Xuyên Thành Mỹ Nhân Bệnh - Em Gái Của Vai Ác

Chương 40




Editor: minhsike

Beta: Kỷ Kỷ

Lục Niệm không nói lời tiếp theo ra, bởi vì dù không xuất ngoại thì cô cũng không có cách nào tới A Đại, về sau chỉ có thể lưu lại An Thành.

Hồi lâu, bên kia “Ừm” một tiếng.

Sau đó, cái gì cũng không có.

Lục Niệm ngồi thẳng lên, dựa đầu vào gối mềm, đường truyền âm thanh rất rõ ràng rõ ràng, nhưng bên kia cái gì cũng không có.

Lục Niệm nghe thấy tiếng “Ừm” kia, cô liền tưởng tượng đến phản ứng của Tần Tự. Một là cười nhạo cô, nói cô lật lọng. nói mình xuất ngoại xong lại không đi, một phản ứng khác chính là…

Anh… Tốt xấu gì cũng có một chút vui vẻ.

Cô không xuất ngoại, khoảng cách giữa hai người sẽ gần hơn rất nhiều.

Phản ứng này cũng biểu thị hoàn toàn không liên quan tới anh, cũng không mang theo bất luận cảm xúc dao động gì: “Ừm.”

Làm cô nghẹn một chút.

Không chút nghĩ ngợi, nói: “Được thôi, em biết dù sao anh cũng không quan tâm, em chỉ tùy tiện nói thôi.”

“Buổi tối gặp ác mộng nên mới dậy, Miêu Miêu ngủ rồi, em chỉ nghịch điện thoại.” Cô nổi giận nói: “Không nhất thiết phải gọi cho anh, em có thể gọi cho người khác nói chuyện cũng được, miễn là người.”

Hai gò má thiếu nữ nóng rát.

Kỳ thật loại chuyện này trước kia cũng không ít, nhưng khi đó, cô bình thản ung dung, không cảm thấy gì.

Mà hiện tại, trong lòng thiếu nữ lại nảy sinh tình cảm mông lung vi diệu, thậm chí bản thân còn không rõ ràng, lại thận trọng cùng tự tôn hơn.

Ngày thường tính tính cô bình thản ôn nhu, có đôi khi người khác nói năng lỗ mãng hay gì đó đều không để ý. Nhưng chỉ có Tần Tự, tình cảm của cô lại phá lệ xúc động, tức giận hay vui vẻ, so với khi ở cùng người khác mãnh liệt hơn nhiều.

Tần Tự đứng lên, mở tủ lạnh nhỏ bên cạnh ra, chỉ còn lại hai lon bia.

Ngón tay anh dừng một chút, lấy ra một lon.

Loại nồng độ này, đối với anh cũng không ảnh hưởng gì.

Anh ấn di động xuống, chú ý để bên kia không nghe được âm thanh, mở lon bia ra.

Nửa đêm an tĩnh, một tiếng nhỏ vụn thanh thúy vang lên.

Anh nhàn nhạt nói: “Anh không cảm thấy.”

Anh biết mình ở bên cô chưa bao giờ là sự tồn tại đặc biệt gì, cũng không hy vọng xa vời có thể lấy được cảm tình của cô,

Nếu muốn, cũng chỉ có thể tự mình tranh thủ.

Không từ thủ đoạn cũng tốt, tương lai làm cô căm hận cũng tốt.

Lục Niệm: “…”

Cô cắn môi, chậm rãi cuộn tròn mình lại.

Trước kia Tần Tự tốt xấu gì cũng sẽ cùng cô cãi nhau, chỉ mới một năm không gặp đã biến thành bộ dáng lạnh nhạt này.

Khi có thể tùy thời gặp mặt, cùng với xa ngàn dặm bên ngoài, quả nhiên cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Lâu như vậy chưa gặp anh, thậm chí bộ dáng hiện tại của anh ra sao cũng không biết.

Cô lại nói: “Có phải anh học đại học rất vui vẻ không? Cả năm đều không về.”

