Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 134: Hơi thở thoi thóp




Thành Bắc Hàm Châu, Ôn Lưu Băng cùng Ngu Tinh Hà nhanh chóng lục soát những Ốc Xá cuối cùng, rốt cuộc cũng tìm thấy Phong Quân một thân hồng y trên đỉnh một ngọn núi.

Y phục màu lửa đỏ kia của Phong Quân giống như đồ cưới, nàng sớm đã đoán được có người sẽ tới đây, nghe tiếng liền hơi nghiêng đầu, nở nụ cười xinh đẹp.

"Ồ, đây không phải Khí linh Thần Khí sao?" Nàng cười nói: "Ngươi tới đây, chứng tỏ Thiên Đạo cũng đang tương trợ ta."

Ngu Tinh Hà thoáng sửng sốt, không rõ nàng đang nói cái gì, thấy Tam Thủy sư huynh không nói lời nào, đành phải đảm đương bộ mặt, nỗ lực giữ vững bình tĩnh, nói: "Phong Thành chủ, ngài không nên thông đồng làm bậy với ma tu, lúc này quay đầu lại vẫn còn kịp."

Phong Quân nghe thấy loại lời ngây ngô tới cực điểm này, cười càng vui vẻ hơn, nàng khẽ mở môi đỏ, chậm rãi nói: "Ngươi thật đúng là......"

Nàng còn chưa nói xong, Ôn Lưu Băng nắm lấy Lan Đình Kiếm, không nói một lời đã đâm tới.

Ôn Lưu Băng giao đấu với kẻ địch chưa bao giờ dài dòng nửa câu, thường nếu đánh được đều không thèm dùng tài hùng biện, lúc này mới nghe Phong Quân nói hai câu đã hoàn toàn không kiên nhẫn, không hề có lòng thương hương tiếc ngọc, trực tiếp đâm một kiếm tới.

Phong Quân tựa hồ đã sớm dự đoán được tính tình hắn, cười một tiếng, rút ra song đao từ trong tay áo, lật tay ngăn cản Lan Đình Kiếm của Ôn Lưu Băng.

Trên khuôn mặt tươi cười của nàng chậm rãi nổi một tầng ma văn, ngay cả con ngươi cũng bắt đầu đỏ lên.

Ôn Lưu Băng lười dông dài, dùng một chút lực, leng keng hai tiếng, hất văng một trường đao trong tay nàng, lưỡi đao xoay trên không trung rất nhiều vòng, thẳng tắp cắm xuống trước mặt Ngu Tinh Hà.

Ngu Tinh Hà: "......"

Ngu Tinh Hà lập tức xoay người chạy, dựa theo đấu pháp cường hãn kia của Đại sư huynh hắn, không chừng ngay cả hắn cũng bị bất chấp bổ cho một đao.

Dừng.

Ngu Tinh Hà chạy vài bước, tìm được nơi trốn thì quay đầu lại, Đại sư huynh hắn đã thành thạo kết thúc trận chiến, Lan Đình Kiếm kề cổ Phong Quân, bởi vì để sát quá, cần cổ trắng như tuyết kia còn bị cứa chảy xuống một dòng máu.

Ngu Tinh Hà: "......"

Ngu Tinh Hà cảm thấy thật lúng túng.

Ôn Lưu Băng lạnh lùng nhìn qua hắn, nói: "Ngươi tới giúp ta sao?"

Ngu Tinh Hà xém khóc, sụt sịt chạy tới: "Thật xin lỗi sư huynh, ta sai rồi."

Trong mắt Ôn Lưu Băng viết đầy chữ 'Tiểu phế vật'.

Ngu Tinh Hà quả thực rất nhát gan, lại tiếc mạng, sợ đau không chịu nổi, hắn sợ hãi ôm cánh tay, nhỏ giọng xin chỉ thị từ sư huynh: "Tinh Hà...... Tinh Hà nên làm như thế nào?"

Ôn Lưu Băng quan sát hắn, bình tĩnh dời tầm mắt, hờ hững nói: "Đừng nói gì là tốt rồi."

Làm một linh vật đi.

Ngu Tinh Hà lập tức câm miệng, tỏ vẻ ta đây muốn bắt đầu tu Ngậm Miệng Thiền.

Ôn Lưu Băng chuyển hướng sang Phong Quân bị khống chế, lạnh lùng nói: "Trận pháp trong Hàm Châu Thành là do ngươi bày ra? Nó rốt cuộc là cái gì? Nói!"

Phong Quân chẳng sợ đang bị kiếm kề cổ, biểu cảm trên mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, tựa hồ đã sớm không màng sinh tử, nàng thong thả ung dung nói: "Gấp cái gì, chờ trận pháp khởi động, chẳng phải ngươi sẽ biết......"

Nàng chưa nói xong, Ôn Lưu Băng đã đâm một kiếm vào thân thể nàng, trực tiếp rút theo vết máu ra.

Đôi mắt đẹp của Phong Quân trợn to, lảo đảo ngã xuống.

Ôn Lưu Băng cũng không đâm vào nơi trí mạng, cân đo tính toán vừa chuẩn không để nàng chết, trầm giọng nói: "Không cần nhiều lời vô nghĩa, ta hỏi gì thì đáp nấy."

Phong Quân nghe vậy lại nở nụ cười, một dòng máu chảy xuống từ khóe môi nàng: "Không bằng ngươi trực tiếp giết ta đi."

Con ngươi Ôn Lưu Băng chợt động, thấy nàng thật sự không định nói, liền giơ kiếm lên chuẩn bị chấm dứt sinh mệnh nàng.

Ngu Tinh Hà ở bên cạnh cũng ngây dại, tuy rằng đã sớm biết Đại sư huynh hắn sát phạt quyết đoán không chút do dự, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến.

Mắt thấy Phong Quân sắp phải chết dưới kiếm hắn, Ngu Tinh Hà cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, vội xông lên trước, liều mạng xua tay, ý bảo sư huynh thủ hạ lưu tình!

Ôn Lưu Băng không kiên nhẫn nhìn hắn một cái, nói: "Nói."

Ngu Tinh Hà lúc này mới giải 'Ngậm Miệng Thiền', vội nói: "Sư tôn để chúng ta tra ra trận pháp, sư huynh giết nàng... vậy trận pháp phải làm sao bây giờ?"

Ôn Lưu Băng nói: "Sư tôn chỉ nói không cho trận pháp khởi động, ta giết nàng, trận pháp không phải không động đậy nổi sao?"

