Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 46




Bạch Mã Trại, chiếm cứ dãy núi bên trong Dữ huyện.

Căn cứ vào đồn đãi của các bá tánh, hiện trong trại có ít nhất một ngàn tên thổ phỉ, lẽ ra hẳn nên là trại phỉ lớn nhất Ninh Châu, nhưng Bạch Mã Trại hành sự so với Long Hổ Bang điệu thấp hơn nhiều, cũng thông minh hơn, cho nên hung danh bên ngoài không bằng Long Hổ Bang.

Bọn họ cũng không giống thổ phỉ chỉ làm một cú. Thôn xóm chung quanh Bạch Mã Trại, mỗi năm chỉ cần giao nộp cho chúng bốn phần sản lượng sản xuất. Thương đội cũng mặc kệ lớn nhỏ, khi đi qua chỉ cần giao đúng tiền mãi lộ cố định là được.

Bởi vậy ở địa bàn Bạch Mã Trại, các bá tánh ngược lại sống tốt hơn so với những nơi khác. Bởi vì các phỉ bang khác không dám khiêu khích Bạch Mã Trại, bọn họ chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời giao lương, ở chỗ này sẽ rất an toàn.

So với những lão địa chủ lòng dạ hiểm độc mở miệng ra đã đồi bảy tám phần đia tô, thì Bạch Mã Trại chỉ thu bốn phần sản lượng đã xem như cực kỳ tốt. Tính đi tính lại trừ đi một phần thuế má, bọn họ cũng còn giữ lại một nửa lương thực, so với địa phương khác tốt hơn rất nhiều.

Trong địa bàn Bạch Mã Trại, đất có thể khai hoang đều là giành nhau khai, so sánh với dân cư ở Ninh Châu đã giàu có hơn rất nhiều.

Các bá tánh thấy sự đối lập, có người bắt đầu khen ngợi Bạch Mã Trại, ước gì Bạch Mã Trại đem địa bàn mở rộng một chút, cho bọn họ có chỗ dọn đến.

Nhưng Bạch Mã Trại hao hết tâm tư thành lập nên trật tự đó lại tựa hồ rất nhanh phải bị đánh vỡ.

"Ngươi nói cái gì?!"

Trong gian nhà ở trung tâm Bạch Mã Trại, nam tử ngồi ở ghế trên cao khiếp sợ đứng lên, lớn tiếng chất vấn thanh niên đang ngồi liệt dưới đất.

Thanh niên bị rống đến run lên, lại không dám không đáp lời, run rẩy nói: "Ức Dư Trại bị quan binh tiêu diệt, Liễu Xoa Bang cũng không còn, tất cả đều không còn. Toàn bộ trại tử đều bị diệt, bởi vì cha ta liên kết với phường buôn bán, cũng bị bắt đi. Chỉ có mình ta đang du ngoạn bên ngoài mới tránh được một kiếp, ở nhà ta là độc đinh, ta không thể chết được, xin ngươi đừng giết ta, ta có tiền..."

"Câm miệng!" Nam tử ngồi ở phía dưới bên trái lạnh lùng quát bảo thanh niên ngừng khóc cầu. Hắn nghiêm nghị, khuôn mặt mảnh khảnh, một thân áo dài, nhìn qua như người đọc sách. Hắn quay đầu nói với nam tử: "Đại đương gia, tình huống không đúng."

Nam tử ngồi trên cao ước chừng hơn bốn mươi tuổi, hắn cau chặt mày, người trước mắt tất nhiên không dám lừa mình. Nếu lời thanh niên nói đều là sự thật, người có thể làm được chuyện này là ai.

Hắn đang ngưng mi suy tư, bỗng có thủ hạ cầm tin chạy vào: "Đại đương gia, trong thành truyền tin tới."

Nam tử tiếp nhận tin mở ra, nói một câu "Quả nhiên", hắn đem tin đưa cho người bên trái: "Quân sư, ngươi cũng xem đi."

Nam tử sắc mặt âm trầm: "Đã duỗi tay dài đến Quách Độ huyện, các địa phương khác sợ cũng khó tránh độc thủ."