Lục Niệm không biết trào phúng người khác, cô cố gắng điều chỉnh ngữ khí của mình thật âm dương quái khí, đem lời này thành trào phúng. Nhưng mà nói ra vẫn mềm như bông, kiều giòn giòn, mất vài phần lực đạo, hoàn toàn không giống như khi Tần Tự trào phúng cô.

Cô ngậm miệng, lại nói: “Đám Minh ca sống rất tốt, Hoàng Mao ca cùng Tiểu Khuất ca đều mở cửa hàng riêng mình.”

“Anh có thể không trở về.” Lục Niệm nói: “Cứ ở bên ngoài đợi cả đời đi, mọi người đều tốt.”

Bằng không.

Ngón tay thon dài của anh không tự giác dùng sức, lon đã bị bóp xẹp, anh giơ tay quăng vào thùng rác, giọng nói nhàn nhạt: “Nếu em muốn, sẽ cho em toại nguyện.”

Giống như nước đá, không chứa cảm xúc gì, cũng không có trào phúng, cái gì cũng không thể nhìn thấu.

Gò má thanh tuấn đỏ hồng, hơi thở mang theo mùi rượu nhàn nhạt.

Anh cảm thấy cả người gần như đã mất khống chế.

Anh để điện thoại ra xa, triệt để rời xa chính mình, khắc chế không cho bên kia nghe được bất luận động tĩnh gì.

Lục Niệm gắt gao cắn môi.

Bên ngoài vang lên tiếng chuông, màn đêm thâm trầm, trong lòng cô loạn thành một mớ. Nắm di động, muốn cắt đứt, nhưng lại không thể ấn nút màu đỏ kia.

Cô chờ Tần Tự tắt máy.

Nhưng bên kia vẫn không cúp.

Lục Niệm rất nhanh nghĩ thông.

Bởi vì không phí tiền điện thoại của anh, không chừng anh cảm thấy có thể lãng phí một chút tiền của cô cũng không tồi.

Trong lúc bất tri bất giác, cô ngủ.

Tóc đen thiếu nữ tản ra trên gối, gò má tuyết trắng bóng loáng, hơi hơi cuộn tròn, càng thêm vẻ nhỏ yếu, trong mơ còn lẩm bẩm tự nói: “… Anh tốt nhất cả đời đừng trở về.”

Giọng nói cô hàm hồ, lại ủy khuất: “Tần Tự xấu xa.”

Cô mệt khi nghĩ về anh.

…..

Ngày ôm sau tỉnh dậy, cô bỗng nhiên nhớ tới, kiểm tra điện thoại.

Cuộc trò chuyện thế mà duy trì năm tiếng, mãi cho tới tám giờ sáng hôm sau mới cắt đứt.

Tần Tự có phải cũng ngủ quên tắt điện thoại? Anh cũng có lúc như vậy sao?

Lục Niệm xoa xoa mặt mình.

Nhớ tới tối hôm qua, cảm xúc lại hạ xuống.

Ngày hôm qua bọn họ có thể xem như là cãi nhau? Vẫn là mấy câu phổ thông đó?

Tối hôm qua lại ngoài ý muốn ngủ đến không tồi, không có ác mộng nào. Sáng sớm hôm sau, Lục Niệm dự định tiếp tục tới thư phòng đọc sách.

Miêu Miêu nói: “Niệm Niệm, có phải tối hôm qua nghỉ ngơi tốt không?”

So với tinh thần ngày thường.

“Không có.” Lục Niệm rửa mặt xong, buộc tóc lên.

Một tháng này trôi qua thật nhanh.

Bọn họ cũng sắp có lễ tốt nghiệp, sau đó là thi đại học.

Thời tiết càng ngày càng nóng bức, giống với năm trước, Lục Niệm cũng trở thành một người sắp tốt nghiệp trung học.

Cô rất ít phát động thái, nhưng lần này đănh ảnh của mình cùng bạn tốt lên mạng.

Đều từ trong lễ đường đi ra, mặc nguyên bộ đồng phục, váy ngắn đến đầu gối. Mặt trời ngày mùa hè xán lạn, hôm tốt nghiệp là một ngày rất nắng, nhiệt độ cao, ánh nắng mặt trời lập lòe.

Mấy ngày cuối cùng các nữ sinh cao trung ăn mặc xinh xinh đẹp đẹp để chụp ảnh tốt nghiệp.

