Xuyên Thành Mỹ Nhân Bệnh - Em Gái Của Vai Ác

Chương 43




Bởi vì Tần Tự tới sau, một bữa cơm ăn chậm rì rì, ăn tới khi trời bên ngoài đã tối.

Lục Niệm nhìn thời gian, “Em sắp phải về.”

Minh ca nói, “Được, chờ tới ngày kia, chúng ta lại liên hệ, đón em tới chỗ chúng ta.”

“Cảm ơn Minh ca.” Lục Niệm ngoan ngoãn đáp.

Đoàn người ra khỏi nhà ăn, bên ngoài trời đã tối đen, nhìn thời tiết không tốt lắm, tựa hồ như muốn mưa, không trung âm u.

“Nhà em tới đón à?” Tiểu Khuất hỏi.

Lục Niệm lắc đầu, “Tài xế hôm nay nghỉ phép, em tự mình về.”

Kỳ thật, là bởi cô chạy đi, không muốn kinh động người Lục gia.

“Đã trễ thế này, một cô gái đi rất nguy hiểm.” Minh ca không đồng ý.

Hắn nói với Tần Tự nói, “Cậu mau đưa Niệm Niệm, dù sao bây giờ cũng không có việc gì.”

Tần Tự đi cuối đoàn, gió thổi lại đây, ở Lục Niệm ngửi được mùi rượu mát lạnh nhàn nhạt.

Anh nói, “Uống rượu xong, không được lái xe.”

“Vậy thì gọi.” Minh ca nói, “Đâu một hai bắt cậu chở.”

Lục Niệm nhìn anh một cái, “Không có việc gì, em tự gọi xe về, hiện tại cũng không quá tối.”

Bóng dáng cô gái phá lệ đơn bạc tinh tế.

“Anh đi theo làm gì?” Lục Niệm cũng không quay đầu lại.

Nhìn cái bóng thon dài rơi trên mặt đất, giao điệp với bóng cô.

Giọng nói anh nhàn nhạt, có chút khàn khàn, “Tiện đường tỉnh rượu.”

Lộc Niệm, “……”

Trong ấn tượng, cô kỳ thật rất hiếm thấy Tần Tự uống rượu, tuy rằng khi còn là học sinh ở chỗ Minh ca rất lâu, nhưng mà, cho tới nay, cô cũng không gặp trên người anh dính mùi rượu, hơn nữa anh rất ít khi say, Lục Niệm chưa gặp qua bộ dáng anh say sỉn.

“Vậy về sau đừng động tới em.” Lục Niệm nói thầm, “Em cũng thành niên rồi, anh có thể uống, em cũng có thể.”

Tần Tự, “……”

Anh cái gì cũng khôngnói.

Thời điểm xuống xe, Lục Niệm vướng một chút, bởi vì chân bị thương, trong khoảng thời gian này chân trái vẫn không có sức lực.

Cô bị đỡ lấy.

Cô nghĩ, tay anh thật lớn nha, có thể ôm trọn hoàn toàn tay cô, đã sớm thay đổi đổi so với khi còn nhỏ.

Lục Niệm mạc danh nghĩ tới nụ hôn nlỗ mãng ngày đó, nam sinh dưới thân kịch liệt đáp lại, ức chế thở dốc.

Trong bóng tối, mặt đỏ thấu.

Tần Tự đã chậm rãi buông tay ra.

Ánh trăng treo cao.

Cứ như vậy, mãi cho đến khi về trang viên Lục gia, bọn họ cũng không nói mấy câu, Lục Niệm rốt cuộc hỏi, “Lần này anh ở An Thành bao lâu?”

“Cuối tháng đi.”

Lộc Niệm, “Ồ.”

Cô nghĩ xuất thần, phỏng chừng, đây là lần cuối cùng, về sau muốn gặp cũng không được, thời điểm ăn tết, cũng không biết có thể về hay không.

Cô kỳ thật muốn ở lâu hơn một chút, ở bên anh.

Nhưng mà, đêm nay cô không dám trở về quá trễ.

Máy bay Lục Chấp Hoành đêm nay hẳn sẽ về An Thành, ngày hôm sau, vợ chồng Triệu mang theo Triệu Thính Nguyên cùng Triệu Nhã Nguyên tới chơi, Lục Chấp Hoành vẫn luôn coi trọng chuyện này, tất nhiên sẽ về sớm trở để an bài.

Ấn đường hắn giật giật.

Minh ca ở lầu hai quán bar, thấy anh đẩy cửa tiến vào, ánh trăng chiếu vào hành lang, anh cũng không ngẩng đầu lên, “Cậu không về nhà đi, chạy tới chỗ anh đây làm gì?”

“Không thể về.” Anh ngắn gọn đáp.

Trong nhà trống không, thời điểm mới cùng cô tách ra, anh lại là tình trạng này, không muốn về nhà.

Minh ca, “?”

Anh không muốn nhiều lời, sau tai cùng khóe mắt đều lộ ra màu hồng nhàn nhạt.

Minh ca nói, “Say hỏ? Độ rượu không thấp đâu, còn ngẩn người uống nhiều như vậy.”

“Không việc gì.”

Anh cho dù say, cũng thật sự khắc chế, nhìn không ra vẻ say rượu, cũng sẽ không vì say phát điên.

Bởi vì không thể hỏng việc, anh không còn con đường sống nào để lui, từ nhỏ cũng đã có thói quen khắc chế.

“Đưa Niệm Niệm về rồi?” Minh ca hỏi.

“Ừm.”

Minh ca nói, “Anh cũng không muốn quản chuyện của cậu, nhưng mà cũng chỉ nói một lần cuối cùng, Niệm Niệm là em gái tốt, nếu là cậu đã thích, thì nhanh chóng mà theo đuổi, bằng không đến lúc đó đừng hối hận.”