Ngu Tinh Hà: "......"

Ngu Tinh Hà trợn mắt há hốc miệng, cẩn thận ngẫm lại, hình như cũng có lý.

Phong Quân lại cười, trên má nàng loang lổ vết máu, tựa như một đóa hoa nở rộ: "Thì ra các ngươi tới tìm trận pháp?"

Nàng nâng tay lên, nhẹ nhàng chỉ về hướng chân núi Hàm Châu phía dưới, cười nói: "Nhưng trận pháp đã sớm khởi động rồi."

Đồng tử Ôn Lưu Băng co rụt lại, lập tức vung kiếm chém xuống, trực tiếp phá hủy đan điền Phong Quân.

Con ngươi Phong Quân run lên, đồng tử chậm rãi tan rã.

Ngu Tinh Hà bị sự tàn nhẫn ngoan độc của hắn dọa sợ, ngây người hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Ôn Lưu Băng không hề chớp mắt rút kiếm ra, lạnh lùng nhìn về phía Ngu Tinh Hà, nói: "Nhìn cái gì?"

Ngu Tinh Hà thoáng sửng sốt, vội vàng lắc đầu.

Trong mắt Ôn Lưu Băng tràn ngập vẻ bực bội, đây là lần đầu tiên hắn không hoàn thành việc sư tôn giao phó.

Hắn thu kiếm vào vỏ, xoay người rời đi: "Đi. Đi tìm sư tôn."

Trở về thỉnh tội, hy vọng sư tôn sẽ không phạt hắn chép sách.

Ngu Tinh Hà vội đi theo: "Vâng!"

Ngu Tinh Hà đi được vài bước, chợt như thần sai quỷ khiến quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Phong Quân còn chưa hoàn toàn tắt thở, đồng tử tan rã vô hồn của nàng nhìn chằm chằm đàn chim bay lượn trên bầu trời, không biết vì sao khóe môi chậm rãi nhếch lên một nụ cười.

Ngu Tinh Hà khựng bước, còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, hắn đang muốn nhìn kỹ, Ôn Lưu Băng lại gọi: "Ngu Tinh Hà?"

Ngu Tinh Hà nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, sao ta cứ cảm thấy......"

Ôn Lưu Băng quay đầu lại.

Ngu Tinh Hà nâng ngón tay lên chỉ vào Phong Quân trong vũng máu, dè dặt nói xong nửa câu còn lại: "Hình như nàng còn chưa chết."

Ôn Lưu Băng chau mày.

Phong Quân chỉ còn lại một hơi cuối cùng, có vẻ không gượng được mấy tức nữa, Ôn Lưu Băng cảm nhận được rõ ràng kinh mạch trong cơ thể nàng đang dần dần khô cạn.

Ôn Lưu Băng nhíu mày, hắn muốn đi tìm sư tôn phục mệnh, nhưng lại không phải loại người sẽ giữ cho kẻ địch một con đường sống, đành phải nhẫn nại trở về lần nữa, chuẩn bị dùng Lan Đình Kiếm đâm thêm một nhát.

Nhưng khi hắn rút kiếm, Phong Quân vốn đã hấp hối lại như chợt gặp được cơ duyên gì, nguyên đan đã vỡ vụn được máu bao quanh, từng chút khôi phục lại như cũ.

Đôi mắt Ôn Lưu Băng đột nhiên mở lớn.

Chỉ trong nháy mắt, sinh cơ xói mòn trên người Phong Quân như cây khô gặp mùa xuân, lại lần nữa xuất hiện.

Ôn Lưu Băng ngẩn ngơ nhìn, Ngu Tinh Hà vốn dĩ chỉ thuận theo bản năng nói ra câu kia, nhưng trơ mắt nhìn một người đáng lẽ đã chết trực tiếp sống lại cũng bị hoảng sợ.

Ánh mắt Ôn Lưu Băng trở nên hung ác: "Giao Nhân."

Phong Quân chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất, trên mặt nàng không biết từ khi nào đã tràn đầy nước mắt, bị nàng không chút để ý lau sạch.

"Thống lĩnh Tru Tà... chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?" Phong Quân chậm rãi rơi lệ, lúm đồng tiền lại như hoa.

Giao Nhân chỉ cần máu đầu tim không mất thì sẽ rất khó bị giết chết.

Con ngươi Ôn Lưu Băng lạnh nhạt: "Ngươi quen biết Tang La Phu?"

Phong Quân thong thả ung dung nói: "Đúng vậy, nàng là đồng tộc cuối cùng của ta."

Tang La Phu chết trong tay Lâm Thúc Hòa và Thẩm Cố Dung.

Nàng nhẹ nhàng nâng tay, trong lòng bàn tay hiện lên một giọt nước tròn như máu, chỉ lát sau, thân hình hư ảo của Thẩm Cố Dung đã xuất hiện trước mặt.

Y đang xách theo kiếm thong thả đi về phía Ly Canh Lan.

Đồng tử Ôn Lưu Băng co rụt lại.

"Ta và Tang La Phu là hai Giao Nhân cuối cùng còn lại trên Tam giới, để phòng ngừa đối phương gặp phải chuyện ngoài ý muốn, chúng ta đã trao đổi máu đầu tim cho nhau." Phong Quân nhàn nhạt nói: "Mà hiện tại giọt máu đầu tim cuối cùng của nàng... đang nằm trong cơ thể Thẩm Phụng Tuyết."

Nàng vẫn luôn dùng một giọt máu đầu tim khác của Tang La Phu nhìn trộm nhất cử nhất động của Thẩm Cố Dung.

Đây cũng là lý do vì sao đám Ly Canh Lan luôn có thể biết chuẩn xác những nơi Thẩm Cố Dung đến và tính toán của y.

Ôn Lưu Băng siết chặt kiếm, không nói một lời trực tiếp cầm kiếm lao tới.

Nhưng hắn vừa cử động, Phong Quân lại cười một tiếng, giơ tay đánh vào giọt máu đầu tim kia một đạo linh lực, chỉ thấy Thẩm Cố Dung vốn còn thong thả ung dung đi tới đột nhiên lảo đảo suýt ngã.

Thẩm Cố Dung vội che kín ngực, biểu cảm trên mặt vừa kinh ngạc lại vừa mờ mịt, còn mang theo chút đau đớn không thể áp chế.

Ôn Lưu Băng bỗng biến sắc, khựng bước tại chỗ.

"Ngươi!"

