Xuyên Thành Mỹ Nhân Bệnh - Em Gái Của Vai Ác

Chương 45-1




Hiện tại Thu Lịch đang sống ở căn nhà này, ở một tiểu khu coi như xa hoa, nhưng diện tích không lớn, đại khái chỉ có 80 bình, hai phòng ngủ, Thu Lịch cùng Lục Niệm mỗi người một gian.

Nhưng Lục Niệm cũng không thường xuyên ở lại qua đêm, phần lớn thời gian Thu Lan đều nằm bệnh viện, cho nên ngày thường cũng chỉ có Thu Lịch.

Thu Lan lớn tuổi, thân thể vốn không tốt, nhiều bệnh, trước kia ở Nam Kiều bà luôn cự tuyệt tới bệnh viện kiểm tra.

Mấy năm gầy đây mới tới An Thành khám sức khỏe, tra ra không ít bệnh lớn bệnh nhỏ, nghiêm trọng nhất là suy thận.

Bệnh này không có cách nào trị tận gốc, chỉ có thể dựa vào việc chữa trị lâm sàn, cho nên phần lớn thời gian hiện tại đều ở bệnh viện, hơn nữa nếu có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, ở viện cũng kịp thời xem xét, sau khi Thu Lịch, thường xuyên tới bệnh viện chăm sóc bà.

Kỳ thật mệnh dựa vào thuốc, chỉ cần có thể chữa trị, Thu Lịch cùng Triệu Nhã Nguyên sẽ không từ bỏ.

Thu Lan là họ hàng xa của Triệu gia, hơn nữa lại có ân nuôi nấng Triệu Nhã Nguyên lúc nhỏ, cho nên chi phí trị liệu và giường bệnh đều do Triệu chi trả.

Ngay cả như vậy, Thu Lịch vẫn âm thầm nhớ hết những khoản nợ đó, cậu từng nói với Lộc Niệm, về sau vẫn nên trả lại Triệu Nhã Nguyên.

Thu Lan có sản nghiệp tổ tiên ở Nam Kiều, nhưng Thu Lịch không muốn sử dụng những thứ đó, cậu ngoài việc đi học cũng bắt đầu làm thêm.

Thu Lịch cũng biết Lục Niệm vẽ bản thảo kiếm tiền, rất lâu trước kia, Lục Niệm từng nói với cậu, sau này muốn rời khỏi Lục gia, không dựa vào người nhà, tự mình nuôi sống mình.

Đến lúc đó, có thể sống một cuộc sống mình thích, làm một công việc mình mong muốn, cũng có thể theo đuổi người đàn ông mình yêu.

Khi Lục Niệm nói lời này đôi mắt sáng lên, tràn đầy khát khao về tương lai.

Cảnh đời đổi dời, Thu Lịch rất ít ít khi nhìn thấy biểu tình này của Lộc Niệm.

Cậu ở trong phòng chuẩn bị bữa tối, nghĩ đến xuất thần.

Triệu Nhã Nguyên có gọi điện thoại tới, nói Lục Niệm sẽ ở lại đây mấy ngày.

Cậu không nói nguyên nhân cụ thể, nhưng Thu Lịch cũng không hỏi.

Vừa lúc buổi tối không có tiết học, cho nên sau khi từ bệnh viện về, cậu tới siêu thị mua đồ ăn, cơ bản đều là món Lục Niệm thích, chuẩn bị làm một bữa cơm chiều ngon lành.

Lục Niệm đóng gói một ít đồ ở Lục gia, trực tiếp kêu taxi tới chỗ Thu Lịch.

Nơi này gần với nội thành, cũng gần với bệnh viện của Lục Chấp Hoành, khoảng thời gian này Lục Chấp Hoành luôn trong giai đoạn nguy hiểm, tạm thời không thể xuất viện, ông chỉ có một đứa con gái là Lục Niệm,

Cô phát hiện, phần lớn thời gian gần đây mình đều ở bệnh viện.

Khi còn nhỏ Lục Niệm không có cảm giác xa lạ với chỗ đó, nhưng không nghĩ tới, đến bây giờ, còn cần thường xuyên tới bệnh viện như vậy.

Lục gia hiện tại thật sự quá âm trầm, cô không muốn trở về.

Thần kinh cả ngày đều căng chặt.