“Cô ấy không thích tôi.” Tần Tự nhàn nhạt nói.

Cô phỏng chừng còn không biết thích là gì, lần trước hôn ở Nam Kiều cũng ngoài ý muốn, cũng chỉ là giận dỗi, hoặc cảm thấy mới lạ.

Mà bởi vì nụ hôn lỗ mãng giận dỗi kia, người thiếu chút nữa mất khống chế, là anh.

Lục Niệm cho dù có tò mò, cũng không lâu dài.

Quan hệ giữa bọn họ, ngay từ đầu đã không bình đẳng, cũng không có khả năng ngang nhau.

Hiện tại anh căn bản không có tư cách nói thích, cũng không muốn kéo cô đến hoàn cảnh giống mình.

Trời sinh nên được cưng chiều che chở, nuôi tới vô ưu vô lo, mọi người bảo hộ sủng áo, mà không phải giống anh, mạng như cỏ rác, ở bên ngoài lăn lộ như chó hoang, hấp tấp lớn lên.

Còn cần một chút thời gian.

Anh sớm đã quen nhẫn nhị.

*

Ngày hôm sau, Miêu Miêu đã sớm gọi Lục Niệm dậy,

Bởi vì Triệu gia tới chơi, bắt đầu từ buổi sáng, người hầu trong Lục trạch nối liền không dứt, toàn bộ căn nhà như hoạt động, chỉ vì muốn đen trận ngọ yến này làm tốt.

Miêu Miêu chải đầu cho cô, Lục gia mời chuyên viên trang điểm tới, trang điểm nhàn nhạt, “Niệm Niệm, ngài đã 18 tuổi, cũng có thể trang điểm một chút.”

Trương Thu Bình còn tới nhìn thoáng qua, tươi cười đầy mặt, “Niệm Niệm hôm nay phải thật xinh đẹp, lưu lại cho bọn họ một ấn tượng tốt.”

Lục Niệm thật sự không hiểu được, Triệu Thính Nguyên cùng Triệu Nhã Nguyên không phải chưa từng gặp cô, vì sao phải làm như vậy.

Triệu tiên sinh và Triệu thái thái đâu phải cùng thân phận, biết để ý bộ dáng một cô gái?

Trương Thu Bình, “Đây cũng là mặt mũi Lục gia.”

Miêu Miêu nói, “Niệm Niệm, về sau tiểu thư muốn tham gia mấy trường hợp xã giao, chính là đại diện nhà mình, tiên sinh cũng hy vọng người có thể thật xinh đẹp.”

Bộ dáng nói rất đạo lý, Lục Niệm chỉ có thể miễn cưỡng tiếp thu, “Vậy được.”

Chờ cô rốt cuộc tu bổ xong.

“Triệu thiếu gia đã tới trước.” Miêu Miêu đi ra ngoài nhìn một vòng, quay đầu lại nói với Lộc Niệm.

“Ai?”

“Triệu nhị thiếu.”

Triệu Nhã Nguyên sao.

Lục Niệm còn ở phòng khách nghỉ ngơi, cửa bị đẩy ra, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.

Lục Niệm thấy cậu, cười cong mắt, “Cậu mặc chính thức như vậy làm gì?”

Ngày thường quen bộ dáng không đàng hoàng của Triệu Nhã Nguyên, lần này thấy cậu ăn mặc như vậy trịnh trọng như vậy, có chút không quen.

Triệu Nhã Nguyên mở hai nút áo sơmi, mới cảm thấy mình thở được, “Cậu cho rằng tôi đây muốn mặc chắc, đều do mẹ cả, không mặc liền lải nhải bên cạnh, nói đến tai đóng kén rôdi này.”

“Ba mẹ tôi cũng tới rồi, đang ở kia cùng ba cậu nói chuyện phiếm.” Triệu Nhã Nguyên nằm trên sô pha, “Phỏng chừng chút nữa sẽ kêu chúng ta qua.”

Sau hành trình Nam Kiều, đây là lần đầu tiên cô gặp lại Triệu Nhã Nguyên.

Lục Niệm vừa thấy cậu, bỗng nhiên nghĩ, nếu như Thu Lịch đồng ý trở về, thật tốt biết bao.

Như vậy bên bọn họ cũng có hai người, không cần cô phải ra mặt, thay Lục gia đi xã giao.

Ít nhất còn có người dựa vào.

Cô cũng thở dài.

“Anh tôi cũng tới.” Triệu Nhã Nguyên nói, “Ở bên ngoài cùng ba người bọn họ.”

Lục Niệm cùng Triệu Thính Nguyên, kỳ thật không tính đặc biệt thân, thuộc về loại gặp mặt nhiều, nhưng lại không thâm giao.

Nhưng trong ấn tượng, Triệu Thính Nguyên không có liên hệ với cô, tính cách anh ta cũng ôn hòa dễ ở, đúng là không mang tới áp lực gì.

Triệu Thính Nguyên đúng là ở bên ngoài nói chuyện với Lục Chấp Hoành, Lục Chấp Hoành khích lệ, “Thính Nguyên càng ngày càng tuấn tú nhã nhặn.”

Triệu Thính Nguyên cười, “Chú Lục mới có phong độ, cha cháu luôn muốn tới An Thành,”

Lục Chấp Hoành cười ha ha, “Thính Nguyên thật biết nói.”

Triệu Như Lan nói, “Đó đều là lời nói thật.

Di động Triệu Thính Nguyên rung nãy giờ, nhìn thấy người lớn bắt đầu nói chuyện, hắn nói, “Xin lỗi, con đi nghe điện thoại, là lão sư gọi tới.”

Giang Văn Nhân, “Đi đi, đứa nhỏ này, sau khi vào đại học, luôn rất bận rộn.”