Cô nhắn tin chúc mừng rất nhiều người, không có ít người nhắn lại.

Hoàng Mao thêm Lục Niệm thành bạn tốt, xem đến tấm hình này, lập tức lưu lại khẩn cấp, gửi vào trong nhóm.

[Minh ca]: Đây là em gái Niệm Niệm? Đã tốt nghiệp rồi sao? Thật là đẹp mắt, sau khi trưởng thành liền trở thành mỹ nhân rồi.

Tuy rằng Lục Niệm từ nhỏ lớn lên đã rất đẹp, là một mỹ nhân phôi. Nhưng hiện tại là thiếu nữ 18 tuổi, gương mặt trong đám người càng thêm nổi bật bất phàm, như là thanh tuyền phác ngọc, thanh lệ linh động, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, đẹp đến phá lệ xuất sắc.

[Tiểu Khuất]: Thời gian trôi thật nhanh nha.

[Hoàng Mao]: Đúng không, con gái năm mười tám tuổi thay đổi rất nhiều, càng đổi càng đẹp.

Tần Tự ngày thường cơ bản không nói chuyện trong nhóm, chỉ khi bọn họ có chuyện gì muốn giải quyết, hoặc gặp phải sự cố gì mới có thể tìm Tần Tự.

Lần này cũng vậy.

Hoàng Mao đang trò chuyện bỗng nhiên nhảy ra một tin nhắn.

Tần ca?

Hoàng Mao lập tức ngồi thẳng, muốn xem có chuyện gì tốt.

“Gỡ ảnh trong nhóm.”

“Xóa ảnh đi.”

Chỉ có hai hàng chữ.

Hoàng Mao:… Hắn vội vàng xống tay.

[Minh ca]: Anh còn chưa có lưu, sao chú lại gỡ? Còn chờ người đó vào xem thôi, gọi cậu ta nhìn đi Niệm Niệm hiện tại không được đẹp cho lắm.

[Tiểu Khuất]:…….

(Hắn thật ra hoài nghi một điều, nhưng không dám nói)

Màn hình di động, thiếu nữ cười đến ôn nhu, biểu tình ôn nhu, mắt to trong sáng sạch sẽ, đôi môi phấn nộn hơi hơi kiều, đứng nói chuyện cạnh một nữ sinh khác. Cô gái tinh tế, đường cong lại rất lả lướt, mặc đồng phục chính thức của trường trung học phụ thuộc.

Váy thực ngắn.

Trên đầu gối một chút, vòng eo tinh tế, hai chân thon dài.

Mặc dù học ở trường trung học nhiều năm như thế, anh căn bản không nhớ váy của nữ sinh dài bao nhiêu.

Trước kia khi ở cùng nhau, chưa bao giờ thấy cô mặc váy ngắn như vậy.

Là mặc cho ai xem?

Anh mím môi, đèn nén cảm xúc xuống, cưỡng bách chính mình không nghĩ đến chuyện này, dời tầm mắt đi.

Lưu ảnh lại.

Đây không phải lần đầu tiên, sau buổi tối hôm đó ở Lục gia, anh đã bắt đầu dần dần chấp nhận bộ mặt cùng thủ đoạn ti tiện của mình, đối với cô lại có những ý niệm bất kham đó.

Anh đã rất lâu không được gặp cô, khắc chế không được nghĩ.

Anh thậm chí bình tĩnh nghĩ tới, nếu hiện tại gặp mặt, Lục Niệm trực tiếp kêu anh lăn, anh có phải không làm nổi hay không, hay lại không có tôn nghiêm, vây quanh cô như chó, chỉ cần cô nói một tiếng, cái gì anh cũng làm.

*

Thi đại học tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Thi mất hai ngày.

Từ khi Lục Niệm ra khỏi trường thi liền không có cảm giác gì. Bạn đang đọc truyện tại -- TrumTr uyen. net --

Xe Lục gia đã sớm chờ ở bên ngoài, Lục Dương tươi cười đầy mặt: “Niệm Niệm, may mắn, anh đến đón em về ăn cơm, ăn một bữa thật no, ngày mai đi muộn một chút.”

