Xuyên Thành Mỹ Nhân Bệnh - Em Gái Của Vai Ác

Chương 22




Edit: Đào Tiên.

- --

Lộc Niệm thực sự sợ ngây người khi nghe được những lời này của anh.

Tần Tự ngược lại đã bình tĩnh hơn: “Tên họ Lâm kia đã lừa gạt rất nhiều người”.

Lâm Tuấn Nhuận nhìn bên ngoài thật thà nhưng thực ra đạo đức cá nhân cực kỳ không thích hợp. Lâm gia có điều kiện, Lâm Tuấn Nhuận lớn lên cũng coi như tạm được, lại dựa hơi sáng của trung học phụ thuộc, ra ngoài có thể lừa được khối người.

Từ khi học sơ trung hắn ta đã bắt đầu có bạn gái, hàng ngày bắt cá hai tay. Lâm Tuấn Nhuận thường xuyên nhắm mục tiêu vào các cô gái khác trường, có điều, sau khi có cơ hội tiếp xúc với Lộc Niệm, hắn ta đã cắt đứt với tất cả bọn họ.

Việc cắt đứt sau đó, cũng không đại biểu có thể lau sạch dấu vết trước kia.

Có điều, chuyện này không liên quan đến Tần Tự. Anh không quan tâm đến cuộc sống cá nhân của người khác, cũng không rảnh đi quản thúc họ.

Chỉ là hiện tại...... Anh không thể mặc kệ được.

Lộc Niệm: “...... Sao tự dưng anh lại quan tâm đến chuyện của em?”

Sau khi nhận ra bộ mặt thật của Lâm Tuấn Nhuận, cô có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không hẳn là quá kinh ngạc. Thế nhưng, Tần Tự cư nhiên lại quan tâm đến loại sự tình này mà cố ý nói với cô, cái này còn khiến cô khiếp sợ hơn.

Anh sợ cô bị lừa sao?

Tần Tự có lương tâm như vậy từ bao giờ thế?

Vành tai thiếu niên vẫn hơi hồng hồng, ngoài mặt thì lạnh lùng nói: “Cô không tin cũng được”.

“Chỉ là, nhìn hắn thực sự không tệ lắm......” Lộc Niệm trộm quan sát biểu tình của anh, “Biết nói chuyện phiếm nè, lần trước em đi ăn cơm với cậu ta cũng khá vui”.

Nhiệt ý trên gương mặt thiếu niên dần dần rút đi, môi mỏng mím chặt, sắc mặt hơi trắng.

Sau đó, anh một câu cũng không nói, xoay người đi thẳng.

Lộc Niệm: “......” Hình như cô đùa hơi quá rồi.

“Vừa rồi em nói giỡn thôi!!” Cô vội vàng đuổi theo, “Tần Tự, cảm ơn anh đã nói cho em biết”.

Cô không dám trêu anh nữa.

Tuy rằng vui thật sự...... khiến tâm trạng của cô sung sướng hơn trước rất nhiều.

Bước chân thiếu niên tạm dừng trong chớp mắt, cũng không ngừng lại quá lâu, anh lại tiếp tục đi về phía trước.

Xong rồi...... có phải tức giận thật rồi không?

Cô đuổi theo, bắt được tay áo anh: “Nếu đã vậy, em không vẽ tranh cho cậu ta, cũng sẽ không gặp cậu ta nữa”.

Thiếu niên đẩy tay cô ra, nhưng bước chân anh đã dừng lại.

Linh cảm lúc này cuồn cuộn xông tới, đôi mắt cô lấp lánh ánh sao nhìn thiếu niên gần trong gang tấc.

Đã lâu lắm rồi cô không có cơ hội tiếp xúc gần gũi để cẩn thận đánh giá Tần Tự.

Anh dậy thì thành công, cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ nam tính của Lộc Niệm. Dáng người thon dài mà không mỏng manh, có thể nói là dùng lực vừa vặn mà gãi đúng chỗ ngứa. Từ nhỏ Lộc Niệm đã biết, đôi mắt anh sau này sẽ rất đẹp, đúng vậy, là một đôi mắt phượng xinh đẹp mà lương bạc, tròng mắt đen nhánh sâu thẳm, lông mi không cong vút, nhưng lại dài và đậm hơn so với người bình thường.

Anh không hẳn là chuẩn soái ca, nhưng mặt mày mũi môi tổ hợp lại thì có thể khiến người ta một khi đã gặp thì không thể quên được, về sau cực kỳ dễ dàng trở thành khuôn mẫu đàn ông lương bạc lạnh lẽo.

Dường như Lộc Niệm đã có thể tưởng tượng ra bộ dáng sau khi thành niên của Tần Tự trong nguyên văn.

Ngày thường, khả năng bọn họ gặp mặt không nhiều, Lộc Niệm vẫn luôn lo lắng anh sẽ ở thời điểm cô không biết ra ngoài làm chuyện xấu.