Lục Niệm ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa, mở cửa, vào nhà, liền ngửi thấy mùi hoa sơn chi.

Là Thu Lịch mua, mỗi ngày cậu đều đổi hoa trong nhà một lần.

Trong phòng rất sạch sẽ, tràn đầy hương hoa.

Lục Niệm ngồi xuống ghế sô pha, thân mình mềm nhũn, thần kinh căng thẳng rốt cuộc thả lỏng xuống, sau đó liền cảm thấy mệt mỏi.

Thân thể cô vốn đã không tốt, mấy năm trước còn ổn một ít, trai qua hai ngày này, chỉ cảm thấy như sinh bệnh nặng, cả người đều không có sức.

Cửa phòng bếp cửa, mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn bay ra.

Thu Lịch mang tạp dề, trong tay còn cầm nồi sạn, “Niệm Niệm?”

“Chị còn cho rằng cậu không ở nhà.” Lục Niệm nhẹ giọng nói.

Cô còn tưởng Thu Lịch không ở đây, đang chuẩn bị bỏ bữa tối, hoặc gọi cơm hộp chắp vá chút.

“Nhã Nguyên nói chị sẽ đến, em mới về trước.” Thu Lịch nói, “Cơm chiều sắp xong rồi, chị chờ vài phút.”

Thu Lịch thấy sắc mặt cô tái nhợt, trước mắt mang theo quầng thâm, so với ngày thường tiều tụy không ít, cậu tắt bếp, cho cái nồi xuống, gỡ tạp dề, ngồi cạnh cô, “Làm sao vậy?”

Hình dáng hai người họ khá tương tự, Thu Lịch trước sau ôn nhu, đôi mắt đen nhánh ôn nhuận, thấy mặt cậu, bỗng nhiên không biết vì sao lại thấy thật ủy khuất.

Thu Lịch cho xoa xoa nước mắt cho cô, để cô dựa vào mình, trầm mặc một lát, hỏi, “…… Lục gia có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Cả người Lục Niệm dựng thẳng, “Nhã Nguyên nói?”

Cô không biết sao Thu Lịch biết chuyện này, rõ ràng đã nói qua với Triệu Nhã Nguyên, không được kể cho Thu Lịch.

“Chị quên em học ngành gì à.” Thu Lịch nói.

Ngành luật.

Cậu nhíu mày, “Gần đây em nghe lão sư nói về chuyện này.”

Không nhất định Lục Chấp Hoành làm chuyện phạm pháp, nhưng Lục thị hiện giờ đang phân liệt, có mấy khoản chưa rõ ràng, tham ô công quy, góp vốn phi pháp, đều đã có chứng cứ vô cùng xác thực.

“Nếu Lục thị căng không nổi.” Thu Lịch chậm rãi nói, “Vậy cũng không phải chị sai.”

Lục Niệm xoa mắt, “Chị không biết…… bản thân nên làm gì bây giờ.”

Rốt cuộc cô chịu ơn Lục gia nhiều năm như vậy, muốn rời khỏi Lục gia là một chuyện, nhưng trơ mắt nhìn Lục Chấp Hoành cùng đường bí lối, nhà cửa tán loạn lại là một chuyện khác.

Lúc nhỏ rõ ràng biết chuyện, nhưng được Lục gia chăm sóc nhiều năm, tâm đều là thịt, Lục Chấp Hoành đối xử với cô cũng không xấu xa đến nỗi táng tận lương tâm.

Là lòng cô mềm yếu.

Thu Lịch nói, “Em hy vọng sau này chị sẽ có một cuộc sống hằng mong ước, không bị Lục gia trói buộc.”

“Cái đó, cũng không phải chuyện em có thể quản được.”

Thu Lịch so với cô bình tĩnh hơn.

“Nhã Nguyên nói với em một chuyện khác.” Thu Lịch hỏi, “Chuyện hai người muốn đính hôn, là thật?”

Nguyên nhân thì Triệu Nhã Nguyên không nói, nhưng Thu Lịch hiểu hai người họ, cảm thấy chuyện đột ngột này lộ ra vẻ kỳ quặc.

Lục Niệm cứng lại, không biết nên trả lời như thế nào.

Thu Lịch thở dài, cậu vén tay áo lên, lấy cho cô một cái giấy ướt.