Phong Quân cười nhìn Thẩm Cố Dung mặt đầy đau đớn: "Cảm giác khống chế Thánh quân không ai bì nổi ở trong tay thật kỳ diệu, ta vậy mà có chút không nỡ giết chết y."

Ôn Lưu Băng hung hăng trừng nàng.

"Ngươi tới giết ta đi." Phong Quân cười nói: "Lần này không cần hủy nguyên đan, trực tiếp phá hủy máu đầu tim của ta. Trên đường Hoàng Tuyền có Thánh quân bầu bạn cùng cũng không tồi."

Năm ngón tay Ôn Lưu Băng đã siết chặt đến khớp xương trắng bệch, hắn suýt siết chuôi kiếm đến biến dạng, lại không dám lỗ mãng giết người như trước.

Ngu Tinh Hà cũng không dự đoán được tình hình sẽ biến thành như vậy, ngạc nhiên nhìn nàng.

Phong Quân nhìn Thẩm Cố Dung tỏ vẻ như thường mà đứng thẳng người, cười nói: "Việc đã đến nước này, báo cho các ngươi về trận pháp cũng được."

Nàng chỉ chỉ dưới chân, máu tươi bị Ôn Lưu Băng đâm ra kia tựa như vật sống, chậm rãi động đậy trên mặt đất, dần dần hình thành một trận pháp đỏ màu máu.

Ôn Lưu Băng theo bản năng muốn chém nát trận pháp kia, nhưng lại dè chừng nước mắt Giao Nhân điều khiển Thẩm Cố Dung nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Đây là trận pháp Kinh Thế Lục."

Nàng nâng tay lên, lại chỉ về trung tâm Hàm Châu Thành: "Đó là trận pháp Dịch Quỷ."

Phong Quân tiếp tục cắt thành một vòng tròn trên không trung, khoanh lại toàn bộ Hàm Châu Thành: "Mà toàn bộ Hàm Châu, chính là trận pháp hướng thẳng Thiên Đạo."

Ôn Lưu Băng gian nan nói: "Hướng thẳng...... Cái gì?"

Phong Quân lại không nhìn hắn, mà nhìn chằm chằm Ngu Tinh Hà, khóe môi cong lên: "Hướng thẳng số mệnh trăm năm trước."

Nàng nhàn nhạt nói: "Ngu Tinh Hà, tới đây."

Ngu Tinh Hà bị nàng nhìn đến cả người run lên, theo bản năng lui về sau nửa bước, có chút sợ hãi.

Phong Quân nở nụ cười, tay lại không chút do dự đánh một đạo linh lực vào giọt nước mắt Giao Nhân kia.

Lần này quá tàn nhẫn, Thẩm Cố Dung vốn đang giả vờ không có chuyện gì lại như bị người ta đánh một chưởng, cả người lung lay ngã xuống đất, trực tiếp phun ra một búng máu.

Ngu Tinh Hà hoảng sợ, hắn có ngốc cũng biết sư tôn mình bị khống chế, nước mắt sắp chảy ra tới nơi: "Dừng, dừng tay! Ta qua, ta sẽ lập tức qua!"

Hắn run chân muốn đi qua, Ôn Lưu Băng lại giữ chặt tay hắn, ngăn cản động tác của hắn.

Ngu Tinh Hà lúng ta lúng túng nói: "Sư huynh?"

"Không, không thể qua......" Ôn Lưu Băng nghiến chặt răng, gian nan nói: "Sư tôn để ta ngăn cản trận pháp khởi động, ngươi...... Ngươi không thể qua."

Phong Quân chấp nhất muốn Ngu Tinh Hà đi qua trận pháp kia như vậy, nếu đoán không sai thì chắc chắn tiểu phế vật này là mấu chốt khởi động trận pháp.

Ôn Lưu Băng nhìn Thẩm Cố Dung nằm trên mặt đất, trong mắt đã đỏ như máu, lại dùng hết toàn lực nắm tay Ngu Tinh Hà, không cho hắn đi qua.

Hắn đã đồng ý với sư tôn.

Ngu Tinh Hà run lên, không thể tin tưởng nói: "Nhưng mà......"

"Không có nhưng mà!" Ôn Lưu Băng suýt nữa bóp gãy cổ tay Ngu Tinh Hà, lạnh lùng nói: "Không cho phép đi!"

Ngu Tinh Hà như là lần đầu tiên quen biết Ôn Lưu Băng, mờ mịt nói: "Sư tôn đang......"

"Không cho đi, không cho đi, ta nói không được đi!" Ôn Lưu Băng vất vả lắm mới kéo được lý trí lên, không muốn bị Ngu Tinh Hà nói mấy câu làm ảnh hưởng quyết định, hắn lạnh lùng nói: "Ta là Đại sư huynh, nghe ta!"

Thẩm Cố Dung bị nước mắt Giao Nhân xé nát từng chút linh mạch lúc này đã sắp hộc máu, y gian nan đứng dậy, gồng mình nhịn xuống ngụm máu đã lên tới cổ họng, hai mắt lạnh lùng nhìn về phía Ly Canh Lan cách đó năm bước.

Đôi mắt Mục Trích đã đỏ lên, muốn không màng tất cả xông lên: "Sư tôn!"

"Đừng tới đây." Thẩm Cố Dung lạnh lùng nói: "Đừng tiếp cận trận pháp này."

Khí tức tỏa ra bên cạnh trận pháp giống hệt trận pháp Dưỡng Dịch Quỷ phát động ở Hồi Đường Thành năm đó, Thẩm Cố Dung nhìn lướt qua, phát hiện cách đó không xa có mấy thi thể Dịch Quỷ, khí tức Dịch Quỷ lúc vừa rồi hẳn là toát ra từ trên người bọn chúng.

Thẩm Cố Dung chống kiếm đứng lên, rũ mắt hờ hững nhìn Ly Canh Lan, nói: "Ngươi làm gì ta?"

Ly Canh Lan thấy con mắt y rốt cuộc cũng nhìn mình, lúc này mới thu hết vẻ bạo nộ trên mặt, trong mắt hắn đều là sát ý dữ tợn, nghe vậy lạnh lùng cười: "Thẩm Thập Nhất, đau không?"

Thẩm Cố Dung lắc lắc Cửu Tức Kiếm, thong thả ung dung nói: "Vẫn ổn, không bằng một phần nghìn cảm giác tẩy cân phạt tủy năm đó."

