Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 97




"Tới tới! Mau thông tri cho tướng quân!"

Người canh giữ ở phụ cận kích động ngồi dậy, nhìn đội tàu khổng lồ hiện ra trên mặt biển, vội vàng cho người chuẩn bị tiếp ứng.

Biển Lâm Hải phía nam Bột Châu, phía bắc giáp ranh với Nguyên Châu, Dũ Châu. Cảng Bột Châu có tướng lãnh đóng quân chống đỡ cướp biển, tên là Bành Minh.

Năm đó, sau khi hai vị Trình tướng quân chết trận, tướng lãnh thủ hạ của họ không bao lâu liền bị chia ra phân công đến các nơi đóng giữ, Bành Minh chính là một trong số đó.

Trình gia ân trọng với hắn, hắn cũng cực kỳ tín nhiệm Trình tướng quân. Cũng bởi vì vậy, một tướng lãnh thân cận phụ chiến bên người tướng quân, mới có thể bị xa lánh đến trấn thủ cảng này, trở thành một tướng lãnh đóng quân chỉ có mấy ngàn thủ hạ nho nhỏ.

Sau khi Hạ Trì liên hệ, hắn không có nhiều do dự liền đầu nhập dưới trướng Hạ Trì. Đối với ngày này, hắn cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Khi Hạ Trì rời thuyền lên bờ, Bành Minh cũng đã chờ lâu ngày trên bờ.

Tướng lãnh đóng quân không được rời khỏi nơi dừng chân. Hạ Trì được nhìn thấy Bành Minh một lần, chính là thời điểm Trình tướng quân hồi kinh. Khi đó hắn chỉ mới mười hai tuổi, qua nhiều năm như vậy lại gặp nhau lần nữa, nhưng sớm đã cảnh còn người mất.

Bành Minh bái xuống thật sâu: "Mạt tướng tham kiến Vương gia."

Hạ Trì duỗi tay đỡ cánh tay hắn: "Tướng quân không cần đa lễ."

Chuyện quá khẩn cấp, Hạ Trì lược rớt việc hàn huyên ôn chuyện, nhìn về phía ám vệ đang chờ ở một bên: "Tình huống hiện tại như thế nào?"

Sau khi biết được tin tức Hạ Lan thỉnh mệnh xuất chiến thủ vệ Dũ Châu, Vân Thanh cũng ở Càng Dương Thành. Hạ Trì căng thẳng, sắc mặt trầm ngưng, ám vệ kịp thời dâng thư Vân Thanh gửi: "Vương phi đã hợp tác thành công với Yến vương, đây là thư Vương phi tự viết cùng bản đồ Dũ Châu."

Hạ Trì nhận lấy thư mở ra, nhanh chóng xem xong, sau đó hỏi: "Vương phi có nói khi nào rút khỏi Càng Dương Thành không?"

"Không có."

Hạ Trì nắm chặt thư tín trong tay, lại không nói thêm gì nữa, ngược lại hỏi: "Hiện tại Diên quân đến đâu rồi?"

Ám vệ tinh tế báo cáo: "10 ngày trước, Diên quân đánh hạ Nguyên Thích Thành. Sau ba ngày điều chỉnh quân lực, quân chủ lực liền rời khỏi Nguyên Thích Thành xuất phát đến Càng Dương Thành. Hiện giờ đã sắp tiến vào cảnh nội Dũ Châu."

Hạ Trì trải tấm bản đồ giản lược thô sơ ra, nhìn thoáng qua, nói với thân vệ phía sau: "Đi thỉnh các tướng lĩnh trong quân đến nghị sự."


"Tuân lệnh."

Thân vệ lĩnh mệnh đi ra, Hạ Trì đi theo Bành Minh vào doanh trướng.

"Diên quân để lại sáu vạn người ở lại Nguyên Thích Thành, trừ thủ thành ra cũng đồng thời phụ trách tiếp viện lương thảo. Binh lực tấn công Càng Dương Thành tổng cộng mười sáu vạn, trong đó kỵ binh có đến sáu vạn. Đến lúc đó quân coi giữ Càng Dương sẽ nghênh chiến Diên quân ở cửa thành, chúng ta sẽ bọc đánh từ phía sau."

Hạ Trì dùng gậy gỗ vẽ tuyến lộ sẽ tấn công trên bản đồ: "Từ Cửu, Tiết Kỳ chia quân từ hai cánh trái phải tấn công, chia cắt đội hình quân địch, Lâm Vũ dẫn quân tinh nhuệ từ phía sau tấn công, dùng nỏ tiễn áp chế."

