Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay

Chương 3: Ký ức về quá khứ (2)




Những chuyện trong quá khứ nhanh chóng diễn ra trong đầu, Trần Túc bình tĩnh mà nhìn hết thảy cho đến khi thấy cơ thể mình ngã xuống đường sau đó hồi ức hoàn toàn kết thúc.

"Cũng không đến nỗi thảm đi, ít nhất đây cũng là một chút giải thoát cho những năm tháng mệt mỏi kia."

Trần Túc lẩm bẩm an ủi chính mình, cậu có thể rõ ràng cho dù mình sống tiếp đi nữa, cho dù có thể cắt đứt quan hệ với một nhà hút máu người kia đi nữa thì cuộc sống sau này của cậu cũng chỉ là mệt mỏi mà thôi.

Lúc này trong đầu đang một màu đen tối lại một lần nữa phát ra ánh sáng, ký ức xa lạ không biết của ai lại chạy vào đầu cậu. Lần này cậu giống như một người xem đứng bên ngoài nhìn những hình ảnh cùng những lời nói cực kỳ rõ ràng đang chảy vào đầu.

Ký ức này cũng của một người có tên là Trần Túc giống như cậu.

Vừa được sinh ra hai đứa nhỏ có cùng ngày sinh tháng đẻ bị ôm nhầm, do sơ suất của y tá mà hai đứa nhỏ nằm bên cạnh nhau đã bị đặt nhầm bản tên của cha mẹ.

Trần Húc được nuôi lớn ở nông thôn, cha mẹ nuôi của cậu là nông dân, gia đình nghèo khó nhưng bởi vì chịu cực chịu khó vẫn có thể nuôi sống được cả gia đình, thậm chí đủ tiền cho cậu ta ăn học.

Từ nhỏ bởi vì hiểu chuyện sớm nên tính tình của cậu ta rất yếu ớt cũng như khá yên tĩnh. Gia đình cha mẹ nuôi của cậu ta cũng là người ôn hòa nên rất được lòng xóm làng.

Cứ nghĩ cả nhà sẽ vui vẻ mà sinh hoạt nào ngờ khi cậu ta tròn mười bốn tuổi thì cha nuôi bất hạnh qua đời, mẹ nuôi bởi vì vậy mà tinh thần xa xút bệnh mãi không hết.

Tiền viện phí không thể không đóng cuối cùng cậu ta đành nghĩ học kiếm việc làm cũng chăm nôm đồng án để kiếm thêm tiền.



Cứ như vậy thời gian trôi qua mẹ nuôi cũng vực dạy tinh thần, bà cảm thấy mình cần sống tốt thay mặt chồng nuôi nấng đứa nhỏ nên người. Hai mẹ con cứ như vậy mà sinh sống.

Trần Túc cảm thấy cuộc sống như thế này là tốt rồi, cậu ta hoàn toàn không có bất kỳ mong cầu to lớn nào cả chỉ cần có thể cùng mẹ mình sống qua ngày.

Nhưng cuộc sống trớ trêu năm cậu ta mười tám tuổi có hai vợ chồng chạy đến nói với mẹ cậu ta rằng bà ấy ôm nhầm con, cậu ta không phải con ruột của bà ấy mà là con ruột của bọn họ.

Hai người là người giàu có trong thành phố, bọn họ chẳng hề nghe lấy một chút ý kiến nào của mẹ nuôi cậu ta mà đưa một sấp tiền xem như công nuôi dưỡng rồi mạnh bạo lôi cậu ta lên xe.

Trần Túc không thể nào quên tiếng khóc đầy đâu thương của bà khi nhìn theo chiếc xe dần chạy xa.

Vừa về đến nhà cậu ta liền bị nhốt trong một căn phòng trống rỗng. Cậu cứ nghĩ nếu ba mẹ ruột nhận lại mình thì ít nhất con ruột của mẹ nuôi sẽ về bên cạnh chăm sóc bà nhưng mọi thứ hoàn toàn không như cậu ta nghĩ.

Lần đầu tiên cửa của căn phòng nhốt cậu ta bên trong được mở ra liền nhìn thấy một chàng trai tuổi tác không khác cậu đang đứng trước cửa phòng. Cả người chàng trai sạch sẽ quần áo đẹp đẽ, khuôn mặt đầy cao ngọa hai mắt khinh thường nhìn cậu ta.