“Nghỉ hè em muốn đi đâu chơi?” Lục Dương ngồi ở ghế phụ, quay đầu lại nói chuyện cùng cô: “Nói với chú một tiếng, anh có thể đưa em đi nha.”

Lục Niệm cúi đầu nhìn điện thoại.

Mọi người hiển nhiên đều đi ra từ trường thi, tin nhắn trong nhóm 99+, còn trượt xuống từng cái.

Lục Dương giật mình: “Liên hoan à?”

“Ừm.”

Lục Niệm nói: “Tốt nghiệp nên các bạn tính tụ họp với nhau một lần, dù sao về sau cũng trời nam biển bắc, đến lúc đó không thể gặp mặt tất cả được.”

Lục Dương rõ ràng muốn phản đối, nhưng khi ở trước mặt Lục Chấp Hoành, thói quen của hắn là có ý kiến cũng không nói ra, chờ Lục Chấp Hoành nói trước.

So với lúc trước Lục Niệm gầy hơn một ít, cũng cao hơn một ít, da thịt vẫn là tài nhợt không có huyết sắc, cả người đều có vẻ tinh tế mảnh mai. Cúi thấp mắt xuống liền có vẻ phá lệ nhu nhược đáng thương.

Lục Chấp Hoành nhớ tới khi trước cô học tập không biết ngày đêm.

“Đi thôi.” Lục Chấp Hoành nói: “Cơm nước xong liền về, ba sẽ bảo Lục Dương đến đón con.”

Môi Lục Niệm khẽ cong.

“Khách sạn Phong Hoa, 301, mau mau mau.”

“Tới 1.”

Lục Niệm cong mắt cười, gửi số “1” đi, ghi tên mình ở sau lưng.

Nơi bọn họ liên hoan là một nhà hàng rất cao cấp.

Khi Lục Niệm bước vào lại phát hiện ra một phòng rất lớn, trung gian cách một cái bình phong nho nhỏ, đủ để thêm nhiều người.

“Hai ban chúng ta cùng nhau dô nào.” Điền Duyệt cầm một ly nước chanh: “Bởi vì chúng ta đặt quá trễ, không có phòng. Sau đó Triệu thiếu gia nói có thể ngồi cùng nhau, nhường nửa phòng của họ cho chúng ta.”

Triệu Nhã Nguyên?

Cậu ta tốt như vậy sao?

Bên cạnh đã có người ngồi xuống.

Nguyên bản ngồi bên trái Lục Niệm chính là Điền Duyệt, bên phải là một nam sinh. Nam sinh kia bị vỗ vai, Triệu Nhã Nguyên cười tủm tỉm nói với hắn: “Người anh em, đổi chỗ đi.”

Nam sinh kia nhận ra Triệu Nhã Nguyên liền vội vã đổi vị trí.

Triệu Nhã Nguyên ngồi xuống cạnh Lục Niệm: “Ba cậu thả cậu đi à?”

Lục Niệm: “…..”

Cô cảm thấy xung quanh vẫn luôn có người nhìn trộm bọn họ, hẳn không phải ảo giác, cô yên lặng dịch ghế sang một bên.

Triệu Nhã Nguyên không tiếp tục xích lại.

“Tí nữa đi hát không?”

Ăn xong một bữa cơm, mọi người cảm thấy còn chưa đủ, lại muốn tiếp tục ra ngoài chơi.

Điền Duyệt hỏi Lục Niệm có muốn đi không, Lục Niệm kỳ thật muốn tiếp tục, nhưng lại lắc đầu với biên độ nhỏ: “Ba tớ gọi điện rồi, hẳn thúc giúc tớ về.”

Quả nhiên là như thế.

“Đưa điện thoại cho tôi.” Triệu Nhã Nguyên ngoắc ngoắc ngón tay.

Lục Niệm trầm mặc một chút, vẫn là đưa điện thoại sang.

Cậu tiếp điện thoại: “Cháu là Nhã Nguyên. Chú à, lần này là hai ban cùng nhau liên hoan, cháu cùng Niệm Niệm hiện tại đang ở cùng một chỗ… Vâng, đến lúc đó, cháu sẽ phụ trách đưa Niệm Niệm về nhà.”