Thấy Thẩm Cố Dung còn đang gắng gượng, Ly Canh Lan cười lạnh nói: "Nếu không muốn chết thì để đồ đệ kia của ngươi chủ động vào trận pháp đi."

Bởi vì tách ra một phần phân thần, tu vi của Thẩm Cố Dung lúc này chưa đạt đến đỉnh Đại Thừa Kỳ, ắt hẳn vì vậy mới bị nước mắt Giao Nhân xâm nhập kinh mạch khống chế.

Y vừa giằng co với Ly Canh Lan, vừa tìm thứ xé rách kinh mạch y, nhưng tìm thế nào cũng không thấy.

Hai mắt Mục Trích đã thành tán đồng, hung ác tàn độc nhìn chằm chằm Ly Canh Lan, hận không thể nghiền xương hắn thành tro.

Ly Canh Lan nói: "Đi đi, ngươi còn muốn nhìn sư tôn ngươi chịu khổ sao?"

Đồng tử Mục Trích co rụt vào.

Thẩm Cố Dung lại nhàn nhạt nói: "Mục Trích đừng đi —— cho dù ta chết, cũng không muốn bị loại người này khống chế trong tay."

Ly Canh Lan cười: "Phải không? Vậy thử xem xem."

Kinh mạch bên trong giống như bị người ta đóng vào vô số đinh thép, đau đớn thống khổ lan tràn khắp người, Thẩm Cố Dung lại đã chuẩn bị tâm lý, cơ thể chỉ hơi lay động một chút, mặt không đổi sắc cầm kiếm đi về phía Ly Canh Lan.

Từ khóe môi y chậm rãi chảy xuống một dòng máu, bị y giơ tay không chút để ý lau đi, máu cọ lên càng làm tăng vẻ diễm lệ cho đôi môi mỏng, tươi đẹp vô cùng.

Tuy rằng Mục Trích không nhìn ra chút manh mối nào, nhưng đau đớn kịch liệt truyền tới từ Đạo Lữ Khế lại không cách nào bỏ qua, hắn nôn nóng gọi: "Sư tôn!"

"Ta nói đừng nhúc nhích." Thẩm Cố Dung lạnh lùng quay đầu lại nhìn hắn một cái, đôi mắt dưới băng tiêu tựa như lưỡi kiếm sắc bén ra khỏi vỏ: "Nếu ngươi thật sự bị hắn mê hoặc bước vào trận pháp kia, vậy thì vĩnh viễn đừng gọi ta là sư tôn."

Mục Trích ngẩn ngơ nhìn y, chân lại không dám di chuyển nữa.

Trận pháp kia nhìn chỉ như một vòng tròn nho nhỏ, nhưng cũng không thể bảo đảm xung quanh có che giấu trận pháp khác hay không, nếu như Mục Trích sẩy chân đi vào......

Tuy rằng ngày thường Thẩm Cố Dung luôn nói vui đùa muốn trục xuất bọn họ khỏi sư môn, nhưng hiện tại...... câu nhẹ tênh này của y lại thật sự nghiêm túc.

Nếu Mục Trích thật sự như mong muốn của Ly Canh Lan tiến vào trận pháp, chỉ sợ cả đời này Thẩm Cố Dung đều sẽ không tiếp tục để ý đến hắn nữa.

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc đi đến bên người Ly Canh Lan, lại không hề động kiếm mà chỉ nhẹ nhàng cúi người xuống, lẩm bẩm nói: "Ngươi có biết vì sao ta vẫn luôn không giết ngươi không?"

Ly Canh Lan trào phúng nói: "Bởi vì ngươi do dự không quyết đoán."

Thẩm Cố Dung cắn môi, khe khẽ bật cười: "Chính xác, năm đó ta không nên vì hơn một ngàn nhát kiếm mà làm chậm trễ lâu như vậy, lẽ ra nên một kiếm kết liễu ngươi từ khi vừa thấy rồi."

Y cười, máu chảy xuống từ khóe môi càng nhiều hơn.

"Năm đó tiên sinh thấy ở Kinh Thế Lục hẳn là Hồi Đường Thành chỉ còn mình ta trở thành Dịch Quỷ phi thăng sống đơn độc, sau đó bị Ly Nam Ương một kiếm giết chết, nhờ vậy mà phi thăng."

Thẩm Cố Dung giơ tay chỉ về trận pháp Dịch Quỷ bên cạnh, không chút hoang mang lau sạch máu bên khóe môi, nói: "Trận pháp kia cũng không phải trận pháp 'Dưỡng Dịch Quỷ', mà chỉ là trận pháp biến Mục Trích thành Dịch Quỷ. Ngươi sửa đổi trận pháp 'Dưỡng Dịch Quỷ' chưa thành công ở Phong Đô...... Hồi Đường Thành thành trận pháp này. Chỉ cần Mục Trích biến thành Dịch Quỷ bị ta giết chết, ta liền có thể tiếp tục việc năm đó, Dịch Quỷ phi thăng, lại bị Ly Nam Ương giết chết. Đó chính là Thiên Đạo hướng số mệnh về chính đồ, đúng không?"

Ly Canh Lan dù bị nhìn thấu, dáng vẻ không nóng không lạnh: "Đúng."

Thẩm Cố Dung cười nhạo một tiếng: "Đây thì tính là chính đồ gì? Chỉ là thứ giả mạo dối gạt thôi."

Ly Canh Lan lại nói: "Không, Kinh Thế Lục sẽ biến nó thành chính đồ chân chính."

Thẩm Cố Dung: "Xem ra ngươi vẫn chưa quá điên, còn biết đây không phải chính đồ."

"Chính hay tà, không phải đều do hậu nhân biên soạn hay sao?" Ly Canh Lan như thợ săn nhìn con mồi, nhìn chằm chằm Thẩm Cố Dung, âm trầm nói: "Chỉ cần ta thắng, đó chính là chính đồ."

Thẩm Cố Dung lại nói: "Nực cười."

Y nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn trận pháp kia: "Ta nhớ rõ, không phải sư huynh vẫn luôn muốn nhìn Dịch Quỷ phi thăng thành Thánh sao? Một khi đã vậy, ta sẽ giúp sư huynh một lần."

Con ngươi Ly Canh Lan hơi đảo, giống như cố ý chọc giận y: "Tư vị nước mắt Giao Nhân thế nào? Kinh mạch ngươi hẳn đã vỡ không còn bao nhiêu nhỉ? Dù ngươi giết ta, Phong Quân chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi."