“Nhã Nguyên là người rất tốt, tuy đôi khi tính tình nóng nảy.” Thu Lịch nghiêm túc nói, “Niệm Niệm, nếu chị thật sự thích, em sẽ chúc phúc cho hai người, nhưng em không hy vọng chị vì Lục gia mới gả cho cậu ấy.”

Lục Niệm nhấp môi, lắc lắc đầu.

Cô hiện tại rất mê mang.

Triệu Nhã Nguyên với Thu Lịch là thanh mai trúc mã, cô cũng biết cảm tình bọn họ rất tốt, đều coi đối phương là bạn tốt nhất của nhau.

Triệu Nhã Nguyên nói tới tận đây đã coi như thổ lộ trần trụi…… Nếu thành, tự nhiên mọi người đều ổn.

Nếu không thành, chả nhẽ vì chuyện của cô, làm Triệu Nhã Nguyên và Thu Lịch cũng xấu hổ?

Huống chi, trị liệu của Thu Lan cũng đều dựa vào Triệu gia.

Mà cô đã đắc tội với Triệu Thính Nguyên.

Cô không muốn liên lụy tới Thu Lịch.

Những lời này, Lục Niệm đều giấu trong lòng, không dám nói ra ngoài một câu.

Bữa tối thật phong phú, trù nghệ Thu Lịch rất cao, làm cái gì cô cũng thích, Lục Niệm không muốn phụ tâm ý cậu, miễn cưỡng ăn một ít, rốt cuộc mới cảm thấy có sức lực.

Buổi tối tắm rửa một lần.

Sau khi tắm xong, lại ngửi được mùi hương ngọt ngào.

“Em nấu canh táo chua.” Thu Lịch nói, “Dùng để an thần, có sửa lại theo khẩu vị của chị một chút.”

Cậu nhận khăn lông, xoa tóc cho Lộc Niệm.

“Sau khi uống xong, ngủ một đêm thật tốt.” Cậu nói, “Chị xem, mắt đều có quầng thâm rồi.”

Sau khi uống canh dường như tốt hơn một chút, đầu cũng không quá đau nữa.

Nhưng Lục Niệm nhìn trần nhà, lại không thể đi ngủ, lo âu lại áp lực.

*

Lục thị bây giờ như một cuộn chỉ rối, Lục Dương trong thời gian này lại không nản lòng.

Hắn hẹn gặp Triệu Thính Nguyên, thư kí dẫn Triệu Thính Nguyên vào, Lục Dương vội đứng dậy nghênh đón.

“Trong khoảng thời gian này, quả thực quá rối loạn.” Triệu Thính Nguyên ngồi xuống.

Lục Dương tự mình châm trà cho hắn, “Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ rằng chú Lục lại làm loại chuyện này, chúng ta vẫn nên chú ý, chuyện trái pháp luật thì không thể làm.”

Lục Chấp Hoành còn chưa bị định tội, chỉ có mấy doanh nghiệp thân cận bị điều tra mà thôi.

Mà ở trong đầu Lục Dương, phảng phất như ông đã vào ngục giam.

Bộ dáng Lục Dương khom lưng uốn gối trước Lục Chấp Hoành, vẫn còn khá mới mẻ trong ký ức Triệu Thính Nguyên.

Hắn bưng chén trà, không đàm luận chuyện Lục Chấp Hoành, chậm rãi mở miệng, “Mấy ngày nay anh nên trông coi chuyện công ty nhiều chút, mất tâm phúc, toàn bộ công ty đều tê liệt.”

Lục Dương, “Tôi đang nỗ lực chỉnh đốn trật tự……”

Triệu Thính Nguyên híp híp mắt, “Vậy anh có biết, Lục thị sắp có chủ tịch mới?”

Lục Dương, “……”

“Trước kia ở nội bộ từng nghe qua, hiện tại mở công ty riêng bên ngoài, cái người theo sau ông chủ trong truyền thuyết.” Triệu Thính Nguyên nói, “Thủ đoạn tên đó cường ngạnh có tiếng, lần này nếu muốn làm chút chuyện ở công ty, chỉ sợ không thể qua người đó.”

Lục Dương, “Tôi sẽ lập tức điều tra.”

Triệu Thính Nguyên gật đầu.

Lục Dương trầm mặc, lại hỏi, “Thính Nguyên, chuyện của em trai ngài cùng Niệm Niệm, rốt cuộc làm sao giờ?”

