Xuyên Thành Mỹ Nhân Bệnh - Em Gái Của Vai Ác

Chương 46-1




Mỗi tối là lúc quán bar của Minh ca đông khách nhất, nhưng hôm nay, hắn quyết định đóng cửa sớm, bên ngoài thời tiết khô lạnh, Minh ca ngẩng đầu nhìn màn đêm, không biết giữa chừng có khi lại mưa.

Vào lúc này lại xuất hiện hai vị khách không mời mà đến.

10 giờ qua đi, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Minh ca mở cửa, hai người nọ từ từ tiến tới gần, thiếu niên trẻ tuổi mặc áo đen gió cao gầy, bên cạnh là nam sinh nhìn khoảng tầm hai mươi, cười cười lộ ra răng nanh nhỏ, một thân điển trai phong độ trí thức.

"Canh thời gian chuẩn thật." Minh ca mở cửa, âm thầm oán một câu.

Hắn đối với nam sinh lạ mặt hiếu kì lia mắt nhìn nhiều vài lần.

"Tôi tên Phương Đăng, có ý định báo danh giúp đỡ quán bar, mong về sau được lão đại chỉ giáo nhiều hơn." Nam sinh tự mình giới thiệu, hắn cười cười nói tiếp với Minh ca, " Tôi cũng là người An Thành, nghe danh tiếng lão đại từ lâu."

"Tôi cũng chưa gặp cậu bao giờ." Minh ca trong lòng bĩu môi nói thầm, sau liền hoài niệm đối với người bên cạnh nhìn qua.

Mấy năm nay Tần Tự rốt cuộc làm cái gì, Minh ca cũng không biết.

Người nọ tựa như bốc hơi cùng không khí, thậm chí còn cắt đứt liên hệ với Minh, thẳng đến lúc về An Thành, mới vô tình gặo qua Tần Tự.

Anh tựa hồ có việc gấp, lúc rời đi một câu giải thích cũng không có, Minh ca lúc nào cũng sợ Tần Tự ở bên ngoài nhiễm lạnh, thẳng đến khi anh trở về, hắn lại vì chuyện quán bar mở rộng mà phát sầu, chỗ đất tốt không thể chiếm được, đối phương ra điều kiện phá lệ làm khó người.

Khi đó Minh ca vô tình than thở với Tần Tự vài câu, thật không ngờ sau khi say mèm tỉnh dậy thì vấn đề đã được giải quyết, người nọ cũng chưa từng ra mặt.

Minh ca mới hậu tri hậu giác phát hiện, Tần Tự hiện tại đã lăn lộn không tồi.

Ít nhất anh của trước kia, không có khả năng giải quyết im ắng đến vậy.

Nhưng mà Minh ca cũng không kinh ngạc, hắn đã sớm cảm thấy, anh tương lai nhất định tiền đồ vô lượng.

Phương Đăng không thể uống rượu, mang theo máy tính thu mình đùa nghịch trong góc, không quấy rầy bọn họ nói chuyện.

Minh ca liếc xéo Tần Tự một cái, khẽ cất giọng, " Anh nghe nói, em gái Niệm Niệm sắp đính hôn?"

Chuyện này là hắn nghe được từ một đám nhị thế tổ trong quán bar, lúc đó Minh ca kinh ngạc thiếu chút nữa đánh rớt cái ly trong tay.

Người nọ mi mắt rũ rượi, thoáng buông chén rượu trong tay xuống, "Sẽ hủy bỏ."

"Hủy bỏ?" Minh ca kinh ngạc, "Vậy hủy bỏ thì cậu định tính làm thế nào?"

Tần Tự giọng nói thật thấp, " Cô ấy sẽ dọn đến ở cùng tôi."

Cứ như vậy ở chung à?

Minh ca cứ ngỡ, năm đó Tần Tự không nói tiếng nào đã rời đi, Lục Niệm nhất định sẽ tức giận, không thèm để ý đến anh một thời gian.

Hiện tại nhanh như vậy liền tha thứ, đã thế còn đồng ý ở cùng nhau?

Em gái Niệm Niệm tính tình cũng tốt quá mức rồi đấy!

Bỗng nhiên như sực nghĩ ra gì đó, Minh ca nhất thời quay đầu hỏi, "Vậy cậu nói chuyện này với Niệm Niệm thế nào?"

Tần Tự trầm mặc một lát, ngắn gọn mấp máy, " Là yêu cầu với Lục Chấp Hoành."

"Hiện tại công ty của ông ta không thể rời khỏi chúng tôi."