Mục Trích nghe vậy, hô hấp suýt nữa ngưng bặt.

Thẩm Cố Dung nhìn qua giống như người không gặp vấn đề gì, hoàn toàn không nhận ra kinh mạch y đang chịu tra tấn như thế nào. Y hơi nhướng mày, không cho Ly Canh Lan dài dòng, túm chặt vạt áo hắn, ném thẳng vào trận pháp Dịch Quỷ.

Chỉ trong một thoáng, trận pháp đột nhiên bị khởi động, một cột sáng đỏ nối thẳng về phía chân trời, nuốt trọn thân hình hắn.

Trong trận pháp, Địch Độc dày đặc bò lên trên thân thể Ly Canh Lan, Ly Canh Lan rít gào một tiếng, cả người tắm máu, khóe mắt như sắp nứt ra.

Thẩm Cố Dung rất hứng thú nhìn cảnh này, nói: "Sư huynh, năm đó tiên sinh ta chính là người thế ngoại, thoát khỏi nhân quả Tam giới, hắn không được tính là người Hồi Đường Thành. Nếu ngươi biến thành Dịch Quỷ, giết chết ta, vậy ngươi cũng sẽ trở thành Dịch Quỷ phi thăng thành Thánh."

Y đi về phía trước một bước, từ trên cao nhìn xuống Ly Canh Lan như sâu bọ, ánh mắt miệt thị, thấp giọng nói: "Cùng người ngươi coi trọng nhất...... Ly Nam Ương, cùng nhau phi thăng, đây không phải kỳ vọng ngươi vẫn luôn ôm ấp sao?"

Cả người Ly Canh Lan run lên, tiếng gầm giận dữ như xé rách cổ họng: "Thẩm Phụng Tuyết —— ta chắc chắn sẽ giết ngươi!"

Thẩm Cố Dung khoanh tay, lười biếng liếc hắn, vẻ mặt 'Ngươi mắng Thẩm Phụng Tuyết, không liên quan tới Thẩm Cố Dung ta'.

Thấy trận pháp cuối cùng cũng khởi động, Mục Trích lập tức xông tới, vội vàng ôm Thẩm Cố Dung vào trong ngực, ngón tay hắn đều đang run lên: "Sư tôn, người......"

Khóe môi Thẩm Cố Dung còn đọng máu, lại vẫn mang dáng vẻ đạm nhiên, y cười nói: "Thế nào, lo lắng cho sư tôn? Hắn chỉ dọa thế mà ngươi cũng tin, khắp Tam giới này nào ai có thể làm vỡ vụn kinh mạch của ta?"

Mục Trích thấy y gồng mình chống chịu, khóe mắt đỏ lên, hắn gian nan nói: "Đạo Lữ Khế...... có thể cảm giác được."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung bị nghẹn, đột nhiên có chút chột dạ.

Mục Trích hoảng loạn nắm tay y, lúng ta lúng túng nói: "Sư tôn...... ngài, ngài hôn ta đi, linh lực của ta có thể khôi phục thương thế trong kinh mạch ngài."

Thẩm Cố Dung nghe vậy liền nhìn hắn đầy kỳ quái, y nắm lấy cổ tay Mục Trích, lòng bàn tay ái muội xoa một vòng nơi mạch đập của hắn, thong thả ung dung nói: "Ngươi cho rằng vừa nãy ta hôn ngươi thật sự chỉ vì khôi phục linh lực?"

Mục Trích ngẩn ra.

"Đồ ngốc." Thẩm Cố Dung than nhẹ, lòng bàn tay dán nhau mới là biện pháp khôi phục linh lực chuẩn nhất.

Mục Trích nôn nóng như vậy, Thẩm Cố Dung ngược lại có chút chột dạ, y ho khan một tiếng, cảm thấy cần phải báo cho Mục Trích dự tính tiếp theo của mình, nếu không khi xong việc y sợ mình dỗ kiểu gì cũng không dỗ được mất.

"Mục Trích." Y kéo vạt áo Mục Trích xuống, ghé vào bên tai hắn nhẹ nhàng nói mấy câu.

Mục Trích nghe vậy lập tức nắm chặt tay y, lạnh lùng nói: "Không cho phép!"

Thẩm Cố Dung nói: "Dù sao ta cũng đã nói cho ngươi, đợi lát nữa ngươi không được phép giận ta."

Mục Trích sắp tức đến bùng nổ: "Trực tiếp giết hắn là được rồi, vì sao phải mạo hiểm như vậy?!"

Thẩm Cố Dung lặng lẽ thở dài, nắm tay Mục Trích nhẹ nhàng che lên hai mắt mình, thấp giọng nói: "Ngươi biết vì sao rõ ràng ta đã loại bỏ tâm ma nhưng linh chướng ở hai mắt vẫn chưa mất đi không?"

Mục Trích ngẩn ngơ suy luận theo ý nghĩ của y, nói: "Vì sao?"

"Ta còn tâm ma sâu hơn chưa loại bỏ." Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng nói: "Nếu không thể giết Ly Canh Lan, cuộc đời này của ta chỉ sợ khó mà yên lòng."

Mục Trích nôn nóng nói: "Hắn ở ngay kia, rõ ràng người chỉ cần ra đó giết hắn là được rồi."

Thẩm Cố Dung lắc đầu: "Không, ở nhà gỗ ngoài thành ta phát hiện trên người hắn dường như có nước mắt Giao Nhân giữ mạng, một khi nước mắt Giao Nhân đi vào kinh mạch sẽ rất khó tìm được, hắn sẽ không bị giết chết dễ dàng, ngay cả trận pháp này cũng không thể. Ta phải đổi một biện pháp khác, nếu hắn khởi động trận pháp xoay chuyển Kinh Thế Lục Thiên Đạo, vậy vừa hay hợp ý ta."

"Nước mắt Giao Nhân?"

"Ừ." Thẩm Cố Dung xoa xoa ngực, nói: "Sự khác thường trong cơ thể ta hẳn là liên quan đến giọt nước mắt Giao Nhân kia của Tang La Phu."

Mấy năm nay y cũng không để người hoặc vật xa lạ tiếp cận, khi cẩn thận nghĩ lại cũng chỉ có nước mắt Giao Nhân giải trừ lôi phạt Thiên Đạo năm đó là ngoại lai, hơn nữa Tang La Phu còn là thủ hạ của Ly Canh Lan.

