8.
Tôi còn chưa kịp nhéo cổ Tống Yến Xuyên, theo một tiếng r3n rỉ, động tác của anh bỗng dừng lại.
Không lẽ anh đang lừa bịp tôi đấy à?
Sắc mặt anh căng thẳng đến mức đỏ bừng, mặt nhìn rất đau đớn.
Tôi thấy không ổn, vội vàng bỏ tay ra khỏi cổ anh, ánh mắt lo lắng hỏi anh xảy ra chuyện gì.
Khóe miệng Tống Yến Xuyên giật giật: “Hình như miệng vết thương của tôi rách rồi.”
Tôi nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy tới phòng khách lấy hộp y tế rồi chạy về phòng ngủ, nhìn thấy Tống Yến Xuyên đã mặc quần nằm trên giường, đau đến mức liên tục hít hà.
Trên băng gạc tôi mới thay cho anh lúc tối chảy khá nhiều máu, tôi tháo băng gạc ra, trông thấy miệng vết thương thật sự bị rách.
Sự thật chứng minh, nếu người bị thương còn mạnh hơn gia súc, miệng vết thương rất dễ rách.
Tôi mím môi, hơi áy náy, dù sao cũng là tôi chủ động nắm đầu người ta hôn.
Tôi viết lên giấy: [Anh cố chịu chút nhé, miệng vết thương rách rồi, cần phải khâu lại.]
Tống Yến Xuyên nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Tôi đeo bao tay lên bắt đầu thao tác, ngài Tống ninja không rên một tiếng, tôi nhịn không được mà nghĩ, hàm răng sau của anh có ổn không?
Băng bó xong, tôi thu dọn hộp y tế rồi đứng lên, rũ mắt nhìn về phía Tống Yến Xuyên.
Trên trán Tống Yến Xuyên đổ rất nhiều mồ hôi lạnh, đôi mắt đen nhánh phản chiếu hình bóng của tôi, ánh mắt anh dần dần tối xuống, dường như mang theo tính xâm lược, khiến tôi trông như con mồi đang bị dã thú theo dõi.
Chỉ đối diện vài giây, tôi đã bại trận, nhịp tim bất giác tăng tốc.
Phiền quá.
Lúc này mà còn có thể động lòng, tôi thật sự không phải người nữa rồi.
9.
Tôi cất hộp y tế xong thì về phòng kiểm tra tình trạng của Tống Yến Xuyên.
Xác định không có chuyện gì, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt dừng trên hộp t.h.u.ố.c lá nằm ở bàn trang điểm cách đó không xa, tôi đi tới lấy một điếu thuốc rồi châm lửa, từ từ nhả ra một làn khói.
Tống Yến Xuyên lười biếng dựa vào đầu giường, nhìn tôi vỗ xuống chỗ trống bên cạnh mình.
Tôi chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn ngậm điếu thuốc bước tới, vén chăn lên ngồi cạnh anh.
Tống Yến Xuyên nghiêng người lấy điếu thuốc tôi đang ngậm trên môi, trên đầu điếu thuốc có dính chút nước bọt, anh vươn tay đưa điếu thuốc lên miệng.
Môi mỏng của anh ngậm đầu thuốc lá, không thèm để ý rít một hơi.
Tôi nhớ tới nước bọt dính trên đầu điếu thuốc, không hiểu sao lại hơi đỏ mặt.
Tôi luôn cảm thấy sau khi một nam một nữ tiếp xúc thân mật, cùng ngồi trên giường hút thuốc là chuyện vô cùng s@c tình.
Làn khói màu trắng xanh bao phủ lấy ngũ quan u ám của anh, tạo cho người ta một ảo giác không thể khinh nhờn.
Anh nhìn tôi qua làn khói mờ ảo, ánh mắt như có sức nặng đ è xuống người tôi.
Một ánh mắt dò xét, không hề kiêng nể, cũng không giấu giếm.
Anh đưa điếu thuốc cho tôi, tôi nhận lấy điếu thuốc, dưới ánh nhìn chăm chú của anh rít một hơi, cố gắng làm ngơ hơi thở dã tính mà anh toát ra.
Tôi đối diện với ánh mắt của anh, từ từ nhả ra một làn khói.
Chỉ nhìn thẳng được vài giây, tôi đã cảm thấy nhịp tim đang đập nhanh hơn, tôi dùng khẩu hình miệng hỏi anh: “Nhìn tôi làm gì?”
Tống Yến Xuyên đọc hiểu được khẩu hình miệng của tôi, không rõ ý vị nhếch môi: “Xinh đẹp như vậy mà không cho người khác nhìn ư?”
Đáy lòng tôi có một cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng chỉ là một lần phóng túng trong men say, lại khiến tôi cảm thấy còn hơn thế nữa.
Điếu thuốc đã cháy hơn phân nửa, tôi đứng dậy bước tới trước tàn thuốc dụi điếu t.h.u.ố.c lá xuống, lúc chuẩn bị ra lệnh đuổi khách, Tống Yến Xuyên bỗng mở miệng.
Tống Yến Xuyên mỉm cười, ánh mắt dập dờn, anh hỏi: “Vậy, gia súc có mạnh như tôi không?”
Tôi bỗng chốc đỏ mặt, “ầm” một tiếng đóng cửa phòng lại.
Tôi dựa vào cửa hô hấp hơi dồn dập, sờ gương mặt đang nóng bừng, đột nhiên nhớ ra —
Đó là phòng của tôi!
Tôi thầm mắng bản thân không có tiền đồ, đáng lẽ lúc ấy tôi phải lắc đầu, đè sự kiêu ngạo của anh xuống.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng tôi bất đắc dĩ đi vào phòng ngủ dành cho khách.
Tôi nằm trên chiếc giường mà mấy ngày nay Tống Yến Xuyên nằm, mùi hoa sơn trà đã bị một mùi hương khác bao phủ, theo bản năng tôi vùi đầu vào gối.
Là mùi của Tống Yến Xuyên.