Còn phải hao hết tâm tư đi hóng hớt động thái gần nhất của anh

Nếu, có thể khiến cho anh đúng hạn chủ động tới gặp và nói cho cô...

Ánh mắt thiếu nữ quá mức...... kỳ dị, coi đến toàn thân anh đều không được tự nhiên, Tần Tự cứng đờ nhấp môi dưới: “Không có việc gì thì tôi đi đây”.

Đôi mắt Lộc Niệm sáng lấp lánh: “Em muốn vẽ tranh, muốn anh tới làm người mẫu cho em”.

Tần Tự hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ đưa ra yêu cầu như thế này, chân chôn tại chỗ.

Để cô vẽ tranh cho......

Nghe thấy yêu cầu này, anh ngay lập tức cự tuyệt:: “Muốn vẽ, tôi có thể tìm người khác cho cô”.

Vẽ tranh, chỉ tượng tượng một chút, cô cứ luôn nhìn anh chằm chằm, đối với anh mà nói, đó là loại cực độ khôn kể tra tấn.

Lộc Niệm không cao hứng lẩm bẩm nói: “Nhưng em không muốn vẽ người khác......”

Tần Tự: “Ở đó có nhiều người như vậy, tìm bừa một cái mà vẽ”.

Lộc Niệm: “! Em biết rồi, anh cảm thấy phòng vẽ quá đông người sao?”

Tần Tự vẫn luôn không muốn để người khác nhìn thấy bọn họ ở bên nhau, huống chi, từ nhỏ anh đã không thích chốn đông người.

Tần Tự: “......”

Lộc Niệm: “Em biết anh không muốn người khác thấy, vậy thì có thể không vẽ ở đó, chúng ta đến phòng vẽ kín”.

Cơ sở hạ tầng của trường trung học phụ thuộc rất tốt, có mấy phòng vẽ, trong đó có một cái lớn nhất là để mọi người sử dụng chung, ngoài ra còn có vài phòng nhỏ có thể tự bỏ tiền ra thuê để sử dụng cá nhân. Hơn nữa, Lục trạch cũng có một phòng chuyên để cô vẽ tranh, thực sự an tĩnh.

Muốn tìm một chỗ không bị người khác quấy rầy, đơn giản thôi.

Mấu chốt không phải là ở đó.

Thiếu niên nghĩ tiếp tục cự tuyệt.

“Không được ư?” Cô gái nhỏ hạ thấp giọng, mắt to cực kỳ đáng thương nhìn anh, muốn đi kéo ống tay áo anh.

Lộc Niệm bước một bước lên phía trước, tay nhỏ chống lên tường, nghiêng đầu cười với anh: “Được không? Đi mà, chỉ một lần thôi? Thật sự chỉ một lần!”

Ánh mắt y chang lúc còn bé.

Tần Tựu vẫn luôn rất cáu chính mình ở trước mặt cô không biết cố gắng.

Rõ ràng đã biết không có khả năng, muốn cắt đứt ý niệm vọng tưởng trong đầu.

Nhưng chỉ cần cô cho anh một ánh mắt, một nụ cười, chỉ cần cô quay đầu mỉm cười với anh một cái, y như rằng lý trí anh liền bay đi tận đâu, tim đập điên cuồng, dường như cô nói cái gì anh cũng sẽ đồng ý.

Anh cứng đờ hỏi, thanh âm hơi ngắc ngứ: “Thời gian cụ thể, mỗi lần bao lâu, tổng cộng mấy lần?”

Lộc Niệm: “......”

Quả là Tần Tự.

Nói chuyện luôn có logic rõ ràng, đi thẳng vào chủ đề, vô tình lại bình tĩnh.

Lộc Niệm: “Chưa nghĩ ra, cũng không nhất quyết phải làm ngay bây giờ, dù sao cũng không lâu đâu...... Nếu anh bận việc có thể bảo em để sắp xếp thời gian...... Đảm bảo trong 5 lần...... 4 lần vẽ là xong, có được không?”

Nhìn biểu tình của anh, Lộc Niệm chỉ có thể vội bổ sung thêm điều kiện.

Cô nói: “Em có thể trả công cho anh!”

Kỳ thật, cô ít có cơ hội vẽ thiếu niên tuổi này, chủ yếu vì người đồng ý tới phòng tranh làm mẫu vẽ không nhiều lắm, hơn nữa đa phần là người đã có tuổi, độ tuổi nam sinh này rất khó tìm.

Hơn nữa, lớn lên còn đẹp trai...... Cô lời to.

Thanh âm thiếu niên lạnh nhạt: “Không cần”.

Anh đẩy cô ra: “Khi nào muốn vẽ thì gọi điện trước cho tôi”.

“Được!”

Lộc Niệm trở về phòng vẽ, tâm tình vô cùng sảng khoái, dường như khói mù liên tiếp mấy ngày nay đã bị quét sạch hết.

