tình trạng của ta không những tốt lên, ta còn bắt đầu khỏi bệnh, nhớ lại mọi chuyện, cư xử giống người bình thường. Nhưng ta vẫn không quên được nàng, nàng chính là động lực sống duy nhất của ta, giúp ta khỏi bệnh. Vì ta ý thức được rằng, nếu ta không khỏi bệnh, sẽ mãi mãi không tìm được nàng. Ta dễ dàng tiếp nhận Bắc Địa Đạo cũng là vì muốn có được thật nhiều sức mạnh để tìm nàng và giữ nàng bên mình. Sau đó quả nhiên bây giờ ta đã đạt được mục đích.”

Trần Thanh Dao không muốn hắn một câu lại nhắc đến mình như vậy, nó chỉ càng khiến cô thêm áy náy khổ sở, cô liền hỏi: “Bệnh của ngài cũng mới khỏi thôi, mà sao trong thời gian ngắn, võ công của ngài lại lợi hại như vậy?”

“Vốn dĩ từ khi sinh ra ta đã có sức mạnh rất lớn, mọi người đều bảo cơ thể ta thích hợp luyện võ. Sau khi trúng độc, tuy suýt chết, nhưng lại giúp ta cứ thế điên điên khùng khùng tự tích tụ nội công kì lạ. Trong thời gian Lê Triều giúp đỡ Kim Linh, cũng đã xem qua bệnh của ta, hắn thường định kì tới đả thông kinh mạch giúp ta giải độc. Tuy nhiên, độc không giải được, ta lại nắm được các chiêu thức võ công cơ bản. Chỉ là lúc đó ta ngu dốt, không mấy thể hiện, nếu có đánh người thì chiêu thức cũng loạn xạ. Sau khi khỏi bệnh, lại được Lê Triều hướng dẫn và truyền thụ võ công nội môn, ta cứ thế học được dễ dàng.”

“Như vậy cũng là trong cái rủi có cái may. Ngài thực sự cũng rất giỏi đó. À, vừa nãy ngài có nhắc tới vợ chồng đại tiểu thư. Vậy giờ họ thế nào rồi?”

“Sau khi ta từ Bắc Địa Đạo trở về, Kim Linh rất vui vì thấy ta đã khỏi bệnh. Ta cũng có hỏi thăm tình hình của em ấy, cuộc sống của bọn họ cũng khá ổn. Ta thấy tên Đỗ Phong kia cũng là một kẻ có thực lực, đối xử với Linh không tệ.”

“Vậy ngài làm cách nào mà tìm được tôi nhanh vậy?”

Đôi mắt Lý Kim Huy lẳng lặng nhìn khuôn mặt cô rồi trả lời: “Ta đã bắt Lý Kim Thành lại, ta nghĩ hắn biết ai là kẻ đem nàng đi. Sau đó lại không như ta

nghĩ, hắn vốn chẳng biết gì cả, ngoài kẻ kia là một tên từng có liên quan tới vụ án hạ độc Kim Linh. Rồi ta tới hỏi Linh về tên đó, thì biết được chính Lê Triều là người mang hắn tới, vòng đi vòng lại, ta cũng biết hắn là Nguyễn Nam là Đại đương gia của tổ chức Quạ đen.”

Trần Thanh Dao tròn mắt ngạc nhiên. Cô cũng đã từng đoán thân phận của Nguyễn Nam không đơn giản, không ngờ hắn lại là chủ nhân của một trong hai thế lực tình báo lớn nhất hiện giờ.

“Hắn đúng là một con chuột, lúc nào cũng luẩn rất nhanh, ta không thể nào tìm được. Vì vậy ta đành phải ra tay với tổ chức của hắn, khiến hắn phải lộ diện.”

“Lê Triều để ngài làm vậy ư? Dù sao Nguyễn Nam cũng là em trai của Nguyễn Duy.”

“Hắn không ngăn ta cũng không làm gì cả, khi ta chưa bắt được Nguyễn Nam, tên Nguyễn Duy cũng không quan tâm việc này, chỉ nghĩ là chúng ta có vướng mắc nhỏ tự giải quyết được. Khi Nguyễn Nam ở trong tay ta, vì cứu hắn, Nguyễn Duy mới giúp ta tìm nàng từ chỗ thuộc hạ thân cận của Nguyễn Nam.”