Phản ứng Minh ca trong chốc lát thật lớn, đôi mắt trợn tròn, "Má nó, cậu còn dám uy hiếp người ta dâng con gái cho cậu?"

Tần Tự lần thứ hai trầm mặc.

Loại này trầm mặc, cơ bản tương đương cam chịu.

Minh ca nghẹn họng, "Nhãi ranh cậu theo đuổi bạn gái như vậy à? "

"Biệt tích mấy năm, trở về thì buộc người ta hủy hôn ước, sau đó gả cho cậu? Đây là chuyện người làm sao?"

Em gái Niệm Niệm không hận chết cậu là còn may đấy!

Tần Tự nắm cái ly tay buộc chặt, một câu cũng không có phản bác.

Anh từ nhỏ chính là quật cường như vậy, lòng tự trọng vừa cao lại mẫn cảm, dù cho bị nói gì đều buồn trong lòng, có đôi khi suy nghĩ còn cực đoan đến mức khiến mình còn thấy đáng sợ.

"Cậu rốt cuộc đi làm cái gì?" Minh ca bình ổn cảm xúc mạnh mẽ, "Vì sao mấy năm không trở lại, không quan tâm tới Niệm Niệm?"

Tần Tự là hắn nhìn lớn lên, vẫn luôn thật lòng đối đãi anh, cơ bản không khác gì người nhà, nhưng đối với Lục Niệm, hắn cũng xem cô như em gái mình.

Mạch não Minh ca rất đơn giản, chỉ cảm thấy việc Tần Tự làm lần này thật sự trái với đạo lí.

Phương Đăng một bên nhíu mày nghe không nổi nữa, đóng máy tính lên tiếng, "Anh, cái này là không có biện pháp."

"Tần ca cũng không phải không quan tâm tới Niệm Niệm."

Minh ca nghiến răng ken két, "Vậy cậu con mẹ nó gấp gáp giải thích cho tôi một chút xem!"

Phương Đăng thở dài một hơi, chỉ có thể nói, "Loại chuyện này nói ra anh cũng sẽ không hiểu."

Minh ca cười nhạt, "Vậy thì phiền các cậu làm công tác khai thông dùm tôi?"

Không đợi người nọ đáp lại, hắn lia mắt nhìn về phía Tần Tự, thật tình khuyên nhủ, " Cậu dùng cái thủ đoạn này theo đuổi con gái, căn bản chính là rơi vào đường cùng, thích một người thì phải biểu hiện trước mặt người ta nhiều một chút, để Niệm Niệm thật tâm thích cậu, cứ ép cưới như vậy thì gọi gì là theo đuổi?"

Tần Tự trầm mặc nhấp một hớp rượu, không phản bác lời nào.

"Anh biết tính tình cậu chính là như vậy." Ngữ khí Minh ca hòa hoãn đôi chút, "Nhưng đây không phải loại chuyện đánh nhau tranh đoạt địa bàn như còn nhỏ, cũng không phải ý tứ trên thương trường."

Vừa đe dọa vừa dụ dỗ, bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích.

Hắn cũng biết Tần Tự luôn là người cực kì không có cảm giác an toàn, đặc biệt là trước mặt Lục Niệm, anh nội liễm lại nhẫn nhị, hèn mọn giấu trái tim của mình đi.

Nhưng mà yêu đương với cái đó không phải cùng một chuyện.

Tần Tự nhấp môi, rầu rĩ rũ mi mắt "...Tôi chỉ có thể như vậy."

Anh không hy vọng xa vời Lục Niệm sẽ có tình cảm với mình, chỉ có thể dựa vào biện pháp này chiếm lấy, chuẩn bị tốt tất cả để cô bên cạnh.

Anh nhẫn nhịn mấy năm nay, trở về lại thấy cô cùng Triệu Nhã Nguyên tay trong tay đứng một chỗ, Tần Tự khi đó cơ hồ dùng toàn bộ sức lực mới có thể không tiến tới đánh chết cậu ta.

Anh nhắm mắt nói với chính mình, phải bình tĩnh, chỉ còn một bước nữa thôi, Lục Niệm sẽ thuộc về anh.

Phương Đăng nghiêm túc nói với Minh ca, " Anh, nơi này cũng có rất nhiều người không hiểu hết chuyện của chúng ta."

"Thế nên mới nói, chuyện không đơn giản như anh tưởng tượng."