Điền Duyệt chọt chọt Lộc Niệm, nhỏ giọng hỏi: “Niệm Niệm, vừa rồi soái ca kia là ai? Trước đây tớ chưa nhìn thấy bao giờ”.

Lộc Niệm: “Không cùng lớp với bọn mình”.

Điền Duyệt hỏi: “Thì ra là học trưởng...... Anh trai nhỏ đã có đối tượng chưa?”

Lộc Niệm: “....... Hẳn là...... chưa”.

Cô nghĩ, Tần Tự, sẽ có bạn gái sao?

Dựa theo nguyên văn cốt truyện, mãi cho đến lúc chết anh cũng vẫn cô đơn một mình, trong đó không nói tới đời sống tình cảm của anh, hình như anh không muốn bất kỳ ai đến gần mình cả.

Có điều, nhìn Tần Tự của hiện tại với anh trong nguyên văn dường như có chút thay đổi...... Tuy anh vẫn rời khỏi Lục gia như cũ, nhưng không tới trung học Mười ba, cũng không trải qua mấy năm tháng kinh hoàng kia, tính cách tựa hồ cũng không phát sinh vặn vẹo lớn gì.

Hết thảy tựa hồ đều hướng theo quỹ đạo tích cực.

Như vậy, xem ra nỗ lực của cô vẫn có hiệu quả. Lộc Niệm hy vọng anh vẫn luôn có thể tiếp tục như thế.

- --

Tối đến, quán bar của Minh ca hết sức náo nhiệt, mắt thấy thời điểm ăn tết lại sắp đến, lượng khách của quán cực kỳ tốt. Trước đó, nghe lời Tần Tự thu mua lại quán cách vách, anh đã đả thông tường, hợp hai quán làm một, lại thuê thêm mấy chị gái nhỏ xinh đẹp tiếp rượu, buôn bán làm ăn khá rực rỡ.

Minh ca đếm số lượng tiền, mừng đến không khép được miệng.

Đêm nay quán bar đóng cửa, chỉ chừa lại nhân viên đang ăn mừng bên trong, thuận tiện mở hội nghị tổng kết cuối năm.

Ngày thường, Tần Tự sẽ không có mặt ở những bữa tiệc ăn mừng như thế này, nhưng dù sao hôm nay cũng có chuyện vui, hơn nữa, anh cũng tính là người có công lớn nhất, sổ sách thu chi trong tiệm Minh ca không rõ ràng lắm nên anh chỉ có thể dựa vào Tần Tự.

Tổng kết xong, tiệc ăn mừng bắt đầu.

Minh ca hào phóng cầm một phong bì lớn: “Tiền thưởng thêm năm nay của mấy người đều ở chỗ này, tiền lương và hoa hồng cũng theo đó mà tăng lên không ít đâu!”

“Ông chủ trâu bò!”

“Năm nay chúng ta phát tài rồi!”

“Uống uống uống, đêm nay mọi người đều phải tận lực uống, không say không về”.

Ai nấy đều hò hét ầm ỹ lung tung một trận.

Trên bàn là vỏ chai Whiskey và rượu Rum đã uống đến thất thất bát bát.

Chỉ có một ly trước mặt kia của thiếu niên còn chưa nhúc nhích. Anh đang xem sổ, lông mi buông xuống, bàn tay thon dài cầm bút viết xuống trên giấy những chuỗi con số, dưới ánh đèn lờ mờ, làn da trắng lạnh càng có vẻ sạch sẽ, xương khớp rõ ràng.

Tần Tự rất bận, trên cơ bản, ngày thường những lúc không làm việc anh đều xem sổ sách. Anh sắp lên cao tam, lập tức chuẩn bị nghênh đón kỳ thi đại học, Minh ca biết cuộc thi này rất quan trọng đối với anh.

Nữ nhân bên cạnh cười khúc khích, một đôi mắt mị hoặc cong thành hình trăng non: “Lúc này còn chưa hết một ly? Còn làm bài tập sao, nhìn không ra cậu vẫn là một học sinh ngoan nha?”

Cô ta trông có vẻ tùy tiện, định đặt tay lên vai thiếu niên.

Tần Tự né tránh, âm thanh lạnh như băng: “Không uống được”.

Thậm chí, đôi mắt anh vẫn chưa rời khỏi đề vật lý đang làm dở dang.

Bạch Hi có chút xấu hổ, cô ta là nhân viên tiếp rượu xinh đẹp nhất mà Minh ca thuê tới năm nay, cũng là người có doanh thu tốt nhất nên cô ả tự cho rằng mình là nữ chính trong tiệm, ngày thường ai nấy đều phải cưng nựng.

“Tới một ly”. Minh ca vội hòa giải, anh nói khẽ với Tần Tự: “Chuyện phòng ở của cậu đã chuẩn bị xong, sửa chữa trang trí một chút là sang năm có thể vào ở. Chuyện tốt như thế sao còn không uống một chén cho anh chút thể diện?”