Lục Chấp Hoành gật đầu, “Người trẻ tuổi, nên phấn đấu nhiều, con gái tôi chính là được nuôi tới lớn.”

Giang Văn Nhân, “Cũng giống như con thứ hai nhà tôi, mới vừa tới, vài cái đã không thấy tăm hơi, cũng không biết chạy đi đâu.”

Triệu Thính Nguyên cầm di động, tươi cười trên mặt đã thu liễm, là điện thoại của Tô Thanh Du.

Hắn đi đến chỗ yên tĩnh, tiếp, “Alo”.

“Thính Nguyên, hiện tại cậu đang ở đâu?” Bên kia truyền đến tiếng con gái, mềm mại lại mang chút ủy khuất, “Tớ muốn gặp cậu.”

Triệu Thính Nguyên vặn âm lượng nhỏ xuống, “…… sắp tới chúng ta tốt nhất đừng gặp mặt.”

Trên mặt hắn khó có khi không cười.

“Thực xin lỗi, lần trước là tớ không khống chế mình cho tốt.” Tô Thanh Du nói, “Làm cậu bối rối rồi, nhưng mà, tâm ý của tớ là thật.”

“Thính Nguyên, cậu yên tâm, tớ sẽ không ra ngoài nói bậy.” Cô ấy nói, “Cậu tình tớ nguyện, đều là người trưởng thành, đều có thể phụ trách hành vi của mình.”

Cô ấy bình đạm nói, không khóc nức nở, cũng không một khóc hai nháo ba thắt cổ, chỉ mang theo giọng mũi nhàn nhạt, hiển nhiên là rất tiều tụy.

Triệu Thính Nguyên mềm lòng.

Hắn trầm mặc một lát, “…… Mấy ngày nay, cậu nhớ ở nhà nghỉ ngơi.”

Hắn vốn dĩ là quý công tử ôn nhu, không thể nhẫn tâm với phụ nữ.

Tô Thanh Du, “Hôm nay tớ luôn ở nhà, nói là cảm mạo không thoải mái…… Tớ biết, cậu vẫn rất quan tâm tớ.”

Triệu Thính Nguyên không nói gì.

Cô hỏi, “Hôm nay cậu tới Lục gia?”

Giọng nói Triệu Thính Nguyên lạnh xuống, “Đúng vậy.”

Tô Thanh Du nói, “Không sao, tớ sẽ không ra ngoài nói lung tung, con gái Lục gia rất đáng yêu, tớ rất thích cô bé, cậu đừng quên, hai người chúng tớ còn quen biết.”

Rốt cuộc Triệu Thính Nguyên vẫn cảm thấy khó chịu, ít ỏi vài câu, cắt đứt điện thoại.

Hắn từ nhỏ do dự không quyết đoán, tới nông nỗi hiện tại, trước sau còn đang lắc lư không ngừng.

Lục gia so với Tô gia, cho dù là phương diện sự nghiệp, hay bối cảnh, Lục gia đều thắng không ít, đặc biệt Lục Chấp Hoành dã tâm bừng bừng, không ít người trong nghề đều xem trọng Lục thị, đối với giá trị con người Lục Chấp Hoành phỏng chừng càng là làm người khác nghẹn họng trân trối.

Hơn nữa đối với Tô gia mà nói, không chỉ có một cô con gái là Tô Thanh Du, mà Tô Thanh Du còn có anh cùng em trai.

Nhưng, Lục gia lại một cô con gái độc nhất.

Tính cách Lục Niệm hướng nội, không am hiểu giao tiếp, nhưng cũng coi như bình thản ôn nhu, không có tính tình đại tiểu thư điêu ngoa.

Diện mạo cũng chẳng kém, ngoài việc đôi khi có vẻ mộc mạc chút, không có thú vui nữ sinh, hơn nữa trước sau còn mang bệnh, cô thậm chí có thể nói là mỹ nhân đứng đầu Triệu Thính Nguyên từg gặp qua.

Tô Thanh Du đã bắt đầu đặt chân vào công ty trong nhà, có thể nhìn ra về sau có năng lực có dã tâm, mà Lục Niệm vẫn một kiểu trẻ con, đừng nói đến tiếp quản chuyện Lục thị.

Kỳ thật trong hai người, cảm giác của hắn với Tô Thanh Du rất tốt, mà đối với Lộc Niệm, không biết có phải vì gặp khi tuổi còn nhỏ hay không, hay là từ đầu đến cuối Lục Niệm với hắn không quá thân cận, Triệu Thính Nguyên luôn cảm thấy quan hệ giữa cả hai không có tia lửa nào.

Hơn nữa, thái độ của Nhã Nguyên với cô, vẫn luôn là khúc mắc của Triệu Thính Nguyên.

Mấy ngày trước, trước khi tới Lục gia, hai anh em từng có một lần nói chuyện ngắn ngủi.

“Anh, anh muốn đoạt với em?” Triệu Nhã Nguyên hỏi.

“Đoạt?” Triệu Thính Nguyên bật cười, “Ba mẹ có ý gì?”

Triệu Nhã Nguyên nói, “Chúng ta là anh em ruột thịt, ba mẹ có ý gì, còn phải xem chúng ta ok không.”

Cậu không nói gì nữa, tiếp tục vào phòng chơi game.

Trong lòng Triệu Thính Nguyên lại nổi lên gợn sóng.

Bởi vì khi còn nhỏ hai anh em đã bị tách ra, không cùng nhau lớn lên, khi Triệu Nhã Nguyên còn nhỏ cả ngày sinh bệnh, thân thể suy yếu đến mức mỗi ngày như ở trong trạng thái đe dọa, sau khi lớn lên, bất cần đời, thành tích cũng rối tinh rối mù, cho nên Triệu Thính Nguyên luôn coi cậu như một người cần che chở, đối đãi với em trai vô hại.