Triệu Thính Nguyên nhíu mày, “Đầu nó bị mê hoặc rồi.”

Hiện tại đính hôn với Lục Niệm, đối với Triệu gia, chính là chuyện cố tình không lấy lòng, Lục Niệm ngoài lớn lên đẹl, cũng chỉ là mỹ nhân đầu gỗ, không hiểu phong tình, hắn cũng không biết Triệu Nhã Nguyên bị gì.

Triệu Thính Nguyên nói, “Tôi sẽ tận lực hủy bỏ chuyện này.”

Lục Dương vội nói, “Đúng vậy, hủy bỏ là tốt.”

Triệu Nhã Nguyên tiến vào chuyện này, đối với hai người mà nói, nửa điểm tốt cũng không có.

“Vậy chuyện của ngài cùng chị dâu thì sao.” Ngữ khí Lục Dương thật nhẹ nhàng, hỏi, “Khi nào có thể uống rượu mừng?”

Triệu Thính Nguyên nói, “Tháng bảy.”

Tô Thanh Du mang thai, cái này Lục Dương biết.

Tô gia đương nhiên không ăn chay, ép rất chặt, Triệu Thính Nguyên cũng hứa hẹn, chờ tháng sau Tô Thanh Du tốt nghiệp xong, có thể tổ chức hôn lễ.

Dự định sang năm mới sinh đứa trẻ, sẽ là vị công tử đầu tiên đời tư Triệu gia.

“Cũng làm ba mẹ rất cao hứng.” Triệu Thính Nguyên nói.

Lục Dương đáp, “Đương nhiên rồi, song hỷ lâm môn.”

“Hợp tác vui vẻ.” Hắn đưa Triệu Thính Nguyên ra cửa.

*

Ngày thứ ba bệnh viện điện tới, nói Lục Chấp Hoành đã tỉnh.

Sáng sớm Lục Niệm nhận được điện thoại, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

Triệu Nhã Nguyên cũng theo đó gọi đến, “Tôi đến bệnh viện, tính gặp chú Lục, cậu có muốn cùng tới không? Hoặc để tôi trực tiếp nói cũng được.”

Lục Niệm cắn môi, “Để tớ cùng qua đi.”

Triệu Nhã Nguyên, “Tôi lái xe tới đón.”

Một đường trầm mặc.

Lục Niệm ngồi ghế phó lái, bỗng nhiên nói, “Nhã Nguyên, tớ đã suy nghĩ rất lâu.”

“Nếu cậu tìm được người mình thích, hay vì nguyên nhân khác hối hận.” Cô nói, “Lúc nào cũng có thể giải trừ hôn ước.”

Cô tuyệt đối sẽ không oán hận hay đưa ra yêu cầu gì.

Triệu Nhã Nguyên cầm tay lái, không xoay mặt, nhẹ nhàng nói, “Không việc gì, đính hôn, đúng lúc không bị mẹ hối thúc yêu đương.”

Lục Niệm biết cậu săn sóc.

Nhưng cũng chính vì thế, làm cô càng thêm khó chịu.

Hôm qua cô có một giấc mơ rất dài, mơ thấy mình tới Nam Kiều, mùa hè oi bức, cùng khách sạn nhỏ cũ nát kia.

Nhưng mơ đến lúc hôn anh, cảm tình thời niên thiếu, khô nóng, rung động, hô hấp dồn dập, tim đập gia tốc, tất cả đều rất chân thật.

Chưa từng cảm nhận trên người ai khác.

Hậu tri hậu giác, cô từng cực kỳ thích anh, so với suy nghĩ, càng muốn thật nhiều thật nhiều.

Chỉ vì rụt rè mà trì độn, trước nay không nói ra.

Mà Tần Tự mới là cục đá không nhiệt.

Hiện tại tới tình trạng này, còn con đường nào xoay chuyển tình thế?

Cô và Tần Tự đã là hai người xa lạ.

Anh đi đâu, làm gì, một điều cũng không biết.

Cô bắt đầu buông bỏ đoạn tình cảm chưa bao giờ có này xuống.

Mà nếu gả cho Triệu Nhã Nguyên, về sau, Lục gia ổn, Thu Lịch ổn, mọi người đều ổn.

Cô cũng không chán ghét Triệu Nhã Nguyên, có thể nói bọn họ rất hợp với duyên bạn bè, chơi chung rất vui.

