Xuyên Thành Nam Thê Của Đại Thiếu Gia Nhà Họ Lê

Chương 8: Về nhà mẹ đẻ




Theo phong tục ba ngày sau khi thành hôn tân lang và tân nương phải quay về thăm nhà cha mẹ ruột, nhưng do sức khỏe Lê Minh, việc thăm nhà cũng chỉ có mỗi Trần Mạnh Quân đi.

Sáng sớm nay tiểu Hoa theo lời căn dặn đã chuẩn bị đầy đủ hai rương lớn đầy quà để cậu mang theo

Nhà Trần Mạnh Quân do thời gian dài chăm sóc bệnh cho mẹ cậu nên chẳng còn được món đồ nào có giá trị, thứ giá trị nhất trong nhà có lẽ chính là phần sính lễ kia của nhà họ Lê.

Vừa đẩy cửa vào, một cục bông trắng trắng tròn tròn đã nhào đến ôm chặt chân cậu, bé gái gương mặt trắng nõn khi cười rộ lên bên má phải lấp ló lúm đồng tiền bé xinh gọi cậu “Ca ca huynh về rồi, muội nhớ huynh lắm”

Trần Mạnh Quân đưa tay nắm lấy đôi tay bé xíu của em gái nhà mình, bàn tay run run chạm nhẹ vài cái xác nhận là thật mới dùng tất cả sức ôm bé vào lòng, bé gái hiểu chuyện như cảm nhận được ca ca nhà mình cũng rất nhớ bé, bé vỗ nhẹ lưng ca ca an ủi “Tiểu Phương cũng nhớ ca ca lắm, ca ca đừng khóc nha, ngoan, ngoan”

Mất một lúc lâu Trần Mạnh Quân mới buông tiểu Phương, dắt tay bé vào nhà. Trong nhà cha mẹ cậu đã ngồi chờ từ trước, khi nhìn thấy Trần Mạnh Quân người mẹ lâu ngày bệnh tật của cậu không khỏi rơi lệ, bà biết con trai mình cơ thể có dị dạng.

Bà luôn thấy có lỗi với cậu, bà nghĩ do bản thân dùng thuốc thời gian dài, khiến đứa bé trong bụng vì thế mà liên lụy, mới được sinh ra như thế.

Nhưng từ khi tiểu Quân lớn lên bà chưa từng nghe lời trách móc nào từ cậu, thậm chí còn vì bệnh tình của bà mà vất vả kiếm tiền, sau lại còn bị gả cho một người liệt. Càng nghĩ bà càng thấy xấu hổ trước mặt con trai



Trần Mạnh Quân từng suy nghĩ, cậu hy vọng dung mạo của cha mẹ và em gái ở đây sẽ không giống với gia đình cậu, vì cậu sợ mình sẽ không nỡ từ bỏ người thân nơi đây.

Cậu biết bản thân là một người mềm lòng, sợ khi đến lúc nói chia tay bản thân sẽ phân vân nhưng thật may là không giống

Quan sát tổng quan căn nhà, cậu hiểu tại sao “tiểu Quân” đã quyết định gả cho Lê gia.

Không khó nhìn ra, dù gia cảnh nghèo khó nhưng tiểu Phương và cậu là hai người có thể trạng tốt nhất trong nhà, tuy cơm canh không phong phú, nhưng chắc là không thiếu bữa ăn nào.

Trần Mạnh Quân hỏi thăm cha mẹ một lượt, dẫn tiểu Phương đi dạo phố mua vài thứ linh tinh, về nhà ăn một bữa cơm liền chuẩn bị rời đi.

Cậu cũng không nỡ xa em gái nhỏ này nhưng cậu sợ Lê Minh lúc cậu không có nhà lại bị người khác ức hiếp, phu quân nhà cậu không biết nên khen nhẫn nhịn giỏi hay mắng hắn cứng đầu mới được, rõ ràng hứa hẹn cam kết đầy đủ rồi nhưng chắc lại như gió thoảng mây bay cách một hai ngày cậu lại phải làm lại công tác tư tưởng cho hắn, đốc thúc tinh thần cho đề thi khó nhằn này

Trước khi đi mẹ cậu cứ nắm chặt tay cậu rồi khóc, bà liên tục xin lỗi cậu, bà còn nói “Nếu không chấp nhận được con có thể quay về đây bất cứ lúc nào, sính lễ cha mẹ cũng chưa dùng một đồng, chúng ta có thể mang trả lại toàn bộ, con đừng chịu ấm ức trong lòng”

Cậu nghĩ nếu “tiểu Quân” nghe được câu này sớm hơn, có phải hay không cậu ấy sẽ không tự tử, cậu cũng không xuất hiện ở đây, dù sao đi nữa cậu cũng đã ở trong thân xác người ta rồi, cũng không thể để gia đình người ta đau khổ mãi được

“Mẹ, con không sao, đại thiếu gia hắn rất tốt với con, con là nam mà mấy người phụ nữ đó sao ức hiếp được con, mẹ yên tâm dưỡng bệnh, khi nào có thời gian con sẽ về thăm nhà, sính lễ đó cha mẹ cứ dùng, mua cho tiểu Phương thêm vài bộ quần áo cũng được, đừng lo” Cậu nhẹ giọng an ủi mẹ, sau đó còn kể mẹ cậu nghe Lê Minh đẹp thế nào chọc mẹ cậu vui vẻ mới rời đi.

Tiểu Phương cứ ôm chặt chân cậu khóc huhu, cậu phải hứa hẹn sẽ về thăm bé, mua quần áo mới và đồ chơi cho bé thì bé mới ngoan ngoãn để cậu đi.