Mà hiện tại, Triệu Nhã Nguyên sớm đã không phải đứa trẻ năm đó.

Giang Văn Nhân thiên vị cậu, cũng không bao giờ che dấu.

Buổi tối hôm đó, ôm Tô Thanh Du trong ngực, ngón tay trắng nõn sờ sờ tóc hắn, “Thính Nguyên, cho dù là em trai cậu, nhưng mà về sau, dù cậu không có ý xấu, nhưng Nhã Nguyên sẽ nghĩ như thế nào.”

Giọng nói cô êm ái, “Tâm cậu tớ nhìn là biết, nếu cậu tiếp nhận ba mẹ, khẳng định sẽ đối tốt với Nhã Nguyên, nhưng mà, nếu Nhã Nguyên không nghĩ như thế thì sao? Không bằng bị động hóa chủ động……”

Triệu Thính Nguyên nhắm mắt, làm những việc chính mình cũng không thể tưởng.

Đây là lần đầu tiên Lục Niệm gặp vợ chồng Triệu gia.

Triệu Như Lan là nam nhân ôn nhu văn nhã, nhìn ông cơ hồ có thể tưởng tượng được bộ dáng Triệu Thính Nguyên vài thập niên sau, bảo dưỡng rất khá, thoạt nhìn thậm chí chỉ dư 30 dư.

Mà một người phụ nữ khác.

Mẹ Triệu Nhã Nguyên, Giang Văn Nhân.

Là người rất mỹ lệ, siêu phàm thoát tục, hơn nữa lại rất có phong tình, diễm lệ quải mỹ, vẻ đẹp của Triệu Nhã Nguyên, hẳn là kế thừa từ mẹ nha.

Bà lôi kéo tay Lộc Niệm, phá lệ yêu thích, “Nhã Nguyên nhà chúng ta tính tình không tốt, chắc con cũng mệt khi phải gặp nó, nhưng học tập lại tiến bộ, người cũng nghe lời hơn.”

Mắt Triệu Nhã Nguyên trợn trắng, “Mẹ, đừng nói nữa.”

“Đây là chút quà gặp mặt cho cháu.” Giang Văn Nhân mặc kệ Triệu Nhã Nguyên oán giận, không buông tay cô ra, gọi người mang tới một cái hộp, đưa cho cô.

Mở hộp ra, là một vòng cổ rất lớn, sáng quắc làm hoa bắt mắt, giá cả tương đối xa xỉ, Lục Niệm cảm thấy có chút ngượng ngùng, không biết có nên nhận hay không.

Lục Chấp Hoành nói, “Cầm đi, là tâm ý của dì.”

Lục Niệm chỉ có thể nhận lấy.

Hà Điềm ở thờ ơ lạnh nhạt với tất cả, bà ngày thường ít khi lên sân khấu mấy buổi xã giao, không thể cùng một chỗ với Giang Văn Nhân.

Trước mắt chỉ cảm thấy châm chọc.

Đánh mất con của mình, tốt xấu chỉ còn lại đứa con gái, nuôi lớn như vậy, hiện tại cũng coi như tới lúc phát huy giá trị.

Triệu Thính Nguyên ôn tồn lễ độ, rất có bộ dáng anh trai lớn.

Lục Chấp Hoành nói, “Điểm đánh giá của Niệm Niệm, không sai biệt lắm có thể đến An Đại, chúng ta cũng chuẩn bị báo An Đại, đến lúc đó, còn phải nhờ Thính Nuyên chiếu cố nhiều.”

Triệu Thính Nguyên, “Đương nhiên, cháu rất vui lòng, đến lúc đó ở trường học, Niệm Niệm có cái gì không biết, đều có thể tới hỏi anh.”

“Thính Nguyên ở đại học, có yêu đương mấy không?” Lục Chấp Hoành nhìn như lơ đãng hỏi.

Triệu Thính Nguyên nói, “Không có ạ, hiện tại cháu luôn lấy việc học làm trọng.”

Lục Niệm nghe, cảm thấy kỳ kỳ quái quái, Triệu Thính Nguyên rõ ràng cùng Tô Thanh Du là một đôi, mới khai giảng đại học không bao lâu, tựa hồ đã bên nhau, vì sao lúc này lại trả lời như vậy.

Tuy rằng bữa tiệc này cô là vai chính, nhưng mà, một buổi chỉ thất thần.

“Về sau, hoan nghênh Niệm Niệm đến nhà dì chơi nhiều hơn.” Giang Văn Nhân thân thiết nói, “Lần này dọn về An Thành, chúng ta không ở nhà cũ, đổi một căn khác ở Tây Khâu, cũng để cho con một phòng, về sau tùy ý tới chơi, không cần coi chúng ta là người ngoài.”

Lục Niệm trộm nói với Triệu Nhã Nguyên, “Mẹ cậu thật nhiệt tình.”

Cô quả thực không chống cự được.

Quá mức nhiệt tình.

Triệu Nhã Nguyên chống mặt, lười nhác nhìn cô một cái, cười như không cười, “Không phải cậu luôn chán ở nhà mình à? Tới nhà tôi sống, cũng khá tốt.”

Lộc Niệm, “……” Vẫn là thôi đi.”

Tốt xấu gì cũng là con gái, loại chuyện qua đêm ở nhà người khác thế này, để nó qua đi.

Lục Chấp Hoành lại nói, “Tây Khâu? Nơi đó có phải cách An Đại rất gần?”

Triệu Nhã Nguyên nói, “Đúng vậy.”

Lục Chấp Hoành cười, “Vậy về sau, nếu đuổi không về lại, vậy thuận tiện quấy rầy nhà dì đây một chút.”

Hai đứa nhỏ, cũng bồi dưỡng cảm tình.

Lộc Niệm, “……” không phải trường học còn có ký túc xá sao, vì sao một hai bẳ cô tới sống nhờ nhà người khác.