Không biết Lục Chấp Hoành nói gì.

Triệu Nhã Nguyên nói: “Không phiền toái, nên làm. Vâng, cháu cũng rất thích Niệm Niệm.”

Dù sao cũng xuất thân từ Triệu gia, Triệu Nhã Nguyên đối phó với người lớn cũng khá giỏi, chỉ là ngày thường không dùng tới mà thôi.

“Được rồi.” Cậu ném điện thoại cho Lục Niệm: “Lúc đó tôi sẽ đưa cậu về.”

Điền Duyệt nghe thấy rất kinh ngạc, lặng lẽ hỏi Lục Niệm: “Lời đồn kia là thật sao? Nhà cậu cùng với Triệu gia… cậu chọn Triệu Nhã Nguyên à?”

Lục Niệm: “… Không phải sự thật.”

Bọn họ không hiểu rõ Triệu Nhã Nguyên, tính cách cậu ta chính là loại này, cái gì cũng nói được. Trên cơ bản, lời cậu nói đều cần giảm 50%, cô đã quen rồi.

Điền Duyệt: “Tớ hiểu rồi.” Thân là bạn thân nhất của Lục Niệm ở cao trung, tự cho là hiểu cô, nhìn ra được, cô xác thật đối với Triệu Nhã Nguyên không vượt qua tình cảm bạn bè.

“Được nha ca.” Trần Mặc làm mặt quỷ: “Đều thi xong rồi, hay là chính thức xác định quan hệ một lượt đi?”

“Cút.” Triệu Nhã Nguyên cười mắng đẩy hắn ra.

Liên hoan sau khi thi đại học thật sự rất vui.

Lục Niệm bình thường không hay ca hát cũng bị đẩy lên líu lo vài câu,

Giọng hát giống như em gái mềm mại vùng sông nước, nhu hòa trong trẻo, hát rất êm tai.

Làm cô ngoài ý muốn hơn, sau khi hát xong thế mà có nam sinh tiến đến, đỏ mặt, lắp bắp, dường như đang nghĩ xem nên nói gì.

Cô nhớ nam sinh đó, tên là Tống Cách Chí.

“Cảm ơn cậu đã cho tớ tư liệu Toán học.” Lục Niệm cùng hắn cụng ly, ngữ khí rất chân thành tha thiết: “Giúp đại ân rồi.”

Vẫn luôn liên tục đến khi thi đại học, giằng co suốt một năm. Có vài lần Lục Niệm nói phải trả ơn cho cậu, cậu đều nói không cần, chỉ cần mượn bài thi của cô xem một chút..

Lục Niệm cảm thấy tư liệu kia có thể dùng được, còn tưởng rằng mua của nhà nào, muốn đi mua mục của khoa khác nhưng vẫn không tìm ra. Tống Cách Chí nói là thân thích của cậu làm cho, không có ở bên ngoài, Lục Niệm vẫn còn nhớ.

Trước khi thi đại học cậu ta còn làm cho cô một phần tư liệu cuối cùng, tặng kèm một tờ giấy chỉ có hai chữ ‘cố lên’, cùng một cái dây chuyền Lộc Giác bản giới hạn.

Lục Niệm cũng không biết làm thế nào mà cậu biết cô thích Lộc Giác, cơ bản không có ý định nhận, nhưng thấy rằng đây là quà tặng người ta mất công chọn lựa lại ngượng ngùng ngại trả lại.

Cô cũng thật sự thích.

Chỉ có thể đem bài tiếng Anh và Ngữ Văn cho cậu mượn, có tới có lui.

Cho nên cô đối với Tống Cách Chí vẫn rất có hảo cảm, cũng không biết cậu ấy muốn nói gì. Nhìn ngượng ngùng xoắn xít, dường như muốn nói lại không muốn nói.

“Muốn thổ lộ với cậu ấy hỏ?” Triệu Nhã Nguyên ngồi xuống bên cạnh Lục Niệm, cười với nam sinh kia, lộ ra một cái răng nanh nhòn nhọn.

Cậu thường ngày là thiếu gia có tình tính kiêu ngạo ương ngạnh, tai tiếng cùng với Lục Niệm ở trong trường được truyền đi không ít.