Mọi người đồng thời chắp tay: "Tuân lệnh!"

Hạ Trì ngẩng đầu nhìn về phía Thôi Hồng đang lộ ra ánh mắt mong chờ, trầm giọng nói: "Thôi tướng quân đi cùng bổn vương, mang binh đột nhập, bắt giết Cốt Tác."

Cả người Thôi Hồng rung lên, cao giọng đáp: "Mạt tướng lĩnh mệnh!"

Hạ Trì chuyển hướng đến Bành Minh: "Bành tướng quân, tiếp viện lương thảo giao lại cho ngươi."

Bành Minh nhìn Hạ Trì bày mưu lập kế bố trí chiến thuật, trước mắt bừng tỉnh như được nhìn thấy tiểu Trình tướng quân nhiều năm trước. Hắn cố gắng áp chế kích động sôi trào trong lòng, chắp tay tiếp lệnh: "Mạt tướng lĩnh mệnh! Thỉnh Vương gia yên tâm!"

Hết thảy đều an bài thỏa đáng, Hạ Trì cho mọi người trở về nghỉ ngơi, còn hắn viết hồi âm, bảo ám vệ suốt đêm mang về Càng Dương Thành giao cho Vân Thanh.

Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn đêm nay, sáng sớm ngày mai, bọn họ sẽ xuất phát đi Càng Dương trước.

Bọn họ nỗ lực lâu như vậy, thành bại liền quyết định ở đây.

Hạ Trì tháo ngọc trụy tiểu hồ ly trên cổ xuống đặt trong lòng bàn tay. Ngày ấy Vân Thanh đưa ngọc trụy cho hắn, biểu cảm vẫn còn rõ ràng phảng phất như vừa thấy trước mắt, không nghĩ tới chỉ chớp mắt đã qua năm năm.

Chờ trận chiến này kết thúc, Vân Thanh sẽ không bao giờ sầu lo ngày đêm như trước nữa, bọn họ sẽ có rất rất nhiều năm về sau.

Hạ Trì hôn hôn đầu tiểu hồ ly, một lần nữa đeo nó lên.

......

Vân Thanh ở lại phủ đại tướng quân đến ngày thứ tư, rốt cuộc thu được tin tức Hạ Trì truyền đến.


Tảng đá lớn trong lòng mới rơi xuống, chiến báo trước đó truyền đến sát sao — Cốt Tác đang mang binh tiến vào Dũ Châu, không tới 10 ngày, liền có thể đến Càng Dương Thành.

Thời gian cho bọn họ chuẩn bị đã không còn nhiều lắm.

Cũng may sau khi Hạ Lan đồng ý liền cực kỳ phối hợp, đối với an bài của Hạ Trì cũng không có dị nghị.

Hạ Lan không hỏi Hạ Trì làm cách nào mang theo người đột nhiên xuất hiện ở Bột Châu. Hắn xem xong kế hoạch của Hạ Trì, nhướng mày nhìn về phía Vân Thanh: "Vì giấu tài mà giả trang phế vật nhiều năm như vậy, không nghẹn khuất sao?"

Vân Thanh nhàn nhạt nói: "Ẩn giấu nhiều năm như vậy, Trình gia cũng không thể tránh được một kiếp nạn này."

Hạ Lan lắc lắc đầu, thở dài: "Phụ hoàng vẫn là không đủ nhẫn tâm."

Không đợi Vân Thanh đáp lời, hắn lại sung sướng mà nở nụ cười: "Không biết phụ hoàng tốt của chúng ta khi biết hết thảy chuyện này, sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ."

Vân Thanh cũng không muốn tiếp tục đàm luận cái đề tài này cùng hắn. Y nhìn Hạ Lan có bộ dáng sa sút tinh thần, thuận miệng hỏi: "Nhiều ngày qua điện hạ không có nghỉ ngơi tốt sao?"

Hạ Lan dừng một chút, cười đáp: "Chỉ là gần đây có chút mơ nhiều."

Vân Thanh nghĩ nghĩ, lấy một lọ thuốc viên từ trong tay áo đưa cho hắn: "Đây là an bình hoàn, sau khi dùng có thể ngủ một đêm yên giấc. Đại chiến sắp tới, điện hạ cũng nên nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt."

Hạ Lan tạ ơn rồi nhận lấy, hắn nhìn bình sứ men xanh nhỏ trong tay không có khác biệt với giải dược muộn thanh: "Đây cũng là do vị thần y kia chế ra nhỉ? Xem ra quan hệ của y với Thụy Vương phủ thật sự rất tốt."