Cơm xong, mấy người cũng tản ra, người lớn tiếp tục tới phòng khách uống trà nói chuyện phiếm.

Rốt cuộc Lục Niệm nhẹ nhàng thở ra, muốn về phòng mình.

“Cậu ngại sống ở nhà tôi.” Triệu Nhã Nguyên cúi đầu, cười tới có chút bướng bỉnh, “Cậu cùng tôi ngủ một cái giường, tôi cũng không ngại.”

Lục Niệm chính nghĩa cự tuyệt, “Tôi rất để ý, cảm ơn.”

“Vậy khi nào cậu tính mang tiểu Thu về.” Triệu Nhã Nguyên theo sau cô, bỗng nhiên đổi đề tài nhảy lên, “Hiện tại nhìn cậu một mình rất mệt.”

Lục Niệm nhấp môi, “Cậu ấy không muốn, cậu có biện pháp nào không?”

“Hơn nữa ba tôi, hiện tại biết chuyện tiểu Thu chưa?” Cô rốt cuộc nói ra.

Triệu Nhã Nguyên lắc đầu.

Mấy năm nay Lục Chấp Hoành đã nản lòng, cảm thấy Lục Trác sớm đã chết, cơ hồ đã không còn tìm kiếm.

Lộc Niệm, “……” trong đầu lộn xộn các loại phỏng đoán.

Mồ côi từ bụng mẹ? Hay từ nhỏ bị lừa bán? Nhưng cho dù như vậy, vì sao Thu Lịch lại không muốn về nhà?

Triệu Nhã Nguyên trầm mặc trong chốc lát, lại nói, “Thân thể của bà không tốt lắm.”

“Hả?” Lục Niệm kinh sợ, “Làm sao vậy, không có việc gì chứ?”

Cô cũng biết Thu Lịch rất yêu quý bà, nếu bà có bất trắc gì, Thu Lịch thật sự sẽ thương tâm.

Triệu Nhã Nguyên nhìn bầu trời đêm, “Không có vấn đề gì lớn, bệnh cũ thôi, việc chữa trị ở Nam Kiều căn bản theo không kịp, tôi muốn mang bà tới An Thành chữa bệnh.”

Lục Niệm hỏi, “Vậy tiểu Thu cũng sẽ cùng bà tới?”

“Khẳng định, bà không tiện đi lại.” Triệu Nhã Nguyên nói, “Tôi còn đang thuyết phục, phỏng chừng cần một đoạn thời gian nữa.”

“Nhưng mà, việc đó không liên quan tới việc về Lục gia.” Đồng tử màu hổ phách của thiếu niên thẳng tắp nhìn về cô, khó có khi nghiêm túc, “Về An Thành, không nhất định là về Lục gia.”

Cậu nói, “Cho nên trong khoảng thời gian này tạm thời đừng nói ra, cứ từ từ.”

Cậu cũng hy vọng Thu Lịch có thể trở về Lục gia, đến lúc đó, ba người bọn họ, đều là người một nhà.

“Đến lúc đó, nếu tới tôi dẫn cậu đi xem bọn họ.”

Lục Niệm gật đầu, trong lòng cũng rầu rĩ, “Ừ.”

Hai người một đường trò chuyện, ở hành lang gặp phải Lục Dương.

Triệu Nhã Nguyên luôn không thích Lục Dương, làm bộ không thấy, nhưng Lục Niệm vẫn là cùng hắn chào hỏi, kêu một tiếng anh Dương.

Đợi hai người đi qua.

Lục Dương mở cửa ban công, Triệu Thính Nguyên đang ở đó hít thở không khí, lướt di động.

Lục Dương nói, “Cậu là em rể của tôi thì tốt rồi.”

Triệu Thính Nguyên chỉ là cười cười, “Nhã Nguyên rất thích Niệm Niệm.”

Lục Dương, “Mấu chốt là phải đối tốt với Niệm Niệm, không xem chuyện khác.”

Gió đêm mát mẻ, trong màn đêm, trang viên Lục gia càng thêm có khí phái.

Lục Dương thấp giọng nói, “Trong khoảng thời gian này chú Lục rất bận, Lục thị muốn mở rộng quy mô, có đối tác đầu tư, nhưng nhân mạch và tài chính lại không theo kịp, chú muốn kéo theo nhà cậu, chắc cũng thương nghị xong.”

“Nhà cậu có hai đứa con trai, nhà tôi lại chỉ có một Niệm Niệm, nếu sớm đính hôn một chút, định đoạt xong xuôi, như vậy dễ làm hơn rất nhiều, chú Lục đại khái cũng là ý tứ này.”

“Năm nay Niệm Niệm mới mười tám?” Triệu Thính Nguyên bật cười, “Tôi sao lại cảm thấy bản thân thật giống như đang phạm tội vậy nhỉ.”

Lục Dương nói, “Đính hôn mà thôi, không phải kết hôn.”

Hắn lại nói, “Nhà các cậu có hai ngưòi lận, nên lo cho chính mình một chút, đừng vì là anh trai, cái gì cũng nhường cho em.”

Tươi cười trên mặt Triệu Thính Nguyê cũng chậm rãi thu liễm.

“Bên ngoài chơi chơi thì không sao.” Lục Dương nói, “Đừng để Niệm Niệm biết, hơn nữa mấu chốt là, phải đối tốt với Niệm Niệm,”

Hắn nói tiếp, “Niệm Niệm tâm tư đơn thuần, từ nhỏ không có quan hệ với nam sinh, cũng không yêu đương, dỗ cho tốt, chú vẫn để ý tới ý của em ấy, nếu em ấy thích cậu, chú nhất định sẽ suy xét điểm này.”

Rốt cuộc Lục Niệm vẫn là con gái Lục Chấp Hoành.