Tiền là Tần Tự bỏ ra, Minh ca cũng không rõ tình hình kinh tế của cậu, nhưng nếu lấy năng lực quản lý tài sản của Tần Tự, rõ ràng không cần anh quan tâm, ngoại trừ tiền lương và hoa hồng quán bar chia cho, nhân viên trước rời đi anh cũng không quản, một mình Tần Tự đảm đương cũng đủ để quán anh phất lên.

Dường như cậu ấy vừa có tiền lời, vừa có tiền boa của khách, nhưng sau khi tổng kết, số tiền dư ra kia nhiều hơn hẳn so với tiền boa. Minh ca biết, bởi vì Tần Tự chưa thành niên, rất nhiều chuyện không tiện làm, đôi khi chỉ có thể nhờ tới thân phận của Minh ca tới giúp.

Minh ca hoàn toàn tín nhiệm cậu, cũng biết rõ cậu để ý cái gì nhất.

Quả nhiên, tay cầm bút của thiếu niên ngừng lại, anh bưng ly rượu trong tay Minh ca lên, cùng anh ta chạm ly, uống một hơi cạn sạch.

Bóng anh in trên mặt tường, thiếu niên hơi ngẩng mặt, sườn mặt tinh xảo, đường cong hầu kết phập phồng, hết thảy đều vô cùng đẹp đẽ.

Tửu lượng của anh rất tốt, uống xong một ly cũng không có biểu hiện gì, lại tiếp tục cắm đầu vào giải đề.

“Được rồi, Tiểu Tần cũng đã uống, mọi người cùng nhau cụng một ly”. Một nhân viên pha chế vội vàng hòa giải, “Bạch muội muội, tới, anh kính em một ly”.

Bạch Hi vẫn hơi cáu giận nhìn chằm chằm Tần Tự. Lần đầu tiên khi nhìn thấy Tần Tự, cô ta cho rằng cậu cũng là nhân viên bồi rượu Minh ca tìm tới, không ngờ, cậu ta căn bản không làm việc này, hơn nữa còn xuất quỷ nhập thần, cơ bản chẳng mấy khi thấy người.

Cô ta cũng đã hỏi thăm vài người, biết thiếu niên này có quan hệ không cạn với ông chủ, đêm nay mới lần đầu tiên gặp mặt, quản lí lớn nhỏ cư nhiên đều là người của cậu ta, còn không cho cô ta chút thể diện nào.

Sớm hay muộn cũng có một ngày, cậu chờ đó.

Bạch Hi gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu niên rời đi.

- --

Mùa đông ở An Thành rất lạnh, nhưng trong nhà lại ấm áp như xuân, điều hòa vô thanh vô tức vận động, trong phòng đổng sự ai nấy đều bình tâm tĩnh khí.

Ngồi ở vị trí chủ vị là Lục Chấp Hoành.

“...... Năm nay doanh số của chúng ta ở tất cả các hạng mục đều vững bước tăng trở lại, hơn nữa, hoàn cảnh chung thay đổi, mùa khó khăn của tài chính đã qua, sang năm chúng ta sẽ phát triển trong hoàn cảnh ngày một tốt hơn”. Lục Chấp Hoành nói, “Sự thực đã chứng minh, khách hàng đối với chúng ta cực kỳ tin tưởng, danh tiếng Lục thị trong mắt khách hàng xưa nay vẫn tốt như vậy, chỉ cần sang năm các vị tiếp tục nỗ lực, chúng ta sẽ tạo ra được thành tích tốt hơn trong thời gian tới”.

Một tràng vỗ tay.

Sau đó là các cao tầng báo cáo số liệu, Lục Chấp Hoành ngồi về chỗ cũ, thấp giọng ho một tiếng. Ông lấy từ trong túi ra một bình thuốc nhỏ, uống vào một viên.

Chương Hoa, thư ký riêng của Lục Chấp Hoành vẫn luôn đứng sau ông, giờ phút này nhìn thấy bộ dáng như vậy của ông thì không tiếng động đến gần, âm thầm đỡ ông rời khỏi phòng họp.

Chương Hoa thấp giọng hỏi: “Lục tổng, lát nữa ngài có muốn đi kiểm tra sức khỏe một lần không ạ?”

Lục Chấp Hoành thở ra một hơi thật dài: “Bệnh cũ thôi”.

Ông không thèm để ý, hỏi Chương Hoa: “Việc lần trước giao cho Tiểu Dương thế nào rồi?”

Chương Hoa: “......”

Đụng phải ánh mắt Lục Chấp Hoành, thư ký đành phải căng da đầu nói: “Tiểu Dương còn trẻ, về sau vẫn cần phải mài giũa thêm chút......”

“Không cần nói nữa”. Lục Chấp Hoành nhắm mắt.