Câu đầu tiên cậu nghe thấy từ miệng chàng trai chính là:

"Đúng là bần hèn."

Từ lúc ấy cậu ta liền biết chàng trai này chính là con ruột của mẹ nuôi, nhưng hắn ta vẫn ở đây, nhìn cậu ta như nhìn rác rưởi, mỗi câu nói phát ra từ miệng đều là những lời khó nghe cùng sĩ nhục. Không chỉ sĩ nhục cậu ta mà còn sĩ nhục cả cha mẹ ruột của mình.



Một người nhút nhát như Trần Túc cuối cùng không thể nhịn nổi mà như kẻ điên lao vào đánh người. Nhưng cậu ta chỉ đánh hắn ta một cái thì người tự xưng là cha mẹ ruột của cậu ta sẽ đánh cậu ta rất nhiều lần. truyện đam mỹ

Cứ như vậy cậu ta chẳng khác nào một con chó bị nuôi nhốt bị đánh đập, ý trí cuối cùng cũng hoàn toàn tan vỡ.

Khi cậu ta một lần nữa thấy được ánh sáng, bước chân ra khỏi căn phòng tối tăm kia thì chính là một địa ngục khác chờ cậu ta.

Chuyện hứa hôn giữa hai nhà Trần Vũ đã được định sẵn khi hai trưởng bối trong nhà vẫn còn tại thế. Cha mẹ Trần nhận ra việc ôm nhầm con từ rất lâu nhưng họ hoàn toàn không thèm để ý chuyện này dù sao nuôi nấng một đứa nhỏ từ bé, dùng tình thương chăm chút mọi thứ đã khiến họ cảm thấy không cùng huyết thống thì thế nào, dù sao nhà họ Trần bọn họ cũng đã có người kế thừa dù nuôi một đứa không cùng huyết thống thì cũng không đáng ngại.

Bởi vì suy nghĩ này họ chẳng thèm đối hoài đến đứa con ruột bị ôm nhầm kia, dù sao cũng chẳng có chút tình cảm nào với họ. Chuyện liên hôn cũng bởi vì hai gia tộc môn đăng hộ đối mà được định ra giữa đứa con nuôi này của bọn họ.

Nhưng khoảng thời gian trước Vũ gia đột ngột phá sản, công ty của họ bị một chi nhánh khác của bên dòng họ mua lại. Cha mẹ Vũ đúng lúc này lại bị tai nạn xe qua đời khiến Vũ gia hoàn toàn không còn chỗ đứng nào trong các gia tộc ở thành phố.

Con trai duy nhất của Vũ gia cũng vì vậy mà đành chuyển nhà về quê nơi còn sót lại duy nhất căn nhà của tổ tiên để lại mà sống tạm.

Sau khi nghe tin này cha mẹ Trần gia liền đau lòng con nuôi của mình bọn họ không muốn hắn ta bởi vì hôn sự này mà chịu khổ. Nhưng nếu hủy hôn thì chắc chắn gia tộc của họ sẽ chịu tiếng xấu, nhìn thấy người khác thất thế liền phủi tay bỏ mặt hầm chí bỏ đá xuống giếng.

Bởi vì suy nghĩ đến chuyện làm ăn của gia đình hai người không khỏi nghĩ đến đứa con ruột không gặp nhiều năm kia. Không chút tình yêu thương nào với máu mủ ruột thịt bọn họ dùng tiền đưa về rồi nhốt lại trong nhà đến khi đến ngày hứa hôn thì thả ra sau đó sai người đưa đi.

Không một chút tình cảm nào thậm chí bọn họ càng sĩ nhục đứa con ruột này, cảm thấy cậu ta bị nuôi đến bần hèn chẳng có một chút nào cao quý như bọn họ. Bởi vì vậy dù con nuôi bọn họ làm thế nào, sĩ nhục, đánh đập thế nào cũng không để tâm tới thậm chí bởi vì cậu ta đánh đứa con họ yêu thương mà kêu người hành hạ cậu ta chỉ còn chút hơi tàn.