Dưới tình huống không thể thay đổi đại cục, chọn Triệu Thính Nguyên hay Triệu Nhã Nguyên, Lục Chấp Hoành vẫn sẽ suy xét ý của Lộc Niệm.

Triệu Thính Nguyên gật gật đầu, “Cảm ơn.”

Lục Dương, “Không có gì, làm ạn trai, tôi cũng chỉ hy vọng Niệm Niệm sống tốt.”

*

Bữa tiệc rất thành công.

Lục Chấp Hoành cùng Triệu Như Lan hàn huyên rất lâu, gõ xong hợp đồng cơ bản, thuận tiện nói về tương lai phát triển của Hạ Tương.

Không khí rất nhẹ nhàng, Triệu Như Lan và Giang Văn Nhân cũng vừa lòng với Lộc Niệm.

Lục Niệm tính tình ngoan ngoãn mềm mại, bộ dáng đứng đầu, cầm kỳ thư họa đều biết một chút, thành tích cũng không kém, không phải đại tiểu thư kiêu căng không học vấn không nghề nghiệp, Giang Văn Nhân không có con gái, đối với cô gái ngoan ngoãn xinh đẹp quả thực không có sức chống cự.

Vấn đề hiện tại chính là, rốt cuộc chọn ai, và khi nào tuyên bố.

Ý của Triệu gia là, đám trẻ hiện tại còn nhỏ, qua một hai năm nữa, tới hai mươi tuổi, bồi dưỡng cảm tình xòn thì đính hôn.

Lục Chấp Hoành cũng nghĩ như vậy, hiện tại ông không vội, qua hai năm, mới là thời kỳ phát triển xủa Lục thị.

Lục Chấp Hoành có dã tâm.

Lục Chấp Hoành ngồi trong văn phòng xa hoa, xem văn kiện lâu, ông có chút mệt.

5 giờ chiều, cửa truyền đến tiếng đập.

“Vào đi.” Lục Chấp Hoành nói.

Thiếu niên tiến vào dáng người đĩnh bạt, mặt mày thanh tuyển, khí chất như tuyết như tùng, nội liễm lại thành thục.

“Ngồi.” Trên mặt Lục Chấp Hoành khó có được tươi cười.

Lục Chấp Hoành nói, “Chuyện qua tay cậu, đều hoàn thành rất khá.”

Trên thực tế, còn tốt hơn ông tưởng tượng, so với bọn công nhân chính thức ở công ty, còn làm tốt hơn.

Lục Chấp Hoành nghĩ, có thể thử mang thêm nhiều chuyện giao cho anh.

Thiếu niên mặt mày nhàn nhạt, không vì lời khen ngợi mà kích động.

Trong tay Lục Chấp Hoành cầm một phần báo chí, “Gần đây thân thể tôi cũng không quá tốt, thế giới về sau, vẫn là nhờ người trẻ tuổi mấy cậu.”

Ông buông tờ báo xuống, bên trên đưa đúng một tin, là một tên đàn ông vì cố ý đả thương người mà bị truy nã, chạy bên ngoài bảy tám năm, mấy năm trước sa lưới, không lâu trước đây ở ngục giam bị ung thư phổi, chạy chữa thất bại, qua đời.

Lục Chấp Hoành nhớ rõ cái tên đó, đấy là gia đình ban đầu muốn nhận nuôi Tần Tự.

Ông ta còn nhớ, trước khi mang người về Lục gia, cũng có gia đình khác đồng ý nhận nuôi Tần Tự.

Kỳ thật ngay từ đầu, ở cô nhi viện, là rất nhiều người muốn nhận nuôi.

Đứa trẻ lớn lên đẹp như vậy, lại là khỏe mạnh, người tính nhận rất nhiều.

“Khi đó quá nhỏ.” Ông ta nhàn nhạt nói, “Đã không còn ấn tượng gì.”

Lục Chấp Hoành cũng không tính rối rắm ở đây, chỉ nhớ lại một ít chuyện cũ.

Vòng đi vòng lại, kỳ thật cũng về tới ý tưởng ban đầu, chính là cần một ngưòi nghe lời Lục gia, có thể làm việc, Tần Tự rất phù hợp với điều kiện này.

Khi còn nhỏ lưu lạc đầu đường, bị đưa vào cô nhi viện, sau lại tới Lục gia, ban đầu Lục Chấp Hoành cũng từng điều tra, nhưng lại không thể tìm thấy tin tức cha mẹ Tần Tự.

Hoàn toàn là người không có thân thích, sử dụng người như vậy, kỳ thật rất thuận tay.

Lục Chấp Hoành cùng anh hàn huyên vài câu, nghe xong ý tưởng của Tần Tự với chuyện Lục thị.

Càng nghe càng cảm thấy đây là nhân tài đáng bồi dưỡng.

“Hôm nay cứ như vậy đi.” Lục Chấp Hoành nói.

Chuyện công bàn xong.

Tần Tự so với Lục Trác lớn hơn một chút, nhưng cũng không kém quá nhiều, Lục Chấp Hoành nhìn anh, đột nhiên hỏi, “Ngày thường cậu thân với anh emTriệu gia không? Cảm thấy bọn họ thế nào?”

Thiếu niên đã chuẩn bị rời đi.

Anh mặt vô biểu tình, “Với Triệu nhị thiếu thân một chút, nhưng cũng không giao lưu quá nhiều.”

“Nuôi con gái thật phiền toái.” Lục Chấp Hoành gỡ mắt kính xuống, thở dài, “Làm ba, phải suy xét quá nhiều, rốt cuộc chọn ngưòi con gái thích, hay là người thật thích hợp.”

“Niệm Niệm cũng lớn như vậy, nhưng mà vẫn như trẻ con.” Lục Chấp Hoành nói, “Không chừng hôm nay thích cái này, ngày mai lại thích cái kia, mỗi ngày một dạng, khiến người nhọc lòng.”