Quách Độ huyện đã là huyện thành ở biên giới phía bắc của Ninh Châu, phía nam là Nhạc Châu. Ngay cả địa phương xa xôi như vậy cũng phái người đến diệt phỉ, thì những địa phương khác cũng có thể nghĩ ra kết cuộc.

Quân sư nhanh chóng quét qua nội dung tin tức, giữa mày nhíu chặt: "Thụy Vương này quả thực không phải kẻ dễ đối phó, nhi tử Trình Chiêu quả nhiên không phải bao cỏ."

Hai người căn bản không để ý đến thanh niên trong nội đường, dù sao vào trại tử thì đừng nghĩ đến việc đi ra ngoài, họ nói chuyện cũng không kiêng kỵ hắn.

Không ai chú ý đến, khi quân sư nói đến Trình Chiêu, ánh mắt của thanh niên cúi đầu phía dưới thay đổi rất nhỏ.

Nam tử không nói gì, quân sư nói tiếp: "Trước tiên chờ tin tức thêm hai ngày, nhìn xem tình huống địa phương khác thế nào, hôm nay cũng tăng thêm thủ vệ cho trại tử."


Thủ hạ báo tin thấy đại đương gia không có phản đối, lập tức đồng ý, sau đó liền cáo lui đi an bài nhân thủ.

Việc chính đã giải quyết, nam tử lúc này mới nhớ tới trong phòng còn có người khác, hắn quay đầu nhìn về thanh niên đang nỗ lực cuộc tròn thân thể.

Cả người thanh niên run run, ngẩng đầu lộ ra gương mặt yếu đuối lấy lòng: "Đại vương, ta có tiền, cha ta giấu rất nhiều tiền bạc, khẳng định không bị tra ra, ta đem tất cả tiền cho ngài, ngài tìm người đưa ta đến Nhạc Châu được không?"

Nam tử nhếch một bên miệng, gật gật đầu, nhìn thấy thanh niên lộ ra biểu tình vui mừng khôn xiết, lúc này mới cười mà chậm rì rì mở miệng nói: "Nếu đã tới thì khoan hẵn đi, cha ngươi giấu tiền ở đâu, ta sai người giúp ngươi mang tới."

Thanh niên thay đổi sắc mặt: "Ngài... Ngài không đưa ta đi Nhạc Châu ta sẽ không nói cho ngài."

Nam tử rút cây đao ra, động tác thong thả thổi thổi lưỡi dao. Nếu người hiểu biết, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, đây là một thanh đao đã được mài nhẵn, sắc bén.

Thanh niên nào lo lắng này kia, hắn lớn lên trong cẩm y ngọc thực, một chút uất ức cũng chưa từng chịu qua, mắt thấy nam tử cầm đao đi đến gần mình, hắn rốt cuộc nhịn không được khóc lớn tiếng: "Ta nói, ta nói!"

Sau khi đem chỗ cất giấu tiền bạc nói ra, thanh niên liền bị nhốt lại trong phòng. Hắn bị dọa sợ mất mật, cũng không dám la to, chỉ ngồi ở góc tường nhỏ mà nức nở.



Vụ án của Long Hổ Bang đã thẩm tra liên tiếp vài ngày, Trương Ngộ Duy là mệnh quan triều đình, trước đó ngụy trang quả thật rất tốt. Tiền Hữu Tài cẩn thận điều tra, mới biết gã đã làm bao nhiêu chuyện cho Long Hổ Bang.

Ngoài tội lỗi không thể tha thứ là cho gian tế vào doanh trại mà Vương gia đã nói. Trương Ngộ Duy còn truyền tin tức về triều chính và quan phủ trong thành cho Long Hổ Bang, giúp Long Hổ Bang từ từ uy hiếp các thương hộ. Mỗi vụ việc đều khiến người ta thấy ghê người.

Tiền Hữu Tài thậm chí còn điều tra ra Trương Ngộ Duy từng tìm họa sư chuyên môn vẽ tranh Vương phi. Khi ông phát hiện điều không ổn, sai người bắt họa sư thì phát hiện chỗ ở của gã ta đã bỏ trống. Ông không dám chậm trễ, vội vàng báo cho Hạ Trì.