Thẩm Cố Dung thấy hơi buồn cười, y năm mười sáu tuổi quả nhiên không chút cảnh giác với thế giới xung quanh, ngay cả nước mắt Giao Nhân cũng không xem xét đã trực tiếp dùng.

Có điều nếu Lâm Thúc Hòa đã nói là có thể sử dụng thì lúc ấy hẳn cũng không thành vấn đề, không biết vì sao rõ ràng Tang La Phu đã chết, nước mắt Giao Nhân kia vẫn bị lợi dụng được.

"Khi trở về nhất định phải tìm Lục sư huynh mắng hắn một trận."

Lâm Thúc Hòa đang phơi nắng ngoài cửa Y quán hắt xì mạnh một cái.

Thẩm Cố Dung vừa nói với Mục Trích xong, quả nhiên, trận pháp kia đã bắt đầu có chút khác thường.

Ánh đỏ giống như lửa cháy nóng rực, bao vây toàn bộ thân thể Ly Canh Lan, phát ra tiếng lửa cháy hừng hực.

Giống như...... thiêu đốt xương cốt.

Con ngươi Thẩm Cố Dung chợt động, y đi lên trước một bước, thân mình không thể chịu nổi nữa, lại lảo đảo vài cái, ngã quỵ xuống đất, máu tươi trong miệng không ngăn được mà hộc ra.

Y chỉ kịp nói với Mục Trích một câu "Bảo vệ tốt thân thể của ta", ý thức đã dần dần biến mất.

Y nhìn ngọn lửa kia, ý thức cuối cùng còn đang suy nghĩ: "Linh vũ......phượng hoàng?"

Bên tai Thẩm Cố Dung tựa hồ vang lên tiếng gào thê lương của Mục Trích, nhưng đã nhanh chóng ù đi, hoàn toàn không nghe rõ hắn đang nói cái gì.

"Đúng rồi, Tuyết Mãn Trang nói Yêu chủ trộm linh vũ phượng hoàng của hắn......"

Bên kia, Tuyết Mãn Trang đã lần theo yêu tức, dễ dàng tìm được Yêu chủ, khắp người hắn được bao bọc trong liệt hỏa, trường đao xuyên thủng thân thể Yêu chủ, đóng đinh hắn trên tường thành, máu chảy đầy đất.

Trong con ngươi Tuyết Mãn Trang đều là sát ý lạnh lẽo, mặt hắn không cảm xúc, phóng ra một luồng lửa phượng hoàng, ngọn lửa hơi ánh lên nửa khuôn mặt hắn.

"Yêu đan của ngươi đâu?" Tuyết Mãn Trang lạnh lùng ép hỏi: "Tu vi của ngươi đâu? Linh vũ phượng hoàng của ta đâu?"

Yêu chủ như bị hút đi tất cả sinh cơ, mặt mũi già nua, tóc và lông mày bạc trắng, hô hấp một cách khó khăn, dáng vẻ nhìn qua không sống được bao lâu. Hắn thấp giọng thở hổn hển vài tiếng, cười nói: "Con ta, đã lâu không gặp."

Tuyết Mãn Trang nhíu mày, đột nhiên xoay tròn trường đao, gần như phá nát lục phủ ngũ tạng Yêu chủ, hắn lạnh lùng nói: "Đừng gọi ta như vậy, ngươi không phải phụ thân ta."

Yêu chủ hộc ra một búng máu, nói: "Ta nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, ngươi không hề nhớ rõ sao?"

"Ngươi nuôi dưỡng ta đều chỉ vì chức vị Yêu chủ" Tuyết Mãn Trang nói: "Nếu ta không phải phượng hoàng, ngươi đã sớm giết ta như những chuyện ngươi làm với tộc Cửu Vĩ Hồ năm đó rồi."

Yêu chủ cười rộ lên: "Thật ra ngươi cũng thấu đáo đấy."

Tuyết Mãn Trang nói: "Trả lời ta, yêu đan của ngươi đâu? Linh vũ của đâu?"

Yêu chủ có vẻ biết đại nạn của mình đã đến, cũng không giấu giếm: "Ta đưa cho Ly Canh Lan."

Tuyết Mãn Trang: "Cái gì?!"

"Ma tu không thể nhiễm Dịch Độc, nếu không hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng có yêu đan và linh vũ phượng hoàng, hắn sẽ có thể xây lại thân thể, hóa thành quỷ tu." Hơi thở Yêu chủ càng ngày càng yếu, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Tuyết Mãn Trang túm lấy hắn, nhỏ một giọt máu phượng hoàng vào trong miệng hắn, giữ cho hắn nửa cái mạng, lạnh lùng nói: "Ngươi không tiếc mạng mình cũng muốn giúp Ly Canh Lan, rốt cuộc là bởi vì cái gì?! Trả lời ta, nói xong rồi chết!"

Con ngươi Yêu chủ đã tan rã, trong hỗn loạn, hắn dường như thấy được một con phượng hoàng tắm máu bay về phía mình, trong đôi mắt kia phản chiếu đều là lửa cháy như ánh sáng.

Hắn lẩm bẩm nói: "Phượng hoàng......"

Tuyết Mãn Trang rít gào: "Ngươi nói đi!!!"

Yêu chủ ngoảnh mặt làm ngơ, nhẹ giọng nói: "À, ta nhớ ra rồi......"

Hắn nâng tay lên, giống như muốn chạm vào phượng hoàng hư ảo trước mắt kia, linh vũ rực rỡ gần như sắp đụng vào lòng bàn tay hắn.

"Năm đó ta......"

Đầu ngón tay Yêu chủ dường như khó khăn lắm mới cọ qua linh vũ như liệt hỏa kia, nhưng dù liều mạng thế nào cũng không chạm được đến.

"Chỉ muốn...... gần linh vũ lộng lẫy này một chút mà thôi."

Rõ ràng chỉ cần tới gần linh vũ tựa ngọn lửa kia là đủ rồi.

Vì sao qua mấy trăm năm, hắn lại biến thành như thế này?

Bởi vì tham lam sao? Bởi vì không cam lòng sao?

Không ai có thể trả lời hắn, Yêu chủ buông thõng tay, máu nơi đầu ngón tay chậm rãi nhỏ giọt xuống vũng máu.

Không còn tiếng động.

Tuyết Mãn Trang ngẩn ngơ nhìn hắn hồi lâu, mới oán hận rút trường đao ra, kéo theo vết máu rơi xuống mặt đất, hắn lạnh lùng nói: "Phế vật! Hỗn đản!"