“Nếu cậu là con tôi thì tốt rồi.” Lục Chấp Hoành nói.

Nhìn thiếu niên như chi lan ngọc thụ trước mắt, tiền đồ vô lượng, không khỏi tâm sinh hâm mộ.

Anh luôn trầm mặc, không nói tiếp.

“Cũng không biết mấy người trẻ ở chung như vậy hay gì, loại người già như chúng ta đều sắp lạc đơn vị rồi.” Lục Chấp Hoành nói đùa, “Về sau nếu thật sự không được, phải cần cậu hỗ trợ, tạo chút cơ hội cho bọn họ.”

Lưng thiếu niên thẳng tắp, mặt mày không động, cũng không có phản ứng, để Chấp Hoành nói cái tận hứng.

Khi rời khỏi thư phòng Lục Chấp Hoành, cuối trời đỏ như máu, chậm rãi từ đường chân trời cuối thành thị dâng lên.

Anh nới lỏng ngón tay, trầm mặc nhìn cửa sổ.

*

Lục Niệm còn nhớ cuộc hẹn của mình cùng đám Minh ca.

Sắp phải điền nguyện vọng, cơ bản đã định rồi, chính là An Đại.

Triệu Nhã Nguyên muốn chọn Đại học An Công cách vách, hai chỉ cách một cái phố hẻm.

So với trung học phụ thuộc hoàn toàn bất đồng, nhưng mà, cũng chỉ là từ nơi này chuyển đến nơi khác, cuối cùng vẫn ở thành thị cũ.

Minh ca gọi điện thoại cho cô vài lần.

Hôm nay Lục Niệm rốt cuộc mới chạy tới.

Mấy ngày không liên hệ với Tần Tự, cô ở nhà đếm từng ngày trôi qua, lại phát hiện thời gian anh sắp rời An Thành, chỉ còn lại mười ngày.

Đây còn đợi đến dài, cô thấy căn bản nghỉ đông không muốn về.

Lần này chỉ có Hoàng Mao cùng Tiểu Khuất ở cửa hàng.

Không thấy Minh ca cùng Tần Tự.

Cô thất thần ăn, chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu.

“Đang ở quán bar.” Hoàng Mao nói, “Minh ca đêm nay hùng hùng hổ hổ, nói vì sao hôm nay buôn bán tốt vậy.”

“Em có đi không?” Hoàng Mao cười hắc hắc, “Ổng nói đêm nay mời khách, rượu tùy tiện uống.”

Lục Niệm đã lâu không tới quán bar của Minh ca.

Cô nhớ tới Bạch Hi, mím môi, “Đi.”

Vì sao lại không đi, cô là khách Minh ca mời đến, sợ cái gì.

Quả nhiên buôn bán rất tốt.

Lục Niệm tìm tìm, quán bar không ít mấy chị gái xinh đẹp, cô liếc mắt một liền thấy Bạch Hi, đang bị người vờn quanh, biểu tình kiêu căng, điều chế một ly Cocktail.

Lục Niệm ngồi xuống bên quầy bar, nhìn cô ấy, tâm tình bỗng nhiên có chút khó chịu,

Đêm nay Tần Tự có phải cũng ở đây hay không, phỏng chừng, chính là vì cô ấy.

Hiện tại cô cũng thành niên, uống chút rượu,đương nhiên không thành vấn đề.

Hoàng Mao, “Niệm Niệm, như vậy không ổn lắm đâu? Tần ca nói, không cho em uống rượu?”

Mặt Lục Niệm lạnh nhạt, “Anh ấy không phải em, có thể quản em uống? Anh ấy uống được, em lại không thể sao.”

Tiểu Khuất đỡ đỡ mắt kính, nhìn sau lưng cô.

Thiếu niên thanh tuấn cao gầy, mặt vô biểu tình nhìn mấy người bọn họ.

Hoàng Mao, “Tui, tui có chút mắc tiểu…… đi trước nhé.”

Tiểu Khuất, “Máy tính anh còn đang mở, phải về tắt đây.”

Hai người họ giống như cá chạch, mắng một tiếng, chạy xa.

Lộc Niệm, “……”

Ánh đèn lờ mờ, nhưng mà gương mặt kia, dù hóa thành tro, cô cũng nhận ra.

Không phải nói có việc sao? Sao hiện tại lại chạy tới quán bar, không thèm về nhà? Sợ là tới tìm người nào đó đi.

“Tiểu thư, đồ cô gọi đây.” Người pha chế bưng rượu tới.

Tần Tự nhìn hắn một cái, bị cặp mắt phượng đen nhánh lạnh lẽo kia nhìn, người pha chế gật gật đầu, vội đặt rượu xuống, xoay người rời đi.

Nhân viên quán bar đều không sợ ông chủ chính quy Minh ca, đối với thiếu niên không thể hiểu được này, thế mà có loại sợ hãi kỳ lạ.

Tần Tự tựa hồ cũng không có ý tứ cản cô.

Lúc trước có nói, uống rượu không cần Tần Tự quản, anh cư nhiên thật sự nhìn cô uống.

Lục Niệm tức giận đến quá sức, giống như giận dỗi, cầm lấy cái ly đổ vào miệng.

Uống mấy ngụm, thiếu chút nữa sặc lên, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên một chút.

“Em là khách.” Cô hàm hồ nói, “Anh có phải nên phục vụ hay không.”

Anh đứng trong đám người, có vẻ phá lệ xuất sắc, lại như một gốc cây tuyết tùng đĩnh bạt.

Tần Tự lạnh nhạt nói, “Tôi không phải nhân viên quán bar, không làm được.”

Gương mặt thanh tuấn phá lệ đạm mạc, “Muốn được hầu hạ, đi tìm người khác.”