Lục Dương không thể trọng dụng, điều này ông đã nhìn ra, huống chi, quan hệ thân thích lại xa như vậy. Nói cho cùng, là con người thì ai cũng đều ích kỷ, Lục Chấp Hoành ông cũng chỉ muốn giao lại công ty cho người trong nhà.

Ông lại hỏi: “Bên phía Nam Kiều thì sao?”

Chương Hoa lắc đầu, thấp giọng nói: “Vẫn như trước đây ạ”.

Không thu hoạch được gì.

Lấy Nam Kiều làm trung tâm, bọn họ cất công tìm kiếm đã vài năm. Mỗi năm Lục Chấp Hoành đều dành riêng ra một khoản chi phí kếch sù cho nó, nhưng đáng tiếc vẫn không thu hoạch được gì.

Lục Trác dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian.

Dãy núi Nam Kiều quá lớn, chạy dài hun hút, địa hình lại hiểm trở, nhiều địa phương còn chưa có người đặt chân đến.

Thực ra, trong lòng Chương Hoa đã sớm có đáp án, Lục Chấp Hoành cũng vậy.

Khả năng người nọ đã sớm hóa thành một nắm đất vàng, thanh sơn chôn bạch cốt, sớm đã biến thành một thi hài nho nhỏ vô danh.

Chỉ là bọn họ vẫn duy trì một hơi này mà thôi.

Lục Chấp Hoành nói: “Đêm nay tôi sẽ về nhà ăn cơm chiều với Niệm Niệm, đi thông báo đi”.

“Vâng”. Chương Hoa lập tức đáp, “Tiểu thư nhất định sẽ rất vui vì có ngài dùng cơm với cô ấy”.

Lục trạch.

Biết đêm nay Lục Chấp Hoành sẽ về nhà dùng cơm, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, người hầu và đầu bếp ai nấy cũng đều cuống cả lên.

Phu nhân chính quy Hà Điềm lại nửa điểm không vội, sau khi nhận được điện thoại, bà vẫn nằm trên ghế dựa như cũ, không chút hoang mang nói với cô gái nhỏ ngồi xổm bên cạnh: “Tiếp tục đi”.

Ngồi đối diện là một người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi, trang điểm tinh xảo đẹp đẽ: “Hôm nay chồng cô về nhà ăn cơm, hiện tại cô còn tiếp tục ở đây làm đẹp ư?”

“Về chăm đứa con gái bệnh tật của lão, chẳng liên quan gì đến tôi cả”.

Khâu Mẫn nhìn bụng bà ta, tiếc nuối nói: “Hắn ta cũng cưng chiều con gái mình thật đấy, ngần ấy năm cũng không để cô hoài một cái thai”.

Hà Điềm mỉa mai cười: “Cô cho rằng lão ta không muốn sao? Chả muốn quá ấy chứ”.

Khâu Mẫn trợn to mắt: “Không thể nào?”

Hà Điềm cười khúc khích: “Hữu tâm vô lực mà thôi”.

Khâu Mẫn đột nhiên bị một bí mật hào môn dọa sợ ngu người, lập tức truy vấn: “Nơi đó của hắn ta không được, hay cái kia không được?”

Hà Điềm không chút để ý nói: “Cái kia không được, t*ng trùng yếu nặng, không tái sản sinh được”.

Buồn cười cỡ nào.

Càng buồn cười hơn chính là sau khi nhận được kết quả kiểm tra, phản ứng đầu tiên của Lục Chấp Hoành thế nhưng lại là lập tức mang Lục Niệm tới bệnh viện xét nghiệm ADN để xác định xem đó có phải con ruột của lão hay không.

Chính là, lão đã không có cách nào gặp được vận khí năm đó, chẳng những có mang mà còn hoài một đôi long phượng thai.

Lục Chấp Hoành và Trình Minh Oánh cũng không có mấy phần tình cảm, lúc ấy thuần túy là lợi ích liên hôn của gia tộc. Thậm chí có một lần quan hệ của hai người họ còn đến mức đóng băng, sau khi Lục Niệm, Lục Trác ra đời liền trực tiếp ra ở riêng.

Năm đó lão ta dã tâm bừng bừng, một hai đứa nhỏ tự nhiên sẽ không thèm để ý. Lão nghĩ rằng sau này muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu nên chỉ toàn tâm toàn ý lao vào vun đắp cho sự nghiệp của mình.

Mà hiện tại, Hà Điềm châm chọc cười.

Đã nhiều năm trôi qua, Lục Trác sống chết không rõ, lão ta hối hận cũng vô dụng.

Đứa con gái kia của lão cũng không phải thứ gì tốt, trời biết năm đó Lục Trác chết rốt cuộc có liên quan gì tới cô ta.

Hà Điềm gả cho Lục Chấp Hoành khi long phượng thai được sáu tuổi, nếu nói Lục Trác trước đó có thể làm cho mọi người cưng chiều một chút, vậy thì Lục Niệm...... Trước nay bà ta chưa thấy qua bé gái nào như vậy.