Thân thể Yêu chủ sau khi chết trong nháy mắt hóa thành nguyên hình.

Đó là một con chim trĩ lông xám.

Tuyết Mãn Trang ngơ ngác nhìn hồi lâu, không biết vì sao hai hàng nước mắt bỗng chảy dài.

Khi còn bé Yêu chủ cực kỳ yêu tha thiết linh vũ của hắn, mỗi lần nhìn thấy nguyên hình của Tuyết Mãn Trang, trong mắt hắn luôn lộ ra biểu cảm làm cho Tuyết Mãn Trang nhỏ xíu hoàn toàn không hiểu nổi.

Cho tới bây giờ, hắn mới ngẩn ngơ nhận ra.

Đó là kinh hãi cùng ao ước.

Đó là ghen ghét.

Đó là...... tự giễu, vừa đáng cười lại thật đáng buồn.

Chim trĩ lông xám cắm linh vũ rực rỡ lên người là có thể ngụy trang thành phượng hoàng sao?

Dùng Kinh Thế Lục ngụy trang thành chính đồ đường hoàng...... là Thiên Đạo chân chính sao?

Ôn Lưu Băng vẫn nắm chặt tay Ngu Tinh Hà, dù nhìn thấy khóe môi Thẩm Cố Dung không ngừng trào máu cũng chưa từng buông lỏng sức lực.

"Đó không phải chính đồ, không phải Thiên Đạo." Ôn Lưu Băng lạnh lùng nói: "Đó chỉ là tư tâm xấu xí các ngươi muốn áp đặt cho người khác mà thôi."

Ngu Tinh Hà nôn nóng đến giậm chân: "Đại sư huynh, sư tôn! Sư tôn sẽ chết!"

Đầu ngón tay Ôn Lưu Băng ghim sâu vào lòng bàn tay, máu trào ra từ kẽ hở ngón tay, nhưng vẫn đỏ khóe mắt kiên trì: "Không, không được."

Ngu Tinh Hà: "Huynh nhìn sư tôn......"

Ôn Lưu Băng lạnh lùng nói: "Nếu vào trận pháp kia, ngươi sẽ chết!"

Ngu Tinh Hà chấn động, lại không biết lấy từ đâu ra dũng khí: "Ta không sợ!"

Ôn Lưu Băng hận rèn sắt không thành thép, bắt lấy bả vai Ngu Tinh Hà, cằm siết chặt, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không sợ, ta thà hiện tại một chưởng đập chết ngươi, cũng sẽ không để ngươi tiến vào trận pháp kia!"

Ôn Lưu Băng mấy năm nay gặp vô số yêu tà, cũng chứng kiến qua vô số trận pháp, nhưng chưa trận pháp nào có thể cho hắn cảm giác sợ hãi như vậy.

Vừa rồi khi Phong Quân lần đầu nhìn thấy hai người, câu đầu tiên chính là 'Khí linh Thần Khí', tầm mắt nhìn chăm chú vào Ngu Tinh Hà.

Ôn Lưu Băng không biết Khí linh là gì, nhưng lại dám chắc những người này muốn nhất, hoặc nói trận pháp này thiếu nhất, nhất định là Ngu Tinh Hà.

Ôn Lưu Băng có một loại dự cảm, nếu như để Ngu Tinh Hà tiến vào trận pháp kia, sư tôn chắc chắn sẽ không tha cho hắn.

Nhưng...... Thẩm Cố Dung nhìn như đã không còn ý thức, mà Phong Quân lại vẫn đưa linh lực vào trong nước mắt Giao Nhân kia cuồn cuộn không ngừng.

Sư tôn sẽ chết......

Trận pháp không thể khởi động......

Nhưng sư tôn sẽ chết.

Ôn Lưu Băng chưa bao giờ thấy quyết định tiếp theo lại khó khăn như vậy.

Đúng lúc này, có người ở phía sau hẳn lẩm bẩm gọi: "Huynh trưởng......"

Ôn Lưu Băng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một thiếu nữ mặt không cảm xúc đứng phía sau hắn, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Phong Quân.

Ôn Lưu Băng thoáng sửng sốt: "Tịch Vụ?"

Ma tức trong thần thức Thẩm Tịch Vụ đã được Ly Hồn loại bỏ sạch sẽ, nàng nhìn ảo ảnh của Thẩm Cố Dung trước mặt Phong Quân không rời, đồng tử co rụt kịch liệt.

"Ngươi dám đối xử với y như vậy?!" Thẩm Tịch Vụ lẩm bẩm nói: "Ngươi dám......"

Cuối cùng nàng không nhịn nổi sự thô bạo trong nội tâm nữa, thân thể tựa như mũi tên rời cung, nhằm về phía Phong Quân như quỷ mị.

Phong Quân bị tập kích bất ngờ, không đoán được nàng dám trực tiếp xông tới, bản năng đầu tiên là muốn bóp nát nước mắt Giao Nhân kia, nhưng nàng còn chưa khép ngón tay lại, vô số rắn dài đã bò tới từ bốn phương tám hướng, một con linh xà cắn phập vào cổ tay nàng.

Cơn đau nhức truyền đến, Phong Quân cắn răng dùng hết toàn lực, siết chặt năm ngón, nước mắt Giao Nhân theo đó vỡ vụn, máu chảy xuống theo kẽ hở ngón tay nàng.

Ảo ảnh trước mặt lập tức tiêu tan, Thẩm Tịch Vụ bóp chặt cổ Phong Quân, hung tàn quật nàng xuống đất, phát ra một tiếng 'bịch' nặng nề.

"Ta muốn giết ngươi!!!" Thẩm Tịch Vụ rõ ràng đã được loại trừ tâm ma, nhưng lúc này so với nhập ma lại càng điên cuồng hơn, tư thế kia nhìn như muốn tàn độc bóp chết Phong Quân.

Hô hấp Ôn Lưu Băng chợt ngừng, không kịp suy nghĩ rốt cuộc Thẩm Cố Dung thế nào rồi, chuyện tới nước này đã không còn bất kỳ cố kỵ gì, hắn hạ quyết tâm phải trực tiếp tế nàng dưới Lan Đình Kiếm, hất văng Ngu Tinh Hà về sau, kiếm ý thế như chẻ tre đánh thẳng về lồng ngực Phong Quân.

Ngu Tinh Hà trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt thất thần, ngẩn ngơ nhìn ảo ảnh đã biến mất kia.