Tống Cách Chí bị người ta gây nhiễu, rượu đều tỉnh một nửa, dũng khí lập tức tiêu tan: “Không có gì.”

Cậu ấy cúi đầu rời đi.

Triệu Nhã Nguyên quay đầu lại, không chút để ý nói với Lục Niệm: “Giúp cậu chắn nhiều phiền toái như vậy, cảm ơn đi.”

Mặt Lục Niệm có chút hồng: “… như vậy thật không lễ phép.”

Hơn nữa cô căn bản không biết Tống Cách Chí có ý tứ gì, rốt cuộc muốn nói gì thì nói đi đừng tự mình đa tình.

Cô đành phải nhắn tin xin lỗi.

“Dù sao cậu cũng không thích cậu ta.” Triệu Nhã Nguyên lười biếng dựa vào sofa: “Cứ cự tuyệt trước thì có gì không tốt.”

Vừa lúc mọi người và Lục Niệm vây quanh một bàn, chơi trò sự thật hay thử thách.

Triệu Nhã Nguyên nói xong câu đó, vừa lúc cô đã bị rút đến lời thật lòng.

Lục Niệm: “…”

Triệu Nhã Nguyên dương môi cười: “Cái này không tốt nha.”

Người ở xung quanh đã nghe thấy câu nói của Triệu Nhã Nguyên: “Dù sao cậu cũng không thích cậu ta.”

Thận trọng nhấm nháp lời nói bóng gió này, hăng hái một chút.

“Tới, nói về vấn đề này.” Mọi người đều ồn ào.

Một nữ sinh liền đặt câu hỏi để thỏa mãn sự tò mò của mọi người, cười tủm tỉm nói: “Niệm Niệm, cậu có người thích rồi sao?”

Lục Niệm do dự.

Điều đầu tiên hiện lên trong đầu lại chính là mặt của Tần Tự.

Nhưng rất nhanh bị cô bác bỏ.

Tần Tự đối với cô nhất định không vượt qua hảo cảm bạn bè, thậm chí có khi anh còn không coi cô là bạn.

Cô uống một chút rượu, đầu óc rất loạn.

Nhớ tới thời thơ ấu của thanh mai trúc mã bọn họ. Lại nghĩ tới năm lớp mười một đồn đãi vớ vẩn. Cũng nhớ lúc anh rời đi, lần cuối cùng bọn họ gặp mặt, bóng dáng thiếu niên.

Cô thích, Tần Tự, có phải sẽ chỉ mang tới bối rối vô hạn? Hoặc bị anh sạch sẽ lưu loát cự tuyệt, sau đó trào phúng?

Cô căn bản không biết Tần Tự thích nữ sinh loại nào, bởi vì từ nhỏ đến lớn, anh dường như không có hứng thú đặc biệt với ai.

Cô nghĩ đến Bạch Hi.

Cô và cô ấy căn bản là hai loại hình trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Mấy câu Bạch Hi nói hôn đó, vẫn luôn canh cánh trong lòng Lục Niệm.

Nói cô cùng Tần Tự căn bản không phải người cùng một đường.

Đầu óc Lục Niệm choáng váng, cái gì cũng nói không nên lời.

“Cuối cùng vẫn không có?” Xung quanh có người ồn ào: “Cho một câu chắc chắn đi nha.”

Đầu óc Lục Niệm vẫn choáng, tim đập kịch liệt. Đôi môi trơn bóng mềm mại của thiếu nữ gắt gao nhấp, hô hấp tỏa ra mùi rượu mát lạnh, cô chỉ cảm thấy chính mình từ đỉnh đầu té xỉu ngón chân, thấp giọng lẩm bẩm: “… Ừm.”

Người xung quanh nổ một chút: “Có?”

“Đó là ai? Triệu Thính Nguyên, hay là Triệu Nhị Thiếu.”

“Má, thật à?” Điền Duyệt cũng choáng.

Lục Niệm có đối tượng yêu thầm rồi?