- --

Cha con Lục gia đang cùng nhau dùng bữa tối trong yên lặng.

Lục Chấp Hoành hỏi vài câu về sinh hoạt hàng ngày của cô, Lộc Niệm ngoan ngoãn trả lời.

Lục Chấp Hoành lại nói: “Tiểu Dương nói lần trước mấy đứa chơi khá vui, lần sau con lại mời con trai Triệu gia đến nhà chơi một lúc, đứa trẻ kia không tồi, đáng kết giao”.

Lộc Niệm yên lặng gật đầu.

“Thành tích hiện tại của con chưa được tốt lắm, mấy ngày nữa ba sẽ mời cho con mấy gia sư”. Lục Chấp Hoành lại nói, “Không được thì không cần thi đại học nữa, xuất ngoại, ba sẽ tìm người viết thư giới thiệu cho con”.

Trước kia Lục Chấp Hoành học khoa tài chính chính quy tại đại học MBA nổi danh ở Mỹ, sau đó, trong quá trình học tập, ông cũng kết giao với không ít người.

Lộc Niệm cúi đầu: “Vâng”.

Đối với tài chính, cô không có nửa điểm hứng thú, cũng không có sở trường toán học.

Trước kia lúc còn nhỏ làm bài tập với Tần Tự, anh có thể tính nhẩm rất nhanh đã ra đáp án, cô cầm công thức trong tay cũng có thể tính sai.

Thực ra......

Cô lại động tâm với mỹ thuật chuyên nghiệp hơn. Lấy thành tích học văn hóa với bản lĩnh mỹ thuật nhiều năm nay của cô, giáo viên mỹ thuật của cô cũng đã nói, nếu cô thực sự muốn đi trên con đường này, có thể thử đánh sâu vào học viện mỹ thuật đứng đầu cả nước.

Nhưng Lộc Niệm không dám nói điều này với Lục Chấp Hoành.

Bởi vì căn bản ông không có khả năng đồng ý.

Người đàn ông trung niên có gương mặt nho nhã, nhưng ánh mắt lại có chút âm trầm không nói nên lời.

“Khoảng thời gian trước, Trương Thu Bình đã gọi điện thoại cho ba”. Lục Chấp Hoành làm như lơ đãng nói.

Lộc Niệm mồ hôi lạnh túa ra, trầm mặc cứng đờ tiếp tục ăn cơm.

“Nam Kiều không có gì du lịch cả”. Lục Chấp Hoành nhàn nhạt nói, “Chờ ba công tác xong sẽ cùng con đi Thụy Sĩ trượt tuyết, hoặc tới Phần Lan xem cực quang”.

“Gần đây còn gặp ác mộng không?” Lục Chấp Hoành lại hỏi, “Ba nghe nói con ngủ không ngon, ba biết một bác sĩ tâm lý......”

“Không ạ!” Âm thanh Lộc Niệm run run, rất nhanh đã bình tĩnh lại, “Con không mơ thấy ác mộng nữa, ba, con rất tốt”.

“Vậy thì tốt rồi”. Lục Chấp Hoành nói.

“Nghe ba nói này”. Ông đặt bàn tay lên tóc con gái, nhẹ nhàng mơn trớn, lẩm bẩm nói, “Ba sẽ an bài tất cả những thứ tốt nhất cho con”.

Thân mình Lộc Niệm khẽ run, cô cắn môi, gật đầu.

- --

Ngày hôm sau, cô mang theo hai mắt gấu trúc đến trường.

“Niệm Niệm, cậu sao vậy?” Điền Duyệt ngồi cùng bàn hỏi, “Hôm qua ngủ không ngon à?”

Lộc Niệm miễn cưỡng cười, lắc lắc đầu.

Ngày hôm qua đúng là ngủ không an giấc, cô trằn trọc cả đêm, muốn rời khỏi Lục gia, tự mình nghĩ cách kiếm tiền, nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra kế sách gì.

Cao trung còn hai năm nữa, hai năm sau, cô thực sự còn cơ hội rời khỏi Lục gia sao?

“......Niệm Niệm?” Bên tai truyền đến thanh âm của Điền Duyệt”.

Lộc Niệm lấy lại tinh thần: “Ai?”

“...... Đều nói quan hệ của bọn họ rất tốt”. Điền Duyệt nói với Lộc Niệm, “Về sau phỏng chừng sẽ ở bên nhau, đây chính là hào môn liên hôn của các cậu sao?” Cô nàng bị chính câu nói của mình chọc cười.

Vẻ mặt Lộc Niệm mờ mịt: “Ai cơ?”

Điền Duyệt: “Triệu Thính Nguyên và Tô Thanh Du ấy!”

Lộc Niệm gật đầu: “Ừ”.

Ở bên nhau cũng là chuyện bình thường, dù sao thì trong nguyên văn cũng là như thế.

Đời này, thoạt nhìn tình hình kinh doanh của Lục thị cũng không tồi lắm, hơn nữa, Tần Tự đời này...... hẳn cũng có biến hóa không nhỏ.