Bao nhiêu năm qua, mỗi tuần Phương Đăng đều kiên trì thông báo mọi chuyện liên quan tới cô cho Tần Tự, sinh hoạt ngày thường của Lục Niệm như thế nào, có yêu cầu gì, có cái gì cần hỗ trợ, đều được hắn nói với anh, mấy năm nay, một lần cũng không thiếu.

Đối với Lục Niệm mà nói, đúng là Tần Tự biến mất rất lâu.

Nhưng đối với Tần Tự, cô chưa bao giờ rời xa tầm tay anh.

Lục Niệm thích nai con của《 Tinh Kích 》, thế nên mỗi năm Tần Tự đều sưu tập khắp nơi, rồi dùng thân phận fan hâm mộ gửi cho cô.

Phương Đăng nói cô nhận được rất yêu thích, sau đó còn nghiêm túc gửi quà đáp lễ, mấy món đồ nhỏ gọn tinh xảo đó vẫn được anh tỉ mỉ giữ gìn đến hiện tại.

Minh ca day day thái dương, ảo não nói, "Anh không biết các cậu có nỗi khổ gì, chỉ biết chuyện này cậu làm không quang minh chính đại."

"Tần Tự, anh mong cậu sẽ đối với em gái Niệm Niệm nói một tiếng xin lỗi." Minh ca thấy có khuyên nữa anh cũng không nghe, đành quăng ngang một câu.

Tần Tự từ đầu đến cuối đều duy trì trầm mặc.

Thần sắc thiếu niên tái nhợt lại an tĩnh, trước mắt như có nhàn nhạt ánh sáng, bị lông mi nồng đậm giấu đi.

Khói mù đều bị giấu nhẹm dưới đáy, ly rượu trống không.

"Sáng mai công ty có cuộc họp." Phương Đăng cũng theo đó đứng lên, "Không còn nhiều thời gian nói chuyện nữa."

Mấy tháng nay vì Lục thị gặp phải phong ba, bọn họ vẫn luôn bị công việc dồn vào làm tới sứt đầu mẻ trán.

Phòng họp Ninh Thịnh chỉ có duy nhất bốn người, đề tài thảo luận tự nhiên là án Lục thị náo động oanh liệt.

Khâu Phàm mở đầu nói, "Lục thị đã sớm đục rỗng, Lục Chấp Hoành năm gần đây bảo thủ, công ty bên trong phe phái đấu tranh vẫn luôn không ngừng nghỉ."

"Làm việc không quy củ, bị phơi ra cũng là chuyện sớm muộn."

"Trái pháp luật trước tiên không nói tới." Minh Hồng xoay xoay bút trong tay, "Nhưng là Lục Chấp Hoành lần này cũng bị chỉnh đến thảm như vậy, liền rất đáng giá để hỏi."

"Nghe nói là nhân viên bên trong công ti khai báo." Khâu Phàm tấm tắc, "Đại nghĩa diệt thân a."

Minh Hồng cười ha hả, "Lục thị chuyện đó mà không tồn tại trong một khoảng thời gian dài thì không được."

Phương Đăng liếc mắt nhìn qua Tần Tự một cái, anh thực an tĩnh nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng lại không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lục thị lần này bị khoét sâu đến thế cũng không phải Ninh Thịnh động tay, là một người khác.

Nhưng là Phương Đăng biết, Tần Tự đã từng ở Lục thị thực tập cùng công tác, phân bộ cùng tổng bộ đều thử qua, ở trong Lục thị làm việc không sai biệt lắm tầm một năm, đã hoàn toàn thăm dò rõ ràng bên trong.

Sau đó bọn họ còn dùng tiền đến đầu tư Lục thị, có thể thuận lợi đi vào, cũng cùng anh kết nối được quan hệ.

Minh Hồng cười cười, " Ông chủ nhỏ, ngài là làm thế nào rời khỏi Lục thị vậy? Tôi nghe nói, năm đó Lục Chấp Hoành chính là đặc biệt thưởng thức cậu, sau khi cho cậu biết nhiều như vậy, lại khoan dung thả chạy, cũng thực thẹn với phong cách làm việc của bọn họ."

"Lục thị bao lâu nay vẫn luôn truy tìm tin tức của tôi." Tần Tự không mặn không nhạt giải thích.

Anh ngón tay thon dài khẽ di chuyển bút, lông mày và lông mi rũ xuống tạo thành bóng đổ mờ nhạt, che mất đi gương mặt.

Phương Đăng sửng sốt.

"Minh ca bên kia cũng bị tìm." Tần Tự giương mắt nhìn cậu, ngữ khí nhạt nhẽo, "Chỉ trừ bỏ cậu, bởi vì không ai biết chúng ta có liên hệ."