“Vậy là giờ ngài với họ kết thù rồi đúng không. Bây giờ Bắc Địa Đạo của ngài thực sự là đứng một mình. Tất cả hình như là tại ta.”

“Chuyện này không phải do nàng. Vốn dĩ Bắc Địa Đạo cũng chả chung đường với ai. Ta còn phải quản bọn họ nghĩ thế nào sao?”

Trần Thanh Dao nhìn hắn nói: “Không sao, tôi và Nguyễn Nam quen biết, có gì tôi sẽ đi nhận lỗi với hắn, xin hắn tha thứ, tôi sẽ giúp ngài làm hòa với anh em nhà họ.”

Lý Kim Huy híp mắt nhìn: “Nàng còn muốn gặp hắn? Ta không cần làm hòa với bọn họ, mà tên Nguyễn Nam kia cũng sẽ không tha cho ta. Ta khiến Quạ đen của hắn gặp không ít rắc rối, hắn hận muốn giết ta không được ấy.”

“Ngài không thể nghĩ như vậy được, nếu như không có các nơi khác giúp đỡ, kẻ muốn hãm hại ngài và Bắc Địa Đạo sẽ càng có cơ hội ra tay. Lúc đó, một mình ngài sẽ không thể chống lại cả một tập thể.”

“Nàng xem thường ta sao?”

Trần Thanh Dao bực thật rồi, cái tên kiêu căng này nói mãi không hiểu. Cô quay mặt đi, không muốn trao đổi thêm gì với cái tên điên này nữa.

Lý Kim Huy vẫn không chịu từ bỏ, bám theo cô hỏi bằng được: “Sao nào, nàng vẫn không tin ta có đủ năng lực để bảo vệ nàng?”

Thấy Trần Thanh Dao vẫn làm ngơ hắn, Lý Kim Huy mạnh mẽ xoay cô lại, đôi mắt đen kịt của hắn nhìn chằm chằm cô: “Nếu ta để nàng chết, ta cũng sẽ đi theo nàng, hai chúng ta phải dây dưa gắn bó với nhau cả đời này, chết cũng không rời.”

Trần Thanh Dao biết lời hắn nói là thật, nhưng cô cũng không còn sợ mấy lời đó nữa, dù sao đó cũng là tình cảm thật tâm của một kẻ điên dại. Cô trừng mắt lại với hắn: “Ai mà muốn chết chứ, tốt nhất là ngài phải khỏe mạnh một đời để mà có sức bảo vệ tôi kĩ vào, bà đây chưa muốn chết sớm như vậy đâu. Ngài cứ khăng khăng làm theo ý mình, không có ý thức về mối nguy hiểm như vậy, mạng sống lúc nào cũng như sắp rớt ra, làm tôi rất lo lắng. Ngài mà xảy ra bất chắc gì, thì lấy ai bảo vệ tôi nữa, lúc đó tôi lại phải chết theo ngài à. Hứ, sống với nhau không sướng thì thôi, chết rồi thì còn cảm nhận được cái gì chứ. Ngài không biết thôi, chết nghĩa là toàn bộ tế bào thần kinh và các bộ phận trên cơ thể ngừng hoạt động và tiến vào trạng thái phân hủy. Lúc đó rồi thì mọi ý thức của ngài đều không tồn tại, ngài còn biết tôi là ai mà bám lấy.”

Trần Thanh Dao ba hoa một lúc thấy Lý Kim Huy không nói gì liền quay lại nhòm, thấy hắn lại đang trơ mắt nhìn mình: “Này, đại thiếu gia, ngài làm sao đấy, không phải lại phát bệnh rồi chứ?”

Trần Thanh Dao đang định giơ tay kiểm tra hắn thì đã bị hắn ngăn lại, hắn nắm chặt tay cô, cúi đầu một lúc như đang kiềm chế cái gì đó, rồi ngước lên nói: “Ta cũng vậy, muốn sống, rất muốn sống một đời bên nàng.”

Thấy đôi mắt hắn đỏ lên, Trần Thanh Dao chỉ còn biết thở dài: “Ngài đúng là... bị bệnh mà... Lúc nóng lúc lạnh khiến tôi không biết phải làm sao.”