Xuyên Thành Nam Thê Của Đại Thiếu Gia Nhà Họ Lê

Chương 1: Đại thiếu phu nhân nhà họ Lê




Vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi của mình Trần Mạnh Quân cùng gia đình đã gặp tai nạn giao thông, cả nhà đều chết khi trên đường đi đến bệnh viện

Khi cậu tỉnh lại, trước mắt là một không gian trắng xóa khiến cậu nhíu chặt mi, thích ứng vài lần cậu mới có thể nhìn rõ không gian xung quanh. Ký ức cuối cùng của cậu trước khi ngất là em gái nhỏ mà cậu yêu nhất đã tặng cậu một chiếc khăn len tự tay con bé đan choàng vào cổ cậu, sau đó chiếc xe tải chạy ngược chiều mất lái tông vào xe cậu, tiếng la hét và từng cơn đau nhói ở đầu, cậu cố ôm em gái mình vào lòng để bảo vệ con bé, một cơn đau buốt truyền đến từ sau gáy và cậu mất ý thức.

Cậu ngồi dậy, chờ bản thân có thể làm chủ lại được cơ thể, cậu bắt đầu quan sát xung quanh. Cậu đang ở trong một căn phòng cưới, xung quanh treo đầy vải đỏ, trên cửa dán đầy chữ hỷ, căn phòng này được xây dựng theo kiểu cổ trang, từ họa tiết trang trí đến vật dụng hàng ngày đều mang hơi thở hoài cổ, chắc hẳn người đầu tư cũng tốn không ít công sức.

Trên giường trải chăn mềm mại, cậu cử động cơ thể muốn bước xuống giường vô tình tay đụng phải một bình sứ nhỏ, vì va chạm của cậu mà rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành. Âm thanh bén nhọn khiến cậu lấy lại tỉnh táo, thứ cậu quan tâm nhất bây giờ là cha mẹ và em gái. Cậu bước xuống giường bỗng một cơn buồn nôn ập tới, cậu liền nôn ngay vào trong cái chậu đồng dưới giường vô tình quơ trúng, nôn đến khi dạ dày quặn đau cậu mới ngừng lại.

Có tiếng bước chân bên ngoài, đến gần cửa thì ngừng lại, cánh cửa từ từ mở ra, một người phụ nữ lớn tuổi thấy cậu vừa nôn xong, sắc mặt trắng bệch khó coi thì nhanh chân bước vào còn không quên trách mắng

“Ai da, ngươi đã uống cái gì? Mau nôn hết ra cho ta! Ngươi điên rồi sao, có biết ta đã cực khổ biết bao nhiêu mới đưa người vào được nhà họ Lê này không? Ngươi không vì mình cũng phải vì ba mẹ ngươi mà sống tiếp chứ, nếu ngươi chết thì ba mẹ ngươi sẽ bị sỉ vả cho đến chết đó!” Bà ta vừa nói vừa vỗ lưng cho Trần Mạnh Quân, thúc ép cậu nôn tiếp, một tay còn ân cần đẩy đầu cậu vào chậu đồng

Vừa tỉnh lại, còn nôn một chập thừa sống thiếu chết, bà ta đè đầu cậu lại làm cậu không động đậy được mà úp mặt vào mớ hôi thối mình vừa nôn ra, suýt ngất thêm lần nữa. Cậu giơ hai tay lên cao tư thế đầu hàng để bà ta tha mạng cho mình, may sao bà ta vẫn hiểu được ý cậu, bỏ tay ra còn tốt bụng kéo đầu cậu lên. Không khí tươi mát tràn vào phổi khiến cậu hồi sinh thêm lần nữa, ngực phập phồng lên xuống cố gắng thở hết hơi này đến hơi khác.