Lúc Trần Mạnh Quân về tới Lê gia trời đã về chiều, sáng nay trước khi đi cậu đã vỗ no cái bụng Lê Minh, còn dặn dò tiểu Hoa hâm lại thức ăn trưa cho đại thiếu gia, rồi mới an tâm đi.



Sau sự kiện hầu hạ cơm vừa rồi, cậu đã nói với mẹ chồng, muốn tự thân chăm sóc phu quân nên sẽ không có ai dám ép Lê Minh ăn cháo nữa, mẹ chồng vừa nghe xong có hơi bất ngờ nhưng cũng không hỏi thêm mà đồng ý.

Vừa mới vào phòng trên bàn vẫn còn nguyên thức ăn cậu đã chuẩn bị, mày cậu nhíu lại, đúng là đứa trẻ không ngoan cần dạy dỗ mà

“Lê Minh, sao anh không ăn cơm trưa?” Cậu bắt một cái ghế đến cạnh giường nói chuyện với phu quân nhà mình

Lê Minh không nói gì chỉ nhìn cậu, sau đó chạm phải ánh mắt răn dạy của cậu liền cụp xuống.

Trần Mạnh Quân thật hết cách với hắn, cậu bắt đầu than vãn “Tôi phải dậy rất sớm nấu ăn, còn phải căn dặn tiểu Hoa cái này cái kia, về nhà còn chưa ngồi nóng đít đã vội vã chạy về vì sợ anh bị ức hiếp lúc không có tôi, vậy mà anh ở nhà cơm cũng không ăn”

Lê Minh biết cậu diễn trò nhưng thấy cậu bày ra vẻ mặt tủi thân như người vợ nhỏ lòng liền mềm xuống, nhẹ giọng giải thích

“Có thể lúc họ hâm lại thức ăn sẽ bỏ thêm cái gì đó vào” Trần Mạnh Quần liền tỏ vẻ đã hiểu, là thiếu sót của cậu vậy làm lại là được

Cậu dọn sạch thức ăn trên bàn, vui vẻ xuống bếp nấu lại thức ăn cho Lê Minh, trong lúc nấu nướng cậu đã nghĩ lại, đúng là không thể tin tưởng ái quá được

Dù tiểu Hoa có thật lòng muốn giúp đỡ thì cô cũng không thể chăm sóc Lê Minh từng ly từng tí được, chắc chắn sẽ có chỗ lơ là, những lúc như vậy dễ dàng bị người khác ra tay. Chỉ cần sau này cậu chú ý không ra ngoài quá giờ dùng cơm của Lê Minh là được, cái này thì dễ

Hầu hạ cơm nước xong, Trần Mạnh Quân giúp Lê Minh bài tiết một lượt, dạo gần đây Lê Minh như đã nghe hiểu ý của cậu, dù lần nào được Trần Mạnh Quân giúp đỡ, cậu cũng sẽ vô tình thấy cái cổ đỏ bừng của Lê Minh, nhưng trên mặt thì vẫn tỏ ra bình tĩnh, mỗi lần như thế tâm trạng cậu đều rất tốt, cái tên ngại mặt mũi đó, suốt ngày tỏ vẻ bình thản cũng có thể nhìn ra được tâm tình hắn.

Mỗi ngày như định kỳ Trần Mạnh Quân như cô vợ nhỏ, nấu cơm ba bữa, tắm rửa cho Lê Minh lại bôi thuốc cho vết thương sau lưng hắn, lần trước về nhà mẹ cậu có mua được ít thuốc giúp Lê Minh phục hồi vết thương, dùng vài lần vết thương trên lưng đã khép miệng, nhưng sẹo thì không tránh khỏi.



Mẹ chồng tuy để cậu chăm sóc Lê Minh nhưng vẫn bắt Trần Mạnh Quân chọn ra một vài người hầu để phụ giúp mấy việc lặt vặt, cậu chọn một bé trai vừa vào phủ cách đây không lâu tên gọi Tiểu Đồng, thông minh lanh lợi, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, do cha mẹ mất sớm nên xin vào phủ nương tựa.

Lê Minh không thích người ngoài, nên cậu cũng không cho tiểu Đồng vào phòng, chỉ tùy tiện sai vài việc vặt

Tối đến Trần Mạnh Quân sẽ xoa bóp tay chân cho Lê Minh, hắn đã bảo không cần nhưng cậu rất kiên quyết, cậu đã nói qua tình trạng của hắn với thầy thuốc, dù khả năng hồi phục rất thấp nhưng cậu cố gắng từng chút thì có ngày sẽ được, cơ bắp thời gian dài không hoạt động sẽ bị teo tóp, việc cần làm đầu tiên là bổ sung dinh dưỡng, sau đó xoa bóp lưu thông máu, khi máu huyết lưu thông, cơ bắp sẽ dần dần hồi phục.

Nhìn cậu sau một ngày chạy tới chạy lui khắp nơi, giờ còn bóp tay chân cho hắn lòng Lê Minh chua chua ngọt ngọt, muốn thấy cậu bận rộn vì hắn cũng thấy bản thân vô dụng để cậu chịu thiệt thòi.

Bóp đến mức Trần Mạnh Quân ngủ gật thì Lê Minh cũng bảo cậu ngưng, ngoan ngoãn nằm xuống đắp chăn đi ngủ

Tiếng thở đều đều của Trần Mạnh Quân đêm nào cũng khiến Lê Minh ngứa ngáy, muốn sờ soạn cậu một chút lại nghĩ lại cơ thể mình bất lực mà mang tâm trạng bực tức chìm vào giấc ngủ