Vân Thanh không có phủ nhận, Hạ Lan lại nói: "Nếu y thuật tốt như vậy, xem ra cũng theo quân đến Bột Châu nhỉ?"

Vân Thanh giương mắt đối diện với Hạ Lan, biểu tình Hạ Lan tự nhiên cười cười: "Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Vương phi nên nhắc nhở bát hoàng đệ bảo vệ tốt cho y. Dù sao y mới là nguyên nhân duy nhất khiến bổn vương đáp ứng hợp tác."

Vân Thanh đáp: "Điện hạ cứ việc yên tâm, chúng ta tất nhiên sẽ làm thế."

Hạ Lan gật gật đầu: "Vậy thì tốt." Hắn thu hồi bình dược, đứng lên nói: "Bổn vương phải đi triệu tập tướng lãnh an bài chiến thuật, thỉnh Vương phi tự nhiên."

Vân Thanh gật đầu cùng hắn đứng lên, y ngồi trong phòng, nhìn bóng dáng Hạ Lan chậm rãi biến mất phía sau cửa. Rõ ràng hết thảy đều cực kỳ thuận lợi, cũng không biết vì sao, trong lòng y đột nhiên xẹt qua một tia bất an.


......

Càng Dương Thành là chướng ngại vật cuối cùng trước khi tiến vào kinh thành. Tường thành được xây cao ngất, công thủ đều được thiết lập tốt. Nếu muốn tấn công trực diện, tất nhiên sẽ là một trận đánh ác liệt.

Đây cũng là lý do Trịnh Hồng Hi dùng chuyện này để giao dịch với Hạ Lan.

Hạ Lan đáp ứng Trịnh Hồng Hi, thời điểm đối chiến cố ý bị đánh bại, khiến Diên quân thuận lợi chiếm được Càng Dương Thành. Mà kế hoạch của Hạ Trì là cho bọn họ giả bộ lộ ra yếu thế. Thời điểm Diên quân thả lỏng cảnh giác sẽ bất ngờ phản công, Hạ Trì đồng thời dẫn người bao vây kẹp chúng từ phía sau.

Diên quân càng đến gần Càng Dương Thành, không khí trong thành càng ngày càng căng thẳng.

Cùng lúc này, quân binh của Hạ Trì cũng xuất phát đến Càng Dương Thành. Bọn họ luôn di chuyển phía sau Diên quân, không đốt lửa, không nấu cơm, cố gắng che giấu dấu vết hành quân.

Mười ba tháng năm, Diên quân đến Càng Dương Thành, dựng trại đóng quân ở ngoài thành.

Trong Càng Dương Thành, các bá tánh đóng cửa không dám ra, trên đường không có một bóng người, chỉ ngẫu nhiên nghe tiếng binh lính xếp hàng chạy trên đường. Không khí như bị kéo căng ra.

Ngày kế, sắc trời mới sáng, âm thanh trống trận chợt vang lên.

Bá tánh trong lúc ngủ mơ bị bừng tỉnh, khinh sợ mà nhìn về hướng cửa thành từ cửa sổ.

Vân Thanh đứng trên thành lâu, nhìn hai quân đang giằng co bên dưới.

Thân người Diên quân cao lớn, hầu hết đều cường tráng hơn bá tánh Đại Du, nhìn qua cực kỳ hung hãn.

Bọn chúng thắng lợi một đường, sĩ khí dâng trào. Hơn nữa Cốt Tác không hề quản chút nào, mỗi lần đánh hạ một tòa thành trì, bọn chúng liền có thể tùy ý giết chóc, hưởng lạc. Bởi vậy, chúng vẫn luôn duy trì chiến ý nồng hậu, đối với mười một vạn quân trấn thủ Càng Dương Thành cũng không hề để vào mắt.

Vương thượng nói, nữ tử kinh thành mới là tốt nhất. Kinh thành phồn hoa cũng xa hoa hơn nhiều so với những thành trì chúng đã chiếm được. Qua Dũ Châu sẽ có thể tấn công kinh thành. Đến lúc hủy diệt Đại Du, mỗi người bọn chúng đều có thể chia nhau vô số vàng bạc châu báu cùng nô lệ.

Tướng sĩ Diên quân đều xoa tay hầm hè nhìn quân đội Đại Du, tiếng gào thét vang dội cả bầu trời.

Cho dù cách nhau khá xa, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đen nghìn nghịt, cũng có thể cảm nhận được áp bách cường đại truyền đến từ đối phương.