Hạ Trì chỉ gật gật đầu, ý bảo đã biết, đồng thời cũng bảo ông không cần ghi chuyện này vào hồ sơ. Tiền Hữu Tài hiểu ý, thức thời mà tỏ vẻ sẽ bảo thủ hạ điều tra đem chuyện này chôn trong bụng.

Ngoài đám gian tế bị bắt trước đó, hai ngày này Tiền Hữu Tài còn điều tra ra không ít gian tế trong phủ nha, quan lại và dân chúng. Tất cả đều bị bắt vào đại lao chờ thẩm vấn, xử phạt.

Sau khi xử lý xong tất cả những người này, vụ án Long Hổ Bang mới được xem là hoàn toàn kết thúc. Tiền Hữu Tài sắp xếp lại hồ sơ liên quan, đưa đến phủ Thụy Vương cho Vương gia và Vương phi xem xét.

Trừ cái này ra, đội ngũ diệt phỉ ở các nơi cũng lục tục trở về Phong Ninh Thành. Hạ Trì bảo Tiền Hữu Tài dán mấy tờ giấy đỏ lên mục thông báo viết tên của các trại phỉ đã bị tiêu diệt.

Các bá tánh lúc đầu còn không rõ ý, chờ đến khi mỗi ngày đều ghi thêm tên trại phỉ, mới rốt cục hiểu rõ ý nghĩa của thông báo này.

Ngoài Phong Ninh Thành bọn họ, các địa phương khác ở Ninh Châu, những thổ phỉ giết hại bá tánh nhiều năm, tất cả đều bị diệt trừ!

Nếu lúc trước sẽ có người hoài nghi thật giả chuyện này, nhưng sau khi trải qua chuyện của Long Hổ Bang, các bá tánh đối với vương phủ càng thêm cảm kích cùng tin phục. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều kinh ngạc, cảm thán chúc mừng.

Ngày mà bọn họ ngày đêm mong chờ, rốt cuộc cũng tới.

Phong Ninh Thành trước nay chưa từng náo nhiệt như vậy, nhóm thương hộ khua chiêng gõ trống mà chuẩn bị lễ vật đưa đến đại doanh Ninh Châu. Các tướng sĩ bình thường đều có thể ăn và dùng lễ vật, Hạ Trì châm chước một chút, cũng bảo Liễu Toàn nhận lấy.


Trong một bầu không khí vui mừng như vậy, ngày mồng tám tháng chạp cũng đã tới.

Bên ngoài Vương phủ dựng lều cháo, bên trong đặt hai nồi cực đại, đựng đầy cháo cho mùng 8 tháng chạp. Người vương phủ đứng bên thùng cháo, múc một muỗng lại thêm một muỗng cháo ra.

Cháo mồng 8 tháng chạp nấu đến đặc sệt, mùi hương phiêu tán thật xa. Các bá tánh cầm chén xếp thành hai hàng ở ngoài liều cháo, trên mặt đều là nụ cười ha hả.

Mộng Khê Đường.

Vân Thanh ăn một chén cháo lớn thơm ngào ngạt của ngày mồng 8 tháng chạp. Cái khác liền ăn không vô, y dùng chiếc đũa chọn một ít đồ ăn, chậm rãi nhai, chờ khi Hạ Trì ăn xong, y mới buông đũa.

Hôm nay y triệu tập quan lại chủ quản việc đồng áng ở Ninh Châu đến sảnh nghị sự. Còn Hạ Trì lại đi đến đại doanh Ninh Châu.

Trải qua thời gian này, mọi người đối với Thụy Vương cùng Vương phi đều đã tâm phục khẩu phục. Nhóm quan lại trẻ tuổi cũng bị kích phát nhiệt tình, làm việc đều cực kỳ tích cực, chỉ đợi Vương phi chọn mình làm việc.

Hôm nay bị triệu tập đến đây, liền biết Vương phi cuối cùng đã chú ý đến việc đồng áng, họ cũng sắp được đón nhận cơ hội thể hiện bản thân. Mọi người đều cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, nhưng sau khi Vân Thanh nói cho họ về việc trồng loại lương thực mới, họ lại không thể giữ được bình tĩnh.