Tay áo anh hơi cuốn lên, thu không ít cái ly chung quanh đi, dưới ánh đèn tối tăm, cánh tay lộ ra một đường cong phá lệ đẹp, xương cổ tay tinh xảo, ngón tay cũng thon dài.

Tựa hồ coi cô thành không khí.

Men say chậm rãi thăng lên.

Lục Niệm tức đỏ mặt, “Anh đối với em không tốt.”

“Anh không biết xấu hổ, cùng mấy chị gái xinh đẹp trong quán bar……” Đầu óc cô mê muội, rốt cuộc nói ra.

Thiếu niên cau mày, “Em nói cái gì?”

“Đúng vậy, Bạch Hi.” Lục Niệm rốt cuộc nhớ ra cái tên.

Chuyện này làm lòng cô nặng trĩu từ lâu, luôn không dám hỏi, trước mắt nương cảm giác say, rốt cuộc nói ra toàn bộ.

Chung quanh nơi nơi đều là người, đã bắt đầu nhìn sanh bên này.

Anh cau mày, kéo cô từ trên ghế xuống.

Lầu hai yên tĩnh không người, anh suy nghĩ một chút, mở một phòng, kéo cô vào.

Đây là căn phòng anh ở tạm lúc còn ở chỗ Minh, đã lâu không trở về, đồ bày biện bên trong cơ bản đều còn.

“Lần trước cô ấy nói.” Mặt Lục Niệm còn hồng, “Cùng ạn, như vậy……”

Loại lời nói này, Lục Niệm rốt cuộc ngượng nói ra.

Nhưng Tần Tự đương nhiên có thể nghe hiểu, anh phản ứng dữ dội mau, thấy bộ dáng ấp a ấp úng của cô, cùng gương mặt bỗng nhiên biến hồng, hiểu được một chút.

Quả thực hoang đường.

Cô đem anh thành loại người nào.

Anh cười lạnh, “Cô ta nói gì em cũng tin?”

Lục Niệm nghẹn lời.

Kỳ thật cẩn thận nhớ lại, đó chỉ là lời nói đơn phương từ Bạch Hi, trước nay chưa từng thấy chứng cứ.

Đầu óc cô bất động.

Vậy tại sao Bạch Hi lại nói như vậy?

Rốt cuộc là xã hội quá đơn bạc, hay đơn thuần là được bảo hộ quá tốt, cô cũng chưa từng suy nghĩ qua, một nữ sinh sao có thể tùy tiện lấy loại chuyện không có nửa điểm tốt ra nói dối được.

Nhưng mà anh nói như vậy, cô tạm thời vẫn lựa chọn tin tưởng.

Lộc Niệm thành thành thật thật xin lỗi, “Thực xin lỗi.”

Tần Tự rũ mắt, cũng không đáp lại.

“Vậy……” Cô lẩm bẩm, cảm giác say lên não, đôi mắt sáng lấp lánh, “Anh……”

Rốt cuộc có làm gì hay không.

Cô cảm thấy Tần Tự thật sự quá phức tạp, từ nhỏ lăn lộn bên ngoài, chuyện trải qua nhất định cũng không dễ dàng, hôm đó Hoàng Mao lỡ miệng, bị cô nghe thấy, nói có không ít người thích anh.

Lộc Niệm thấy anh cũng không phải người thực khắc chế, khi ấy cô chỉ chủ động một chút, về sau anh không phải cũng rất nhiệt tình sao.

Tần Tự, “……”

Không đáp, có phải chứng minh là có không.

Cô đương nhiên không có tư cách quản, nhưng mà lại không vui.

Lục Niệm cách thật sự gần, đôi mắt nhìn anh như khiển trách, “Cũng không phải em muốn quản anh, nhưng mà hôm đó anh làm em đau quá.”

:))) toi edit thấy tục tục là sao vậy các nàng.

Là cô chủ động trước, đương nhiên sẽ không trách anh, nhưng cô muốn nghe một lời thật lòng, chắc là được nhỉ.

Cả người anh đều cứng lại, thần thái lãnh đạm sắp duy trì không nổi, một câu cũng không thể phản bác.

Cô phát hiện, nụ hôn kia có thể uy hiếp Tần Tự, chỉ cần nhắc tới, anh sẽ chịu thua.

“Đóng cửa.” Cô nâng má, chậm rãi đưa tay đónh cửa. Mắt hạnh tươi đẹp, “Đám Minh ca không thể tiến vào, chỉ có hai chúng ta.”

“Nói đi, không có ai nghe thấy đâu.”

Cô ăn nói hàm hồ, giọng nói vừa mềm vừa nhu, tựa như nói, lại tựa như mê hoặc.

Không nghĩ tửu lượng cô lại kém như vậy, anh đã bắt đầu hối hận, vì sao không trực tiếp đổi ly rượu đó thành nước trắng.

Cô càng dựa càng gần, gò má tuyết trắng, ngây thơ tươi đẹp, hơi thở mang theo mùi rượu nhàn nhạt, giống như yêu tinh, bức anh tới đường cùng.

Cô mặc váy, mùi hương sâu kín phiêu tán từ cổ, ánh trăng đáp xuống xương quai xanh sạch sẽ, khiến anh không dám xem nhiều.

Anh càng lùi càng sau, quân lính tan rã.

“Chưa từng có bạn gái, không lên người cùng người khác, cũng không có hôn người khác.” Như bị ngọn lửa thiêu nóng, bước tới đường cùng, khóe mắt anh đỏ lên, cổ họng ngẹn đắng, cắn răng một cái, “Cả đời cũng không có, được chưa?”

Mặt thật hồng, khóe mắt cũng hồng, thật xinh đẹp……

Cùng Tần Tự bình thường nói chuyện khiến người tức chết, cao ngạo lạnh nhạt, thật không giống nhau.

Đầu óc cô phiêu phiêu.