Cô nhớ lại lúc học cao trung, có một soái ca lãnh đạm tới phòng vẽ tranh tìm Lục Niệm,

“Là học trưởng sao?” Điền Duyệt ghé vào bên tai cô, tận lực đem thanh âm đè thấp, vội vàng hỏi: “Vậy cậu tỏ tình chưa? Học trưởng trả lời như thế nào?”

Cô bạn nhìn rất hấp dẫn nha.

Lục Niệm uống đến phiêu phiêu, cảm thấy mình như đang đạp trên bông.

Triệu Nhã Nguyên cầm một ly rượu, ngồi xuống bên cạnh Lục Niệm, ngửi được mùi rượu gay mũi: “Uống đến hồ đồ rồi à?”

Lời nói của Điền Duyệt bị đánh gãy, nhìn thấy Triệu Nhã Nguyên cũng không nói gì nữa.

Lục Niệm mơ mơ màng màng, xoa xoa mắt: “Không…”

“Đừng hỏi.” Triệu Nhã Nguyên nói với đám người ồn ào xung quanh, mắt mèo xinh đẹp híp lại, tựa hồ đợi ý cười: “Đây đã là câu hỏi thứ hai rồi.”

Lục Niệm còn choáng, thấy âm thanh ồn ào xung quanh lắng lại, bắt đầu vấn đề tiếp theo.

Triệu Nhã Nguyên không chút để ý nói: “Nếu cậu cảm thấy không vui thì quên đi.”

“Bằng không yêu đương nhiều lần.” Triệu Nhã Nguyên nói: “Thử qua thì mới biết được, chính mình rốt cuộc là thích người như thế nào.”

Lục Niệm hỏi, giọng nói hàm hàm hồ hồ: “A, cái này có thể thử được sao? Cậu thử rồi sao?”

Triệu Nhã Nguyên nói rất lưu loát: “Một lần cũng chưa thử qua.”

Cậu nói: “Nhưbg mà, nếu cậu đồng ý cùng tôi thử một lần, cũng không ngại.”

Gương mặt thiếu niên rất xinh đẹp, đồng tử màu hổ phách, cùng ly rượu trong veo tựa hồ là một loại nhan sắc.

Lục Niệm: “…” Triệu Nhã Nguyên nói làm cô rất mê hoặc.

Cô cảm thấy lời nói này của cậu, ít nhất 80% trở lên, đều là đang nói đùa.

Triệu Nhã Nguyên cũng không tiếp tục nói tiếp, cậu hỏi: “Cậu nhớ rõ, cậu đã nói cùng tôi tới Nam Kiều?”

Đầu óc Lục Niệm hơi thanh tỉnh một chút, mồm miệng rõ ràng nói: “Ba tôi tuyệt đối sẽ không cho tới Nam Kiều.”

“Tôi biết.” Triệu Nhã Nguyên không chút để ý nói: “Tôi sẽ nghĩ biện pháp, cậu chỉ cần phụ trách đi là được.”

“Nhà tôi sắp về An Thành rồi.” Triệu Nhã Nguyên lười biếng nói: “Nếu học đại học đại khái cũng học ở đây.”

“Ba mẹ tôi nói muốn tới nhà cậu thăm hỏi.” Cậu nói.

“Đi Nam Kiều chắc khoảng ba bốn ngày, chắc bằng thời gian du lịch.” Triệu Nhã Nguyên nói: “Nói với ba cậu tốt nghiệp đi du lịch là được, trên đường chúng ta ở lưu.

Đề tài của cậu thực sự nhảy vọt rất nhanh, đầu óc Lục Niệm lại bắt đầu quay cuồng.

Còn chưa có kết quả thi, nhưng sau đó ngành học và trường đại học của cô đều sẽ do một tay Lục Chấp Hoành xử lý, Lục Niệm cũng lười quản những việc này.

Điều khiến cô nhọc lòng lúc này là, việc tới Nam Kiều, thật sự có thể thuận lợi như vậy sao.

Nếu trực tiếp nói đi Nam Kiều, chắc chắn một trăm phần trăm sẽ không đồng ý.

Triệu Nhã Nguyên nói ra kế hoạch.

Trước tiên là theo mọi người cùng nhau tới Phùng Hòa, sau đó bọn họ đổi xe sang đi máy bay, trực tiếp đi đến thành phố kế bên Nam Kiều. Lại đổi xe đi, ở đó đợi hai ngày, sau đó lại dựa theo thời gian hẹn với mọi người ở Phùng Hòa, cùng nhau về An Thành.