Sản lượng lương thực cao như vậy, nếu thật sự có thể nhân rộng thông qua bàn tay của họ, đó sẽ là một loại công lao đáng kể!

Mọi người đều vui mừng như điên, Vân Thanh yêu cầu họ đi nông trang, quan sát ghi chép tình hình sinh trưởng đến khi thu hoạch cùng yêu cầu cần phải làm việc gì trong các giai đoạn. Sau đó biên thành quyển sách phát cấp cho dân chúng. Họ vội vàng gật đầu đáp ứng.

Mọi người đi rồi, Vân Thanh trở lại thư phòng, bắt đầu phê duyệt tấu văn.

Sau khi nạn trộm cắp được dẹp tan, tiến độ tu sửa đường sá cũng được khôi phục như thường. Tin tức tốt liên tục được truyền đến, có hai con đường từ hai huyện đến Phong Ninh sắp sửa thông xe.

Tuy nhiên, cũng có tin tức xấu. Lục sự tòng quân âm thầm điều tra, phát hiện một vài trường hợp tham ô tiền tu sửa đường sá.

Tình huống nhỏ nhất là cắt xén tiền công, năm văn tiền công nói thành hai văn ba văn, dân chúng cũng không dám nói gì; tình huống nghiêm trọng nhất là có người lấy danh nghĩa Vân Thanh, không phát một phân tiền công nào, còn nói với bên ngoài là mệnh lệnh của Vương phi.

Dân chúng oán thán khắp nơi, quan sai lại tác oai tác oái, ở nơi tu sửa đường sá đã xảy ra vụ án đánh chết dân tu lộ. Nếu không sớm ngăn chặn, tình hình chắc chắn sẽ trở nên không thể kiểm soát.

Những con sâu này cần phải nghiêm trị, Vân Thanh trực tiếp hạ lệnh bắt toàn bộ quan lại liên quan bỏ tù, áp tải về Phong Ninh để điều tra. Y cũng phái người từ Phong Ninh Thành đến tiếp nhận.

Ninh Châu thực sự thiếu người có thể sử dụng, ngay cả những cử nhân có thể bổ sung cũng không nhiều. Tình hình trước đây của Ninh Châu đều nằm trong tầm mắt của mọi người, ai có thể nguyện ý đến nơi này làm quan? Y phải nghĩ ra biện pháp mời chào nhân tài.

Sau khi xử lý xong tất cả các tấu trình được đưa đến hôm nay, trời đã tối rồi.

Hai ngày nay buổi sáng Hạ Trì đều đi đại doanh, buổi trưa không về phủ, hai người chỉ có thể sáng tối ăn cơm cùng nhau. Vân Thanh nhìn ra ngoài thấy trời đã tối, hẳn là đã qua giờ ăn bình thường, nhưng lạ thay vẫn không có ai gọi y.

Vân Thanh đứng dậy mở cửa thư phòng, theo bản năng gọi một tiếng "A Thư". Ngẩng đầu chợt phát hiện hành lang trong viện, dưới mái hiên có rất nhiều đèn cung đình rực rỡ sắc màu. Ngay cả cây hoa đào trong viện cũng được treo đầy đèn hoa nhỏ, chiếu rọi cả một góc sân lộng lẫy.


A Thư đi ra từ chính phòng, cười nói: "Thiếu gia, mau tới ăn cơm, đồ ăn sắp lên rồi."

Vân Thanh đi theo tiếng gọi, thấy trên bàn đã dọn sẵn đồ ăn. Ngày thường hai người ăn cơm cũng không cầu kỳ. Đầu bếp nấu hai người đều có thể ăn hết, nhưng hôm nay lại khác, đủ loại món ăn bày đầy một bàn, vô cùng phong phú tinh mỹ.

A Thư vừa dọn ghế cho Vân Thanh, vừa nói với y: "Vương gia bên kia nói lập tức lại đây."

Vân Thanh gật đầu, hỏi A Thư: "Bên ngoài treo đèn hoa là tập tục ăn tết ở nơi này sao?"