Trong lòng Vân Thanh trầm xuống, đưa mắt nhìn về phía sau Diên quân. Đó là phương hướng Hạ Trì sắp dẫn người đánh lại đây, hiện tại vẫn là một mảnh yên tĩnh.

Trình Việt đứng phía sau Vân Thanh, chờ hai quân bắt đầu giao chiến, hắn sẽ mang Vân Thanh rời đi.

Đây là yêu cầu Hạ Trì đơn độc giao cho Trình Việt, sau khi khai chiến, việc Vân Thanh có thể làm là cực kỳ nhỏ bé, hắn cũng không phản đối.

Hai người cùng nhìn xuống dưới, chờ tín hiệu khai chiến.


Đột nhiên, trận hình bên phía Đại Du tản ra hai bên, chừa ra một cái thông đạo. Hạ Lan từ trong thành cưỡi ngựa bước ra, chậm rãi đi đến trước trận.

Trong lòng Vân Thanh nhảy dựng, đột nhiên bước lên một bước nhìn về phía trận doanh Diên quân. Y liền thấy một bóng dáng nam tử cực kỳ cao lớn cũng đang cưỡi ngựa đi ra trước trận, chính là Cốt Tác!

Không chờ y có động tác tiếp theo, Trình Việt đột nhiên dùng sức túm một cái, nháy mắt đổi vị trí đem y giấu phía sau lưng.

Vân Thanh ngẩng đầu nhìn lại, người của Hạ Lan đã bao vây bọn họ, y lạnh lùng nói: "Làm gì vậy?"

Người cầm đầu mở miệng nói: "Vương phi đừng sợ, chúng ta sẽ không làm tổn thương ngươi. Vương gia chúng ta chỉ muốn đổi một người với Thụy Vương điện hạ thôi.

Vân Thanh quét mắt, Hạ Lan cùng Cốt Tác đang nói chuyện với nhau trước trận.

Hết thảy đều trồi lên mặt nước, Hạ Lan vi phạm ước định của bọn họ. Hắn lựa chọn hợp tác cùng Diên quân, đồng thời bắt lấy y nhằm trao đổi Tô Mộc với Hạ Trì.

Hắn căn bản không để bụng trận chiến này thắng hay thua, chỉ muốn giải độc cho Thẩm Thời Dư.

Có lẽ hắn tin tưởng lời Vân Thanh nói. Nhưng hắn cũng không muốn buông tha cho bất luận khả năng nhỏ bé nào, có thể giải độc cho người hắn yêu.

Vân Thanh trầm khuôn mặt nhìn về phía Hạ Lan cùng Cốt Tác đi vào trong thành. Bọn người vây quanh họ lại lần nữa mở miệng: "Vương phi, đừng giãy giụa, nếu bị người Diên quốc biết ngài ở trong thành, mà Thụy Vương điện hạ đang mang binh mai phục ngoài thành. Vương phi cảm thấy bọn chúng sẽ giống chúng ta dùng đãi ngộ như vậy với ngài sao?"

Sắc mặt Vân Thanh khó coi, nhìn chằm chằm xuống dưới thành.

Hạ Lan hạ mệnh lệnh, tốt nhất là nên bắt người còn nguyên vẹn. Nếu thật sự không được cũng nhất định phải giữ lại mạng. Tên cầm đầu mắt thấy nói không thông, liền nâng tay lên định bảo mọi người động thủ, dù sao chỉ cần tránh điểm yếu hại, không đánh chết là được.

Trước một giây khi gã muốn hành động, Vân Thanh vẫn luôn trốn ở sau lưng Trình Việt đột nhiên giơ tay lên. Bụi màu đỏ bay trong không trung, bọn họ vốn cách nhau không xa, đột nhiên không kịp phòng bị, ít nhiều đều hít vào một ít.

"Nín thở!"

Mọi người lập tức làm theo, nhưng độc dược này vốn được Tô Mộc đặc chế ra cho Vân Thanh phòng thân. Hít vào chút đó cũng đủ hiệu quả.

Mắt thấy người phía trước liên tiếp ngã xuống, người vây quanh ở mặt sau không hít phải phấn độc lập tức tiến lên. Trình Việt hô một tiếng, thủ hạ trốn ở chỗ tối nháy mắt xuất hiện, bảo hộ hai người.

Trình Việt dẫn theo Vân Thanh, xoay người thi triển khinh công rời khỏi thành lâu, thực nhanh liền biến mất không thấy.