Triệu Nhã Nguyên nói với cô: “Người cùng đi đều tin được, tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin tức.”

Lục Niệm cắn môi, gật gật đầu.

Không biết Triệu Nhã Nguyên cùng Lục Chấp Hoành nói như thế nào.

Ngày hôm sau, Lục Chấp Hoành đã kêu cô vào thư phòng nói chuyện.

Công việc của Lục Chấp Hoành thời gian này cực kỳ vội, tựa hồ chuyện công ty dao động, ông ngày thường bay tới bay lui, còn thường xuyên phải xuất ngoại, hơn nữa Lục Niệm vừa lúc tốt nghiệo cao trung, quản chế của ồn với cô lỏng đi một ít.

Lục Niệm ngoan thật nhiều năm.

Triệu Nhã Nguyên là con cái Triệu gia.

Sau khi tốt nghiệp cao trung cùng bạn bè du lịch chụp ảnh, cũng là chuyện rất phổ biến, ông kêu Lục Dương tra xét một chút, xác thật, đều là bạn học quen thuộc, nam sinh nữ sinh đều có.

Lục Chấp Hoành đơn giản hỏi Lục Niệm vài câu, giống như đúc với Triệu Nhã Nguyên.

Nói chuyện xong.

Chuyện đi Nam Kiều dường như đã quyết định.

Nhưng mà Lục Niệm không dám thả lỏng, rốt cuộc, kế hoạch là kế hoạch, thực tiễn là thực tiễn.

“Con còn nhớ tiểu Tần không?” Sau khi nói chuyện đi chơi, Lục Chấp Hoành lơ đãng nhắc tới một người: “Nghỉ hè từng bổ túc môn Toán cho con, hiện tại đang học ở A Đại.”

Lục Niệm rũ lông mi, “Vâng, con nhớ.”

Lục Chấp Hoành nói, “Cậu ấy rất tài hoa, thông minh, có năng lực, mọi việc đều làm rất tốt, mỗi một cọc đều thực hoàn mỹ.”

Sự thành thục hoàn toàn không giống tuổi này của thiếu niên, nhuệ khí gãi đúng chỗ ngứa, tính cách nội liễm khắc chế, Lục Chấp Hoành đối với tương lai của anh cực kỳ xem trọng.

Mấu chốt là, ông muốn tìm người thông minh, Lục Chấp Hoành tự cho mình cầm quyền.

Năng lực của Tần Tự cô vẫn luôn tin tưởng.

Bỗng nhiên nhớ tới trong truyện gốc, anh báo thù bằng những thủ đoạn tàn nhẫn. Giống như ma quỷ tới nhân gian, lương bạc bạc tình.

Cô đã sớm không liên hệ mấy việc này tới Tự.

Nhưng mà hiện tại, một năm không gặp…… Cô hoàn toàn không biết, hiện tại Tần Tự biến thành bộ dáng gì, anh thậm chí còn không muốn quay về An Thành.

Phần tình cảm thiếu nữ bí ẩn của cô bị giấu đi, không ai biết, cũng xấu hổ không dám nói cho ai.

Thật sự, che không nóng sao.

Vẫn là, hay chỉ vì một năm xa cách?

Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, cô đã từng cho rằng chính mình rất hiểu Tần Tự.

Cô mê man.

“Con cùng Nhã Nguyên chơi thật vui đi.” Lục Chấp Hoành nói, “Chờ các con trở về, người Triệu gia hẳn sẽ dọn về Hải Thành, hai nhà chúng ta chính thức gặp mặt, ăn một bữa cơm.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tứ Tứ nhãi con đang nỗ lực phấn đấu sự nghiệp: (cho dù em không thích anh, mạnh mẽ ở lại là được.)

Niệm Niệm: Em nói không thích?

Tứ Tứ nhãi con:…

Thời điểm nổi điên, mấy chuyện không biết xấu hổ còn làm ra được, nhưng nghe thấy Niệm Niệm nói thích, chủ động thân cận, lại không làm được gì.