Editor: acedia
"Triệu chứng thú cưng ngài xuất hiện, là vì nó đang trong kỳ động dục. Kiểu như thích gào, tính cách gắt gỏng đều là chuyện bình thường." Bác sĩ nói, "Hiện tại nó đang trong kỳ động dục, không thích hợp triệt sản. Sau khi qua kỳ động dục, tôi đề nghị nên triệt sản, vậy thì kỳ động dục lần tới với nó hay ngài đều có chỗ tốt."
Thiến?!
Văn Chi Vọng có thể cảm nhận được, cục lông trên đùi hắn đang nóng nảy bất an.
Hắn duỗi tay khẽ khàng vuốt lông nó.
Mèo con thu móng, nhưng đệm thịt dưới lớp lông lại như có như không cọ xát trên đùi hắn.
Cậu không muốn bị thiến!
Sau khi Văn Chi Vọng trải qua buổi sáng có chuyện mèo biến thành người, nội tâm cũng lập tức bỏ ý định triệt sản trong đầu.
Văn Chi Vọng ôm nhóc Ragdoll rời khỏi phòng khám.
Vùi trong lòng Văn Chi Vọng, tai mèo Đàm Nhiên run rẩy.
Vừa đến ngưỡng cửa, cậu liền hung hăng trừng vị bác sĩ đã đề nghị cậu triệt sản.
Phì! Ông đây không muốn làm thái giám!
Một người một mèo sau khi về đến nhà, chuyện đầu tiên Văn Chi Vọng làm chính là mang mèo con vào phòng mình.
Văn Chi Vọng đặt cậu lên giường, rồi ra đóng cửa nhẹ nhàng.
Văn Chi Vọng ngoảnh mặt lại, hắn còn chưa kịp mở miệng, bé mèo đã biến mất, một người xuất hiện trên chiếc giường trống.
Có điều khác với buổi sáng, cậu mặc mặc một chiếc áo hoodie không mũ thùng thình màu xám, cũng một chiếc quần jean trắng.
"Quần áo này của em…"
Đàm Nhiên nói: "Quần áo này do tôi tự biến ra."
Cậu cũng chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, vừa mở mắt, cậu có thể từ mèo biến thành người, chỉ với một ý nghĩ, cậu lại từ mèo biến trở về thành người.
Về phần biến ra quần áo, cũng chỉ là một ý nghĩ.
Song kiểu dáng màu sắc quần áo là cố định, không thể tự biến ra quần áo khác theo ý mình.
Văn Chi Vọng gật gù.
Chẳng biết vì sao, khi hắn thấy thiếu niên mặc quần áo, một tia mất mát lướt qua lòng.
"Tự giới thiệu chút, tôi tên Đàm Nhiên." Đàm Nhiên nói, "Còn giống loài… Tôi nghĩ, bản thân đại khái chỉ là một con mèo yêu có thể biến đổi liên tục giữa người và mèo, không có bản lĩnh quá lớn."
Văn Chi Vọng đang định mở miệng, Đàm Nhiên đã vội nói: "Chẳng qua, chuyện tôi biến thành người chỉ là ngoài ý muốn. Anh cũng có thể phớt lờ cái ngoài ý muốn ấy."
Đàm Nhiên nghĩ ngợi, "Từ quan hệ hiện trước mắt của chúng ta, anh là chủ nhân, tôi là thú cưng…"
Văn Chi Vọng nhìn chằm chằm vào Đàm Nhiên, vành tai hơi ửng đỏ.
"Vậy nên với tư cách một vật nuôi rất có đạo đức nghề nghiệp, nếu anh bằng lòng chấp nhận hình người của tôi, thế không còn gì tốt hơn!" Đàm Nhiên nói, "Nếu anh không thể tiếp nhận nổi, tôi có thể biến về thành mèo."
Nói rồi, Đàm Nhiên hóa lại thành Ragdoll, nằm trên giường, cái đuôi rung rinh.
Văn Chi Vọng nhíu mày: "Tôi…"
Đàm Nhiên lại biến thành người, "Tất nhiên, ngoại trừ mèo với người ra, tôi mới phát hiện mình còn biến được thành dạng khác."