Bà ta rót cho cậu ly nước, đưa đến bên miệng “Ngoan, uống chút nước sẽ dễ chịu hơn” Cổ họng khô ran, cơ thể tự phản ứng uống cạn chén nước bên môi

“Nôn ra hết chưa?” bà ta đút nước xong thì thu ly lại, đặt lên bàn rồi ngồi bên cạnh, một tay vỗ lưng để cậu dễ thở hơn, một tay thì cầm tay cậu như người mẹ già an ủi con cái, cậu mất hết sức lực chỉ có thể gật đầu hai cái đáp lời bà ta

Được cậu khẳng định, bà ta cũng phần nào yên tâm mà trách mắng “Tiểu Quân, dì Thẩm nói cho ngươi nghe, dì biết là thiệt thòi cho ngươi, nhưng nhà họ Lê có rất nhiều tiền, người ta cũng đã bằng lòng cưới một nam nhân như ngươi vào cửa rồi, ngươi đừng ngốc như vậy, chết rồi không giải quyết được vấn đề đâu, ba mẹ ngươi còn đang nợ người ta nhiều tiền vậy, cả đời này e là cũng không thể trả hết, em gái ngươi thì còn quá nhỏ, ngươi không thương nó sao?”

Nghe được tin ba mẹ và em gái vẫn ổn, cậu cũng an tâm phần nào, bình tĩnh lại mà suy nghĩ, nhà đang thiếu nợ, cũng không biết là cậu bất tỉnh bao lâu rồi, mọi việc đều quá mơ hồ, dù không hiểu sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này nhưng người đàn bà này không có ác ý, có thể hỏi thêm bà ta vài câu

“Dì Thẩm sao? Ba mẹ và em gái tôi sao rồi?” Do nôn một trận quá ác khiến nước mắt nước mũi cậu vô thức trào ra, hiện tại trên mặt còn lấm tấm nước mắt, khóe mắt vẫn còn hồng hồng, khiến người khác không khỏi lộ ra điểm thương tiếc, là nam nhân nhưng vẫn là quá đẹp đi dì Thẩm thầm nghĩ

“Dì Thẩm đây, ba mẹ và em gái ngươi vẫn ổn, phần sính lễ đó đủ để trả hết nợ nần bao nhiêu năm qua, còn dư sức để nuôi cả gia đình ngươi mấy năm tới, tiết kiệm chút có thể làm của hồi môn cho em gái ngươi lấy chồng nữa đó! Ngươi phải nghĩ đến cho người nhà mà sống đi” Dì Thẩm vừa nói khuôn mặt không giấu nổi nét vui vẻ, làm mai được mối hôn sự này đúng là bà ta kiếm không ít, nên lúc nói chuyện với Trần Mạnh Quân cũng nhỏ nhẹ hơn nhiều

Dù biết mình bị gả đi, Trần Mạnh Quân cũng không hề tỏ ra bất ngờ, bình tĩnh nghe bà ta nói hết “Vậy sao tôi lại ở đây?” Vẻ mặt dì Thẩm sau khi nghe cậu nói xong liền mất hết vui vẻ, nhưng cũng không lộ ra quá nhiều khó chịu, thở dài một hơi lại nói tiếp “Đương nhiên ngươi gả cho người ta thì phải ở nhà người ta rồi, chẳng lẽ tôi ở đây sao?”

Thấy cậu vẫn cứ nhìn mình không nói gì, dì Thẩm nghĩ nghĩ chắc do quá khó chấp nhận sự thật là bị gả cho một người như vậy, lại vừa quá đau buồn mà uống thuốc tự sát nên đầu óc cậu vẫn chưa được tỉnh táo cho lắm, bèn ân cần giải thích lại cho cậu

“Tiểu Quân, nghe dì Thẩm nói, nhà ngươi quá nghèo, mẹ ngươi bệnh nặng, cha ngươi cả đời chạy đôn chạy đáo mượn nợ khắp nơi chữa bệnh cho mẹ ngươi nhưng không khỏi, hiện tại ngay cả cơm cũng không có ăn đó!” Thấy cậu đã bắt đầu tiếp thu lời mình nói dì Thẩm nhìn cậu thương tiếc một hồi lại bắt đầu khuyên nhủ cậu

“Tiểu Quân à, ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, dù có là nam nhân thì cũng được chấp nhận cưới về, nhà người ta còn mời thầy thuốc nổi danh về xem bệnh cho mẹ ngươi, còn đưa nhiều sính lễ vậy, ngươi cũng không thiệt thòi lắm đâu! Dù thiếu gia nhà họ Lê có hơi khiếm khuyết nhưng chẳng phải là may mắn sao, dù sao cũng không đụng được vào ngươi, nhỡ đâu mai cậu ấy có làm sao thì một đại nam nhân như ngươi vẫn có thể làm lại mà!” Như sợ lời nói mình chưa đủ thuyết phục, bà còn dùng tay vỗ đầu cậu vài cái như an ủi, dù dùng lực rất nhẹ nhưng vài cái vỗ đó vẫn khiến cậu nhớ lại những cơn đau đầu lúc bị tai nạn, theo phản xạ cậu tránh khỏi tay dì Thẩm