" Tính ra em còn sống đến an nhàn." Phương Đăng ồ một tiếng, đầu óc chợt thông minh hẳn ra, cười nhạt, " Trước đó cứ tưởng rằng là bởi vì anh cảm thấy em đáng tin cậy."

Bọn họ đối thoại hai câu này, Minh Hồng cùng Khâu Phàm nghe không hiểu.

Phương Đăng hơi nghĩ nghĩ lại có chút muốn cắn lưỡi.

Anh lúc đó cũng chỉ mới hai mươi tuổi.

Ấy thế mà lại có quyết đoán cùng nhẫn tâm như vậy, đem chính mình dấu vết tồn tại hoàn toàn lau sạch, rồi rời đi đến một nơi khác làm lại từ đầu.

Nhưng mà anh lại không mưu cầu danh lợi, cho dù là hiện tại Ninh Thịnh đã thành dáng vẻ khủng bố như vậy, Tần Tự cũng cực ít khi lộ diện, đời sống sinh hoạt của anh đơn giản đến quả thực làm người giận sôi, tựa hồ trừ bỏ công tác, bất kì cái gì cũng không làm anh hứng thú.

Minh Hồng cùng Khâu Phàm đều nghĩ đó chính là thói quen của anh, nhưng chỉ có Phương Đăng biết, thứ Tần Tự muốn tìm kiếm rốt cuộc là cái gì.

Hiện tại Lục thị, trên cơ bản đã là công ty do Ninh Thịnh khống chế dưới tay.

Nhìn Phương Đăng cấp tư liệu, Minh Hồng càng xem mày càng nhăn.

Hắn thấp giọng nói, " Nội bộ Lục thị còn thực sự rắc rối."

Đoạn lại xoay người nhìn Tần Tự khoa tay múa chân, " Ông chủ nhỏ, cậu nếu muốn ra tay cứu Lục thị, thì nhất định phải đánh rớt đại bộ phận người hư thối bên trong, bằng không lại nhiều tiền đến mức nào cũng đều là ném vào động không đáy."

Tần Tự chỉ vào trên màn hình hai chữ Lục Dương.

Nhìn cái tên kia, thiếu niên ngón tay thon dài giật giật, tựa như muốn sạch sẽ mang cái tên trên màn hình lau đi.

"Triệu Thính Nguyên." Anh ngữ khí bình đạm, "Bọn họ vẫn luôn có liên hệ."

Phương Đăng chỉ đơn thuần là kỹ thuật nhân viên, đối với Ninh Thịnh bên trong công việc hoàn toàn dốt đặc cán mai, chỉ yên lặng nghe bọn họ ba người bên kia thảo luận.

Minh Hồng là Ninh Thịnh ngoài mặt người đứng đầu, nhưng là bọn họ đều biết, phía sau màn còn có một nhân vật lớn tiềm ẩn.

Cuối cùng mọi chuyện được giải quyết dứt khoát, hội nghị kết thúc.

" Tốt rồi, hiện tại cơ bản đã giải quyết xong." Minh Hồng nói, "Cũng không uổng phí ông chủ nhỏ bên kia cực khổ mấy năm."

Chỉ cần lúc sau đem bản kế hoạch ký tên một cái, lại mang Lục thị tắm sạch một lần liền ok.

Lục Dương ngần ấy năm trăm phương ngàn kế tích lũy thế lực, cùng Triệu Thính Nguyên trong ngoài cấu kết, khiến Lục thị nội bộ đan xen rối rắm.

" Nên thay máu."

Ngủ đông hya nhẫn nhị là thứ từ nhỏ Tần Tự không thiếu nhất.

- --

Tiệc đính hôn hai ngày sau liền bắt đầu.

Lục Niệm không có cùng bất kì ai đính hôn qua, cũng là đứa trẻ từ nhỏ không có mẹ, tự nhiên đối với trình tự của chuyện này không rõ ràng lắm.

Chỉ là Triệu gia bên kia vẫn luôn không có gì động tĩnh.

Triệu Nhã Nguyên thậm chí còn chưa từng đến tìm cô một lần, tựa hồ phi thường bận rộn, Lộc Niệm nghe bạn học của cậu nói, Triệu Nhã Nguyên mấy ngày nay hoàn toàn là xin nghỉ về nhà.

Sinh nhật của Lục Niệm lúc trước hầu như đều được tổ chức đến vô cùng rầm rộ, mở tiệc chiêu đãi khách khứa, định chế lễ phục.