Chắc là cô không có cách nào chia rẽ được bọn họ.

Chiếu theo cốt truyện, Lục Niệm giờ đã chết, Lộc Niệm vẫn còn nhớ tới sự tình hôm qua, áp lực hoàn cảnh gia đình khiến cho Lục Niệm hàng năm hậm hực, cô ấy vẫn luôn muốn tự sát. Trách không được...

Sau khi tan học, Lộc Niệm một mình thất thần rời khỏi phòng học, phía sau bỗng nhiên có một bàn tay vỗ vai cô.

Lộc Niệm giật mình khiếp sợ, lúc quay đầu lại khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch.

Thì ra là Triệu Nhã Nguyên.

“...... Cậu làm sao thế?” Cậu ta ngược lại còn bị phản ứng của Lộc Niệm dọa sợ hơn cả cô.

Sau khi nhận ra người mới tới, Lộc Niệm không hiểu sao có chút quẫn bách.

Triệu Nhã Nguyên đi theo phía sau cô, câu được câu không bắt chuyện phiếm, cậu hỏi: “Hình như cậu lớn tuổi hơn tôi đúng không?”

Lộc Niệm: “Chắc chúng ta cũng tầm tuổi nhau thôi, sinh nhật tôi vào mùa hè, cậu là tháng mấy?”

Triệu Nhã Nguyên hai tay ôm phía sau đầu, lười biếng đáp: “Tôi sinh vào cuối mùa đông, nhỏ hơn cậu”.

Lộc Niệm: “......”

Triệu Nhã Nguyên: “Nói vậy có phải tôi nên gọi cậu một tiếng...... chị?”

Đôi mắt thiếu niên thật xinh đẹp, nghe thấy xưng hô này, không hiểu sao Lộc Niệm lại thấy rùng mình...... Cô đi nhanh hơn một chút, hàm hồ ứng phó cho qua.

Triệu Nhã Nguyên lại đuổi theo, tiếp tục sóng vai với cô: “Tin đồn của anh tôi với Tô gì đó, cậu đã nghe thấy chưa?”

Lộc Niệm: “Ai?”

“Tôi nhớ rõ nhà cậu với Tô gia vẫn luôn đối nghịch nhau”. Triệu Nhã Nguyên nói, “Nếu sau này anh tôi với Tô Thanh Du thành đôi, chẳng phải cậu sẽ vào thế bị động à?”

Thiếu niên nghiêm túc nói chuyện này với cô khiến Lộc Niệm hơi kinh ngạc.

Có điều, đây đúng là hướng đi của cốt truyện, sau này Tô Thanh Du chấn hưng lại Tô gia có một điểm mấu chốt chính là gả cho Triệu Thính Nguyên.

Lộc Niệm: “...... Tôi cũng không làm gì được cả”.

Triệu Thính Nguyên không có ý tứ với cô mà là với Tô Thanh Du, cô cũng không thể mạnh mẽ dùng gậy đánh uyên ương được.

Hơn nữa, sau này Tô Thanh Du gả cho Triệu Thính Nguyên, nếu không bởi Tần Tự tự sát ngoài ý muốn, bọn họ đúng là không có cách nào đối phó được Lục thị.

Triệu Nhã Nguyên nói: “Anh tôi thì không được”.

Dưới ánh mặt trời, đôi mắt thiếu niên ánh lên màu hổ phách: “Nhưng nhà tôi còn một đứa con trai nữa”.

Lộc Niệm: “?” Đầu óc cô có chút chậm chạp.

Thiếu niên lộ ra một chiếc răng nanh nho nhỏ, nở nụ cười mê hoặc: “Vẫn còn có tôi nha”.

Lộc Niệm: “??”

Cậu ta cười hì hì nói: “Tôi không ngại tạo mối quan hệ tốt với cậu đâu”.

“Hơn nữa, sức khỏe tôi không tốt”. Triệu Nhã Nguyên nói, “Về sau nếu như cậu gả cho tôi, nói không chừng được mấy ngày tôi đã đi đời, cậu có thể nhanh chóng tái giá với người mà cậu thích, tiện tay thừa kế di sản của tôi luôn”.

Lộc Niệm: “???” Cô quá mức khiếp sợ, nhất thời cái gì cũng không nói ra được.

Triệu Nhã Nguyên lười biếng nói: “Đùa thôi”.

“Chỉ là lấy ví dụ nếu sau này cậu không có biện pháp nào khác”. Cậu nói.

Lộc Niệm: “......”

Trong nguyên văn, Lục Niệm và Triệu Nhã Nguyên không quen biết, Lục Niệm căn bản không sống đến thành niên chứ chưa nói tới việc kết hôn.

