2.
Ngày hôm sau tôi mang theo quầng thâm do không ngủ đủ giấc đi làm, nữ đồng nghiệp kinh ngạc hỏi tôi: “Tối hôm qua cô đi trộm hay sao vậy?”
Mặt viện trưởng nở nụ cười ái muội: “Bạn trai của cô ấy tới.”
Nữ đồng nghiệp nhìn tôi với vẻ mặt tôi hiểu mà.
Tôi trừng mắt liếc qua chỗ ngồi của nam đồng nghiệp tỏ tình với tôi, tất cả là do tên ngốc xít đó.
Giây tiếp theo, nam đồng nghiệp tỏ tình tôi mang theo hai mắt bầm thâm như gấu trúc bước vào văn phòng, hiển nhiên là bị người ta hung hăng đánh cho một trận.
Các đồng nghiệp quan tâm hỏi anh ta xảy ra chuyện gì, lòng tôi mơ hồ cảm thấy bất an, quả nhiên, nam đồng nghiệp u oán nhìn tôi.
Tốt rồi, đã phá án, chắc anh ta bị Tống Yến Xuyên đánh một trận.
Sau khi tan làm, tôi lập tức vọt về nhà, Tống Yến Xuyên đang lười nhác dựa lên ghế sô pha, tay cầm một điếu thuốc vừa được châm lửa.
Tôi hỏi anh: “Là anh đánh?”
Anh gật đầu: “Đúng, là anh đánh, em yên tâm, không có chạm vào tay cậu ta, anh biết tay cậu ta còn phải giữ lại để thực hiện phẫu thuật.”
Tôi há hốc mồm trước bộ dáng đúng lý hợp tình của anh: “Sao anh còn đánh người ta?”
“Anh đánh đó, em muốn làm gì?” Tống Yến Xuyên tự hỏi tự trả lời: “Em muốn dạy dỗ anh sao.”
Tôi nhíu mày: “Đúng, em muốn dạy dỗ anh đó, nhưng chưa nghĩ ra nên dạy dỗ anh thế nào.”
Hai ngón tay Tống Yến Xuyên kẹp điếu thuốc đưa lên môi rít một hơi, dáng vẻ không chút để ý: “Chi bằng em hôn anh một cái, để hai chúng ta có thể bớt giận.”
Tôi mắng nhẹ: “Không biết xấu hổ.”
Tống Yến Xuyên hào phóng thừa nhận: “Nếu lúc trước biết xấu hổ, cũng chẳng theo đuổi được em.”
Tôi trừng mắt, không muốn so đo với anh thêm nữa.
Tống Yến Xuyên vẫy tay với tôi, như đang gọi cún: “Cãi nhau đầu giường làm lành cuối giường, chúng ta lên giường cãi một trận thật to nhé?”
Tôi bị độ dày da mặt của anh tức đến mức không nói nên lời, không do dự cho anh một cái tát.
“Trong tình huống này, anh còn có thể nói ra lời như vậy à?”
Anh bị tôi đánh lệch đầu, giữ tư thế đó không động đậy, điếu thuốc trên tay vẫn đang cháy, không có ý định dừng lại.
Anh cong môi, nụ cười đó nhìn qua có chút tà khí.
Vài giây sau, anh hất bên mặt còn lại qua: “Đánh bên này luôn đi, ra tay tàn nhẫn chút.”
Tôi sửng sốt, bây giờ tôi có lý do để hoài nghi cái tát vừa rồi coi như chỉ làm anh sướng.
Tôi hừ lạnh: “Bi3n thái.”
Ánh mắt Tống Yến Xuyên hơi tối đi, ngón tay khớp xương rõ ràng gõ tàn thuốc, dập điếu thuốc xuống.
Anh giương mắt nhìn về phía tôi, trong mắt có chút mất mát.
“Mỗi ngày vội vàng cứu vớt nhiều sinh mệnh như vậy, anh cứ mãi nghĩ không biết em có rời bỏ anh hay không, anh thấy xấu hổ vì bản thân lại có suy nghĩ này, nhưng anh không khống chế được.”