Lục gia hiện tại lâm vào cảnh bị phong bế toàn bộ, Lục Chấp Hoành thậm chí còn ở bệnh viện.

Lục Niệm mỗi ngày đều sẽ tới xem ông.

Lại còn phải ra mặt lo liệu hết sự tình trong nhà.

Đem tất cả nhân viên liên quan, sở hữu manh mối đều giao cho cảnh sát, một tay sắp xếp lại toàn bộ Lục gia trên dưới toàn bộ người, cuối cùng còn phải đối với bác sĩ chăm sóc Lục Chấp Hoành hỏi đến tình trạng của ông.

Ngắn ngủi mấy ngày, Lộc Niệm chỉ cảm thấy công việc dồn nhiều đến mức cô muốn siêu thoát.

Cũng may tiền tạm thời còn đủ dùng.

Trong lòng cô âm thầm kêu hai tiếng may mắn, quả nhiên chính mình sớm có dự kiến, mấy năm trước liền tích lũy tiền bạc thật là đúng đắn.

Lục Niệm về đến nhà, rửa mặt xong liền chui vào chăn ấm đánh một giấc.

Mấy ngày nay, Thu Lịch cũng quay về nhà, hy vọng có thể tận lực giúp cô chia sẻ một chút.

Xác định Lục Niệm đã ngủ, Thu Lịch đi đến trên ban công, kết nối với đầu bên kia điện thoại Triệu Nhã Nguyên, thanh âm hơi trầm xuống, "Nhã Nguyên, cậu bên kia hiện tại rốt cuộc thế nào?"

Triệu Nhã Nguyên thanh âm hiếm thấy có chút mỏi mệt, " Tôi hôm nay đi ra ngoài thuyết khách cả một ngày."

Triệu Nhã Nguyên không có cách nào ngang ngạnh chống đối, hiện tại cậu rốt cuộc cũng chỉ là Triệu gia Nhị thế tổ, không phải người cầm quyền chân chính, hoàn toàn không có khả năng phản kháng lại ý nguyện của bậc trưởng bối.

Đối với tiệc đính hôn, Triệu gia bên trong cũng có rất nhiều phê bình kín đáo, hoặc là nói, phản đối chiếm đại đa số.

Bởi vì rình trạng hiện tại của Lục thị, phần lớn trưởng bối Triệu gia đều không đồng ý cho Triệu Nhã Nguyên đính hôn với Lục Niệm, đặc biệt Triệu Thính Nguyên phản đối mãnh liệt, hắn thậm chí mang cả việc Lục Niệm căn bản không thích Triệu Nhã Nguyên ra làm ví dụ.

Kết hôn như vậy, có hại chỉ là Triệu gia.

Thu Lịch trầm mặc trong chốc lát, "Chỉ còn hai ngày nữa là đính hôn, cậu xác định có thể làm tốt mọi thứ?"

Triệu Nhã Nguyên miễn cưỡng cười,

"Cậu không tin tôi?"

Thu Lịch lại nói, "Niệm Niệm bên này vẫn luôn bị lừa gạt, chị ấy thật sự một chút chuyện cũng không biết."

Nhưng cho dù thành công thì đã sao?

Tính tới chuyện về sau Lục Niệm gả vào Triệu gia, cô còn phải nơm nớp lo sợ xem sắc mặt bọn họ sống qua ngày?

Triệu Nhã Nguyên nghiêm mặt, "Lục Niệm về sau sẽ là vợ của tôi, ai dám đối xử với cô ấy không tốt?"

Thu Lịch nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Tiểu Nhã, tôi không muốn để chị ấy chịu ủy khuất."

Triệu Nhã Nguyên có chút bực bội, vươn ngón tay thon dài tự đem đầu tóc mình xoa loạn một hồi, cậu không nhịn được mắng thành tiếng, "Mẹ nó, sắp xuống mồ rồi cũng không để tôi yên thân!"

...

Ngày diễn ra tiệc đính hôn chớp mắt liền tới.

Người Triệu gia phần lớn vẫn không đồng ý chuyện này.

Triệu Nhã Nguyên cũng không có biện pháp, mấy tuần rồi đều ngượng không dám liên hệ với Lục Niệm, chỉ có thể ở nhà tận lực tranh thủ.

Ấy vậy mà hôm nay không biết trời xui đất khiến kiểu gì, vừa mới bước chân ra cửa liền gặp được Triệu Thính Nguyên.

Biểu tình người nọ tựa hồ cực kì vui vẻ, "Nhã Nguyên, ông kêu em qua thư phòng một chuyến."