Nếu thật sự là như vậy, về sau nội dung có thể thay đổi không? Sau này, chờ cô lớn lên, phải chăng cuộc đời cô cũng thực sự bị ấn định sẵn, giống như một con rối gỗ để kẻ khác giật dây, cô phải gả cho người mà Lục Chấp Hoành đã an bài, sống cuộc sống mà ông ta đã vẽ sẵn lên cho cô hay sao?

Điều may mắn duy nhất là cô vẫn còn nhỏ, còn có thời gian, còn cơ hội để giãy dụa lần cuối.

Cô không thể tin tưởng Triệu Nhã Nguyên.

Nhớ tới “Nam Kiều” - địa danh kỳ quái kia.

Chắc chắn Triệu Nhã Nguyên biết gì đó, chẳng qua, cô không moi được tin gì từ cậu ta cả, quyền chủ động đều nằm trong tay Triệu Nhã Nguyên.

Lục gia cũng giấu diếm cô kín như bưng.

Hơn nữa, cô nhớ tới biểu cảm của Lục Chấp Hoành khi đó: “...... Ba sẽ tìm cho con một bác sĩ tâm lý”. Lộc Niệm hiện giờ nhớ lại câu nói ý vị thâm trường của ông vẫn cảm thấy lạnh sống lưng như cũ.

Tâm tình cô lại rơi xuống vực thẳm.

“Tiết cuối học ở phòng truyền thông, hai lớp chúng ta cùng học chung một phòng”. Triệu Nhã Nguyên nhắc nhở.

Lộc Niệm gật đầu: “Ừ”.

Triệu Nhã Nguyên và Lộc Niệm cùng nhau tiến vào phòng học, mỗi người ngồi xuống khu lớp của mình.

Điền Duyệt trưng ra vẻ mặt bát quái: “Hình như cậu ta có ý với cậu đó nha”. Dòng dõi Lục gia hẳn là hoàn toàn xứng với Triệu gia, hai người lớn lên đều rất đẹp, nhìn cũng rất xứng đôi.

Lộc Niệm lắc đầu: “Không phải đâu”.

Giờ đang là tiết Ngữ văn, Lộc Niệm vẽ một hình người chibi trên giấy nháp, trong lòng một trận rối loạn.

Cô chợt nhớ tới Tần Tự, bọn họ đã hẹn thời gian vẽ tranh, đêm nay là lần đầu tiên.

Tần Tự lớn hơn cô một tuổi, ấy vậy mà hiện tại nhìn anh khá tự do tự tại.

Lộc Niệm cảm thấy thực hâm mộ.

...... Hiện tại, cô thực sự muốn gặp mặt Tần Tự.

Di động trong hộc bàn bỗng nhiên rung lên một tiếng dọa Lộc Niệm nhảy dựng, may là giáo viên không chú ý tới, hôm nay cô thất thần quá mức, thế mà lại quên tắt chuông điện thoại.

Vậy mà người gửi tin lại là Tần Tự.

Lộc Niệm ngó trái ngó phải, trộm mở di động ra nhìn.

Ba chữ chuẩn style Tần Tự: “Đang ở đâu?”

Đúng rồi...... Cô chỉ hẹn thời gian với anh chứ chưa nói tới địa điểm.

Lộc Niệm cắn môi suy nghĩ chốc lát: “Anh có muốn tới nhà em không?”

- --

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad kk25251325, các trang web khác đều là lấy chưa xin phép. Các bạn muốn reup xin hãy liên hệ với mình tại địa chỉ: kk25251325 và được mình đồng ý. Công sức của bạn Đào Tiên và Kỷ làm ra không muốn để người khác chỉ với mấy phút cop lại hưởng lợi.

Xin cảm ơn!

- --

Editor có lời muốn nói:

- Hiện giờ tui đã vào học nên sẽ ra chương chậm hơn trước (╥﹏╥)

- Theo bản convert tổng số chương là 147 nhưng tui sẽ edit và ngắt chương đúng như truyện tác giả up trên Tấn Giang là 85 chương, nên hiện tại những chương các nàng đọc có ký tên edit Đào Tiên thì gần như là 2 chương gộp 1 á

(づ ̄ ³ ̄)づ

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay trời thật đẹp ~ Chương sau hẳn sẽ rất ngọt, hì hì.

Một tưởng tượng không chong xáng lắm:

Nhiều năm sau khi xác định quan hệ.

Niệm Niệm: Muốn Tứ Tứ bla bla bla......

Tứ nhãi con nghe được mặt đỏ, lạnh lùng: Mơ đi.

Niệm Niệm ủy khuất: Nhưng em muốn! Hơn nữa về sau sớm muộn gì anh cũng phải cho em......

Tứ nhãi con:...... * quay đầu liền đi *

Nhưng mà, Niệm Niệm có thể cưỡng bách Tứ Tứ, dù sao mặc kệ thế nào, chỉ cần Niệm Niệm yêu cầu, cho dù cảm thấy thẹn thùng nhưng cuối cùng không phải Tứ Tứ đều sẽ đồng ý sao...