Lục Niệm tự nói với mình, không có gì khác cả, chơi chung lâu rồi, coi cậu thành bạn trai, về sau sẽ chậm rãi tốt lên.

Xe rất nhanh tới bệnh viện.

Lục Chấp Hoành rất suy yếu, so với bộ dáng khí phách ngày trước, quả thực nháy mắt già đi mười tuổi.

Lộc Niệm nhìn, trong lòng có chút hụt hẫng.

Lục Chấp Hoành là người cha hiện tại của cô, nhiều năm như vậy, tuy rằng dục vọng khống chế mạnh, Lộc Niệm nằm mơ cũng muốn thoát khỏi ông ấy, nhưng ông đối với phương diện học tập cùng sinh hoạt của cô có thể nói là tận lực tận tâm.

Lộc Niệm không muốn cha mình chết.

Bác sĩ tới, hỏi, “Người nhà bệnh nhân đâu?”

Lộc Niệm nói, “Cháu là con gái ông ấy.”

Bác sĩ thấy cô chỉ là cô gái hai mươi tuổi, nhưng mà nơi này cũng không có người khác, “Vậy gặp tôi một chút, chúng ta nói về kế hoạch trị liệu.”

Lục Niệm theo ông ta ra cửa.

Trong phòng nhất thời chỉ còn Triệu Nhã Nguyên cùng Lục Chấp Hoành.

Lục Chấp Hoành như bắt được cọng rơm cứu mạng.

“Nhã Nguyên, con gáu của chú, Lục thị, về sau đều nhờ con rồi.” giọng nói hắn khàn khàn, “Lục thị không thể suy sụp, đó là tâm huyết hai mươi năm qua.”

Triệu Nhã Nguyên nói, “Yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Niệm Niệm.”

“Chú cứ an tâm ở đây dưỡng bệnh.” Cậh nói, “Tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, đến lúc đó hôm đính hôn, phiền chú tham dự.”

Lục Chấp Hoành vội hỏi, “Định khi nào?”

Triệu Nhã Nguyên nói, “Tạm thời một tháng sau.”

Lục Chấp Hoành, “Nhanh tận lực một chút.”

Lục thị hiện tại nếu không có tin tức ổn định lòng người, sợ đến lúc đó Lục Chấp Hoành sụp đổ.

Triệu Nhã Nguyên trầm mặc một lát, “Sớm nhất, mười ngày sau.”

Còn cần nhiều việc cần chuẩn bị, cậu không muốn hấp tấp quá mức.

Lục Chấp Hoành suy yếu gật đầu, “Vậy Niệm Niệm đành nhờ cháu.”

Liên tiếp nói nhiều như vậy, làm thể lực vất vả tích tụ mấy ngày qua tiêu hao hết, thở gấp dồn dập.

Triệu Nhã Nguyên từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt xinh đẹp không có một tia dao động.

Cậu đối với Lục Chấp Hoành không có bất luận hảo cảm gì.

Chẳng qua chỉ xem ông ta là chan của Lục Niệm cùng Thu Lịch, duy trì sự lễ phép cuối cùng.

Thời điểm Lục Niệm về phòng bệnh, Lục Chấp Hoành đã lại ngủ.

“Đều đã bói xong.” Triệu Nhã Nguyên đứng dậy, “Chúng ta có thể đi rồi.”

“Mười ngày sau.” Cậu nói, “Chúng ta đính hôn.”

Lộc Niệm ngoài ý muốn, “Sớm như vậy?”

Triệu Nhã Nguyên nhún vai, “Cũng chỉ là hình thức, sớm một chút, muộn một chút, chả sao cả.”

“Đi thôi, về trường học.” Triệu Nhã Nguyên nói, “Tôi nhớ hôm nay cậu còn có tiết học, hay là đang đọc tiểu thuyết gì đó? Có thể đi cọ khóa không?”

Hai người đi trong vườn trường An Đại.

Thần thái cử chỉ lúc trước của cậu cũng không có gì khác nhau, khi đi chung với cô nhiều thêm vài phần thân mật tùy ý.

Lục Niệm thực rối rắm.

Nói như vậy, Triệu Nhã Nguyên sắp trở thành vị hôn phu của cô, hiện tại, có thể coi như bạn trai?

Nhưng mà cô không có bất luận tình cảm gì.