A Thư lắc đầu, đang định trả lời y, thì cửa phòng lại bị đẩy ra. Vân Thanh ngẩng đầu lên, liền thấy Hạ Trì nâng một cái mâm thức ăn đi vào.

Vân Thanh ngẩn người, y từng thấy Hạ Trì cầm kiếm, cũng từng thấy hắn đánh bạc ăn chơi trác táng, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày hắn dùng tay để bưng mâm.

Khi y phản ứng lại, định đi đón thì Hạ Trì đã nhanh tay hơn một bước, lấy chén trên mâm đặt lên bàn trước mặt y.

Là một chén mì trường thọ.

"Vân Thanh, sinh nhật vui vẻ."

Vân Thanh sửng sốt, theo bản năng nhìn xuống tay của Hạ Trì. Quả nhiên, những chỗ lộ ra đều bị cắt ra vài vết sẹo nhỏ sáng loáng. Hạ Trì phát hiện ánh mắt của y, liền không dấu vết đặt mâm xuống, che khuất tay mình.

Giọng điệu Vân Thanh có chút ngạc nhiên: "Vương gia, đây là do ngài tự tay làm sao?"

Mặt Hạ Trì có chút không tự nhiên, nhưng vẫn cố gắng ra vẻ bình thường: "Mẫu phi đã nói qua, mì trường thọ nhất định phải tự tay làm."

Vân Thanh nhìn chén mì trước mặt, tuy sợi mì không đều nhau, lại được xếp gọn gàng cạnh nhau. Vân Thanh gần như có thể tưởng tượng ra vẻ cau mày xoa mặt của Hạ Trì, hắn đã chân thành chúc phúc y từ tận trong tâm.

Vân Thanh cúi đầu, chọn một ngụm sợi mì bỏ vào miệng.

Có một chút gì đó là lạ... Không, là thật lạ.

Y lại từng ngụm từng ngụm mà ăn hết chén mì.

Vân Thanh đã rất nhiều năm không mừng sinh nhật, cho nên ngay cả khi sinh nhật của nguyên chủ trùng với y, y cũng hoàn toàn không nhận thức được sự đặc biệt của ngày này.

Mà nguyên chủ bởi vì chuyện của mẫu thân nên cũng không quá thích sinh nhật, cho nên A Thư cũng không nhắc đến với y.

Hạ Trì đã biết tình huống của y, không tổ chức yến hội, chỉ hết lòng nấu cho y một chén mì, trang trí đầy đèn trong viện.

Vân Thanh ăn xong mì, ngẩng đầu lên, trong chén có hai giọt nước nhỏ.

Hạ Trì vốn dĩ thấp thỏm nhìn Vân Thanh, hắn đối với tay nghề của mình thật sự không tự tin. Thấy y từng ngụm từng ngụm ăn đến ngon, trong mắt hắn lộ ra chút cao hứng đắc ý. Nhưng ngay sau đó liền bị nước mắt của Vân Thanh làm tan biến, biến thành tràn đầy đau lòng.

Hạ Trì còn chưa nghĩ ra nên nói gì, Vân Thanh đã ngẩng đầu lên, trên mặt y mang theo nụ cười, mắt đào hoa cong lên xinh đẹp: "Cảm ơn Vương gia, đây là mì trường thọ ngon nhất ta từng ăn."

Hạ Trì nhìn đôi mắt đỏ ửng của y, không nói thêm gì, chỉ nghiêm túc hứa hẹn: "Từ nay về sau, mỗi năm ta đều sẽ nấu cho ngươi ăn."

Vân Thanh gật đầu cười nói: "Ta nhớ kỹ."


Phòng trong đốt lò than ấm áp vô cùng, thức ăn trên bàn vẫn còn nóng hổi. Vân Thanh bỏ chén sang một bên, hai người bắt đầu dùng bữa.

A Thư không biết khi nào đã lặng lẽ lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người họ, cửa sổ chính mở ra một cánh, vừa vặn có thể nhìn thấy những ngọn đèn hoa đăng trong viện.