“Nên lúc cậu ta nói ai quy định có thủ môn thì không thể ghi bàn, anh không nhịn được.”
Thật ra tôi có thể cảm nhận được cảm giác thiếu an toàn trong lòng Tống Yến Xuyên.
Khi bạn càng để ý thứ gì, bạn sẽ càng sợ mất nó.
Ánh mắt tôi nhìn lon nước trên bàn, răng rắc bẻ chỗ mở lon ra.
Tôi quỳ một chân xuống đất, Tống Yến Xuyên bị hành động của tôi dọa tới mức mở to hai mắt, sững sờ tại chỗ, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Tôi đưa khoen của lon nước lên, hỏi anh: “Ngài Tống thân ái, em muốn cùng anh bạch đầu giai lão, anh có đồng ý cưới em không?”
Nếu Tống Yến Xuyên thiếu cảm giác an toàn, vậy thì tôi sẽ cho anh cảm giác an toàn, cho hắn một danh phận được pháp luật bảo vệ.
Tống Yến Xuyên vươn tay, giọng nói nức nở: “Anh đồng ý.”
Tôi rất nghiêm túc đeo khoen mở nắp lon nước vào ngón giữa của anh, từ từ đẩy vào trong, còn nghiêm túc hơn cả lúc tôi làm phẫu thuật.
Mắt Tống Yến Xuyên đẫm lệ, cúi đầu nhìn khoen lon nước trên ngón giữa.
Tôi hơi ngượng ngùng: “Một khoảng thời gian nữa em được thăng chức, lúc đó sẽ mua cho anh một chiếc nhẫn kim cương thật lớn.”
Tống Yến Xuyên nhấc tôi đứng dậy, cúi người hôn, anh hôn rất mạnh, ngậm chặt cánh môi và đầu lưỡi tôi không buông.
Thật lâu sau, anh buông tôi ra, giọng nói khàn khàn: “Nhẫn để anh mua.”
Tôi rất kiên nhẫn c ởi quần áo của anh, từng cúc từng cúc một, nhưng dường như anh không có đủ kiên nhẫn để chờ, anh khàn giọng nói: “Tra tấn người khác, em rất giỏi đấy.”
Thế giới trời đất quay cuồng, tôi bị anh bế ngang lên đặt lên giường, tôi tựa vào cổ anh, giọng nói hơi mơ hồ không rõ.
Không biết qua bao lâu, cả người tôi như vừa được vớt ra từ trong nước, ướt đẫm.
Trong không khí ngập trong hơi thở ẩm ướt, tôi nằm trong n.g.ự.c Tống Yến Xuyên thở hổn hển, giương mắt nhìn yết hầu đang nhúc nhích của anh, nhớ lại lần đầu khi chúng tôi lên giường, anh cầm tay tôi đặt lên cổ mình, để tôi cảm nhận được yết hầu anh đang di chuyển.
Anh nói: “Nếu khó chịu thì nhéo cổ tôi, tôi sẽ dừng lại.”
Tôi xoay người để anh xuống, đặt tay lên cổ anh, cảm giác yết hầu di chuyển lên xuống hệt như lần đó.
Đối mặt với mấy chuyện giường chiếu thế này, trước giờ tôi không phải kiểu người giả vờ giả vịt, tôi chăm chú nhìn anh, mang theo ý trêu chọc:
“Nếu khó chịu em thì sẽ nhéo cổ anh, anh phải dừng lại đấy.”
Ánh mắt Tống Yến Xuyên hiện lên vẻ kinh ngạc và vui mừng, đôi mắt đen nhánh nhìn tôi chằm chằm, giọng nói khàn khàn vì d*c vọng:
“Được.”
Mấy ngày nay tôi không đến phòng tập thể hình, dù sao cũng tập trên giường mỗi ngày rồi.
(Hết)