"Dạng khác? Thế nào cơ?" Văn Chi Vọng hỏi.
Đàm Nhiên nhếch miệng cười, kế đó cậu tiến gần đến Văn Chi Vọng.
Hai cái tai mèo mềm mại màu xám ló lên tại đỉnh đầu Đàm Nhiên.
Đàm Nhiên tùy tiện hỏi: "Anh muốn sờ không?"
Làm mèo mấy tháng trời, cậu đã quen bị người ta sờ vuốt.
Huống hồ giờ cậu không phải người, mà là một con mèo yêu.
Bí mật này chỉ cậu và Văn Chi Vọng biết.
Cho nên chuyện đầu tiên Đàm Nhiên muốn làm, dĩ nhiên là lấy lòng Văn Chi Vọng.
Làm một con mèo, cậu không xu dính túi, làm một con người, cậu lại chẳng cod chứng minh thư.
Đàm Nhiên suy tư, lựa chọn tốt nhất hiện giờ, chính là ở cạnh Văn Chi Vọng, giống như hồi xưa, một người một mèo ở chung hòa bình, mỗi ngày cậu có cá khô nhỏ để ăn là đủ rồi!
Thế nhưng Văn Chi Vọng không giống thế.
Nếu là mèo, hắn có thể không có chướng ngại vươn tay xoa xoa đầu mèo.
Mà giờ đây đứng trước hắn không phải mèo, mà là một chàng trai.
Văn Chi Vọng có phần không xuống tay được.
Đàm Nhiên thắc mắc: "Anh ngại à?"
"Đâu mà…"
"Vậy tranh thủ thời gian sờ đi! Anh không cần suy nghĩ đến cảm nhận của tôi, tôi cũng đã bị anh sờ mấy tháng nay rồi…"
Văn Chi Vọng càng không xuống tay nổi.
Đương lúc Văn Chi Vọng do dự, một cây lông xù màu xám đã đến gần cổ tay hắn.
Đó là đuôi mèo.
Đuôi mèo buông xõa nhẹ nhàng cuốn cổ tay hắn, tiếp đó kéo tay hắn đặt lên đỉnh đầu Đàm Nhiên.
Ngón tay Văn Chi Vọng nhẹ run rẩy.
Tai mèo mềm mại, mang theo độ ấm, khẽ run run dưới bàn tay hắn.
Lỗ tai Văn Chi Vọng đỏ như máu, hô hấp bất giác nặng hơn.
"Sao nào? Thoải mái chứ?" Đàm Nhiên hỏi.
Văn Chi Vọng đột nhiên tỉnh táo, lập tức rút tay về.
"Em triệt để biến thành người, hoặc biến hẳn thành mèo. Bộ dáng nửa người nửa mèo như này về sau chớ nên xuất hiện trước mặt tôi."
Hắn không chống đỡ nổi.
Văn Chi Vọng xoay người, đoạn nói: "Tôi vào nhà vệ sinh, em đợi trong phòng đi, nhớ rõ đừng để ai phát hiện ra em có thể biến thành người."
Dứt lời, hắn vội vã chạy vào WC.
Chả trách Văn Chi Vọng không muốn sờ tai cậu, té ra là gấp vào toilet, ngượng nói trước mặt cậu!
Đàm Nhiên vốn tưởng có thể lấy lòng lòng chủ nhân, lại phát hiện bản thân vuốt mông ngựa lại thành vỗ chân ngựa, bèn hậm hực thu tai.
Tuy rằng cậu vỗ nhầm, nhưng từ giọng điệu của Văn Chi Vọng, hẳn cậu có thể tiếp tục ở lại đây!
Đàm Nhiên liếm môi, cậu lại có thể tiếp tục ăn có khô nhỏ mỹ vị!
Trong nhà vệ sinh, Văn Chi Vọng cúi đầu xuống nhìn, sau đó gian nan ngẩng đầu lên.
Nhìn bản thân trong gương, sắc mặt như thường, song vành tai đỏ bừng và mắt đầy tơ máu lại bán đứng nội tâm lẫn cơ thể không bình tĩnh của hắn.