Tưởng đứa nhỏ này sau khi tỉnh táo lại rồi lại muốn đòi sống đòi chết, dì Thẩm liền dùng cả hai tay nắm chặt lại hai tay cậu, miệng không ngừng bi bô

“Lại làm sao đấy? Tiểu Quân à, ngươi vẫn chưa thông suốt sao? Dì Thẩm là muốn tốt cho ngươi đấy” Cố gắng tránh thoát bàn tay bà ta, ngồi nãy giờ cậu cũng lấy lại được chút sức lực hai ba cái đã đẩy được bà ta ra, bà ta nhìn thấy cậu thay đổi biểu tình càng hoảng loạn hơn, miệng không ngừng Tiểu Quân à, Tiểu Quân ơi, tay thì không ngừng túm chặt lấy đồ trên người cậu. Thấy không thoát được cậu cũng không tránh nữa “Khi nào thì làm lễ?”

Dì Thẩm đang hoảng loạn, nghe câu hỏi của cậu xong thì hơi không theo kịp mạch suy nghĩ của cậu, sau khi im lặng quan sát cậu trong kinh ngạc thì bà nghĩ có khi nào tự tử không thành nên cậu đã thông suốt rồi không

Thấy dì Thẩm cứ mở to hai mắt nhìn mình, tay còn nắm chặt quần áo cậu không buông thì cậu có hơi lo lắng, có khi nào cậu dọa bà ta chết không, cậu dùng ngón tay trỏ khẽ đụng vào tay bà ấy, khiến dì Thẩm tỉnh táo lại, may quá chưa chết, cậu vừa dậy mà hại người khác chết thì nguy lắm.

Dì Thẩm vẻ mặt vui mừng cũng buông tay ra “May quá, thông suốt rồi, thông suốt rồi” sau đó cứ lặp đi lặp lại mấy lần để an ủi mạng già của mình. Trần Mạnh Quân thấy bà không trả lời câu hỏi của mình nên hỏi lại, cuối cùng dì Thẩm cũng hoàn hồn “À, chuẩn bị chuẩn bị, liền ngay, ta vào an ủi ngươi để dẫn ngươi ra làm lễ đây, nhanh lên nhanh lên, không trễ giờ lành”

Dì Thẩm nhìn qua sắc mặt tái nhợt của cậu, rầu rỉ một tiếng rồi lấy phấn son ở đâu ra trang điểm lại cho cậu một lượt, đội khăn đỏ cho cậu, còn dặn dò mấy câu mới cầm tay đưa cậu ra ngoài

Dù Trần Mạnh Quân chưa biết tình hình cụ thể là như nào nhưng linh tính mách bảo cậu cứ bình tĩnh, theo dõi mọi chuyện trước, hiện tại chỉ cần làm theo lời của họ nói trước, rồi quan sát tình hình, sau đó tính tiếp. Hiện tại dì Thẩm đó vẫn gọi cậu là tiểu Quân chắc tên cậu vẫn vậy, cậu cũng có ba mẹ và em gái, nhưng nghe sơ qua hình như không giống gia đình cậu cho lắm, hoặc nói cách khác có khả năng cậu đã trở thành một người khác cùng tên với cậu rồi, có thể cậu đã đến một thế giới khác hoặc chiều không gian khác. Chuyện này để ngày mai lại tiếp tục tìm hiểu, giờ bản thân “tiểu Quân” này phải kết hôn rồi, cũng không còn cách nào khác, cậu bị “gả” vào nhà giàu a. Khả năng chấp nhận cao đúng là có lợi nha, ít ra không đến nỗi bất ngờ quá mà chết ngất ra.

Khi nãy dì Thẩm đó có nói sơ qua “chồng” cậu là bị khiếm khuyết gì đó, cũng may nếu không tối đêm nay cho dù khả năng chấp nhận có cao tới đâu cậu cũng chết trên giường theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng quá