Vân Thanh bỗng nhiên có hứng thú, tự mình rót một ly rượu. Y giơ ly rượu lên chạm vào ly rượu của Hạ Trì: "Cảm ơn Vương gia đã ăn mừng sinh nhật cùng ta."

Hạ Trì vừa nói xong "Không cần khách khí" thì thấy Vân Thanh ngửa cổ uống hết ly rượu trong một hơi. Hắn hoảng sợ, duỗi tay ngăn cản tay Vân Thanh đang định rót rượu: "Đừng uống, tửu lượng của ngươi cũng chỉ được một ly thôi."

Vân Thanh định biện giải, nhưng hôm nay tâm trạng của y thực sự rất tốt, cũng không muốn cãi với Hạ Trì, bèn ngoan ngoãn thu tay lại, tiếp tục ăn.

Bữa cơm này ăn thật sự lâu, ăn xong rồi, họ cũng không gọi hạ nhân vào thu dọn, Vân Thanh ra ngoài lấy hòm thuốc mình hay dùng, ngồi trên giường gọi Hạ Trì: "Vương gia, mau đến bôi thuốc."

Hạ Trì vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Vân Thanh lại không nhịn được nuốt lời xuống. Hắn đi qua ngồi xuống bên cạnh Vân Thanh, đưa tay ra ngoài.

Hai người ngồi cách nhau một chiếc bàn nhỏ, Vân Thanh nghiêng người, biểu hiện cực nghiêm túc mà đem thuốc mỡ tinh tế bôi lên tay hắn. Từng cái mụn nước đều được chăm sóc cẩn thận. Sau khi bôi xong, Hạ Trì đang muốn thu tay lại, Vân Thanh lại cúi đầu, nhẹ nhàng thổi một cái, ngẩng đầu nhìn Hạ Trì hỏi: "Đau không?"

Có lẽ là do uống rượu xong, con ngươi của y trở nên lấp lánh, ngày thường không thể thấy được dáng vẻ phong tình này.

Để nhìn rõ hơn, Vân Thanh di chuyển ánh nến lên bàn nhỏ, ánh nến nhảy múa trong đáy mắt y, như thiêu cả người Hạ Trì nóng lên.

Trong ánh mắt y đều là sự quan tâm rõ ràng, nhưng trong lòng hắn lại toàn là những suy nghĩ xấu xa, Hạ Trì tránh ánh mắt của Vân Thanh, lắc đầu.

"Không đau."

Hắn rút tay ra khỏi tay Vân Thanh, trong lòng suy nghĩ vài biến binh pháp mới đem những suy nghĩ lung tung trong đầu quét sạch đi. Khi hắn lấy lại tinh thần, thì đột nhiên phát hiện Vân Thanh đã im lặng một lúc lâu.

Hạ Trì ngẩng đầu lên, thấy Vân Thanh dựa vào bàn nhỏ ngủ rồi.

Hạ Trì nhếch mép cười, có chút bất đắc dĩ, tửu lượng vẫn kém như vậy.

Hắn nhìn khuôn mặt đang ngủ của Vân Thanh, nhìn hàng mi của y theo nhịp thở nhỏ bé mà run rẩy, nhìn chiếc mũi cao của y, nhìn hàng lông mày thanh tú của y, đôi môi căng mọng...

Hắn cảm thấy như thế nào cũng không xem đủ, muốn ôm y vào lòng, lặng lẽ mà ngắm nhìn suốt một đêm.

Nhưng đó cũng chỉ là hy vọng xa vời.

Hạ Trì đứng dậy, nhẹ nhàng bế Vân Thanh lên.

Hắn đưa Vân Thanh vào phòng ngủ, cởi giày vớ cho y, lau khô tay mặt, rồi đặt người vào ổ chăn, làm những việc này ngày càng thuần thục.

Hạ Trì ngồi bên mép giường thật lâu.

Trong bóng tối mờ mịt, Vân Thanh thở đều đều, ngủ rất say.

Cuối cùng, hắn không thể chống lại h@m muốn trong lòng, cong người.

Một nụ hôn nhẹ nhàng dừng lại trên chóp mũi của Vân Thanh.