Cảnh tượng trước khi ảo ảnh tiêu tán...... là tay Thẩm Cố Dung chợt buông thõng xuống.

"Ta...... Ta hại chết sư tôn." Ngu Tinh Hà mờ mịt nhìn chằm chằm hư không, cả cơ thể đều đang phát run.

Ta lại...... hại chết sư tôn.

Hắn ngẩn ngơ.

Lại?

Cái gì gọi là...... lại?

Những lời này giống như tạo ra một cơ hội, sáo trúc Kinh Thế Lục bị Ngu Tinh Hà ném vào nhẫn trữ vật chợt phát sáng, chủ động xông ra bay quanh Ngu Tinh Hà vài vòng.

Ngu Tinh Hà bị ánh sáng kia chiếu cho khẽ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt đã hiện lên một hàng chữ kỳ quái.

"Năm Vĩnh Bình thứ 23, Ngu Tinh Hà vào Mai Cốt Trủng."

Ngu Tinh Hà ngẩn ra.

Cái gì...... Mai Cốt Trủng?

Hắn đứng dậy theo bản năng, giơ tay muốn bắt lấy sáo trúc của sư tôn.

Trận pháp Kinh Thế Lục hấp dẫn sáo trúc theo bản năng, sáo trúc như là bị lôi kéo, bay về sau từng chút, Ngu Tinh Hà cũng si ngốc đi theo sáo trúc kia vài bước, khi lần nữa phản ứng lại, hắn đã mất kiểm soát bước vào trận pháp kia.

Kinh Thế Lục chợt lóe ánh máu, bao phủ toàn bộ Ngu Tinh Hà.

Cùng lúc đó, trận pháp Dịch Quỷ, trận pháp Kinh Thế Lục đồng thời được khởi động, phát động theo trận pháp bao vây khắp Hàm Châu.

Thẩm Cố Dung dựa vào lòng Mục Trích, ngón tay trắng tuyết hơi rũ xuống, Ngọc Tủy theo lòng bàn tay lăn xuống đất, bên trong còn một đạo linh lực chưa tiêu tan.

Trong nhà gỗ nhỏ trên hồ ngoài Hàm Châu Thành, phân thần Thẩm Cố Dung đột nhiên hồi hồn, y che lại ngực, đột nhiên ho ra một búng máu.

Lâm Hạ Xuân dựa vào người Thẩm Cố Dung, tay còn cầm một lọn tóc bạc như lụa của y, có vẻ đang đếm xem số sợi, thấy vậy mờ mịt ngẩng đầu: "Chủ nhân, ngươi tới đón ta."

Thẩm Cố Dung nằm trên mặt đất lại gian nan hộc ra một búng máu, thở hổn hển một lúc lâu mới tức giận nói: "Ngươi xem ta thế này có giống tới đón ngươi không?"

Lâm Hạ Xuân: "......"

Lâm Hạ Xuân sợ hãi thả lọn tóc kia xuống, đỡ phải bị Thẩm Cố Dung phát hiện móng vuốt của hắn làm dính máu lên mái đầu bạc kia mà mắng hắn —— có điều hiện tại cả người Thẩm Cố Dung toàn là máu, sớm đã không thèm để ý đến chút bẩn này.

Lâm Hạ Xuân lúng ta lúng túng nói: "Ngươi bị người ta đánh?"

Lâm Hạ Xuân theo Thẩm Cố Dung bao nhiêu năm, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ y chật vật như vậy.

Thẩm Cố Dung nhắm mắt lại, phát hiện khắp cơ thể mình đều là máu tươi, kinh mạch bản thể vẫn chưa đứt, nhưng đau đớn chiếm phần lớn, mà kinh mạch của phân thần này giống như đã bị gió phá nát, vỡ ra lung tung lộn xộn.

Cũng may Đạo Lữ Khế gian nan bảo vệ được tâm mạch của y, mới không bị nước mắt Giao Nhân kia trực tiếp nghiền nát toàn bộ linh mạch.

Y hữu khí vô lực nói: "Có một việc nhỏ."

Lâm Hạ Xuân vừa nghe y nói là việc nhỏ, lập tức gật đầu: "Việc nhỏ thì được."

Việc nhỏ thì được, hắn thích bình đạm.

Thẩm Cố Dung tiện tay ném một thanh chủy thủ tới, suy yếu nói: "Cầm cái này, tìm ra nước mắt Giao Nhân chạy trốn trong thân thể ta."

Y tìm tòi khắp nơi trong kinh mạch cũng không tìm ra nước mắt Giao Nhân tác oai tác quái kia, cho nên hẳn là nước mắt Giao Nhân bị chia tới thân thể phân thần này của y.

Lâm Hạ Xuân cầm chủy thủ, ngẩn ngẩn ngơ ngơ: "Hả? Tìm? Tìm như thế nào?"

Thẩm Cố Dung đã không còn sức lực, y dựa vào người Lâm Hạ Xuân, hô hấp yếu ớt, bị giày vò đến ngay cả thở dốc cũng có chút khó khăn: "Tùy ngươi, muốn tìm thế nào thì tìm, mổ kinh mạch ra cũng được, miễn sao trong mười lăm phút phải tìm ra...... Nếu tìm không thấy, nước mắt Giao Nhân làm chết phân thần này, bản thể của ta cũng sẽ bị thương nặng, mà ngươi, cũng đừng hòng về Kiếm Các."

Lâm Hạ Xuân: "......"

Mặt hắn dại ra, đây là...... việc nhỏ?

Thẩm Cố Dung nói xong, một cảm giác ấm áp đột nhiên truyền tới bên môi, y nâng tay lên nhẹ nhàng xoa môi, phát hiện trên đó không có gì hết, nhưng cảm xúc kia vẫn tồn tại, linh lực tinh thuần cuồn cuộn không ngừng độ vào cho y.

Kinh mạch rách nát trong cơ thể được linh lực từ từ chữa lành, nhưng rất nhanh sau đó nước mắt Giao Nhân mất kiểm soát kia lại lần nữa đấu đá lung tung phá nát kinh mạch y.

Thẩm Cố Dung ngẩn người, lúc này mới phát hiện......

Có lẽ hiện tại Mục Trích đang làm những việc này với bản thể y, xúc cảm theo linh lực truyền thẳng vào thân thể phân thần.

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung bất ngờ đỏ mặt.

Rõ ràng là chuyện rất bình thường, vì sao..... so với việc bị người cắn sau cổ rõ như ban ngày còn sắc khí đến phát thẹn hơn?