Editor: acedia
Làm bạn ngủ một tháng với Văn Đoàn Đoàn, Văn Chi Vọng cảm giác mình đã có thể bước vào cửa Phật.
Dẫu hắn có chứng kiến chuyện gì lớn hơn nữa thì cũng không cách nào nhiễu loạn tâm tình hẳn được.
Không vui không buồn, bốn chữ này chính là để hình dung hắn.
Trong một tháng qua, hắn đã trải qua các loại chuyện như vô số lần bị "Thái Sơn đè đầu", rồi số lần nghe tiếng parkour vào ban đêm đếm không xuể, móng mèo cào giường, nhảy Disco trên giường làm hắn muốn hỏng mất.
"Văn Chi Vọng, tôi thấy mẹ cậu khoe mèo nhà cậu rất đáng yêu, như một thiên thần nhỏ." Bạn tốt hắn nói, "Nào rảnh thì mang tôi đi gặp nó nhá!"
Văn Chi Vọng nhấp một hớp rượu, thản nhiên bảo: "Cậu không hiểu đâu."
Đây đâu phải thiên thần, rõ ràng là ác ma!
May là hai ngày nay hắn phải ra nước ngoài vì công việc, mới có thể thoát khỏi vuốt mèo của tiểu ác ma kia, an ổn ngủ một giấc.
Thế nhưng sau khi bạn tốt nhắc đến tiểu ác ma nhà hắn, Văn Chi Vọng lại không khỏi nhớ nhung nó.
Hai ngày không gặp, không biết bé có nhớ mình không ta?
Văn Chi Vọng quay về khách sạn, ngồi trên giường, rồi vô thức sờ bên cạnh.
Cái hắn sờ được chỉ là tấm ga giường bằng tơ lụa, chứ không phải thân hình mềm mại hắn chạm vào mỗi ngày cả tháng qua.
Văn Chi Vọng thở dài, nhận mệnh cầm điện thoại lên, đánh cuộc.
"Triệu Đinh, tôi nhớ không nhầm nhà cậu có nuôi mèo đúng không?" Văn Chi Vọng nói, "Tôi muốn hỏi cái, cậu thường mua đồ chơi gì cho mèo? Hoặc là mèo thích cái gì?"
Tầm năm sáu phút sau, Văn Chi Vọng cúp điện thoại, hẳn lại gọi cuộc khác, "Bí thư Vương, mai mua hộ tôi cái..."
Hôm sau, Văn Chi Vọng đáp máy bay về nước.
Chuyện đầu tiên hắn làm xách theo túi nhỏ chạy thẳng về biệt thự.
"Tiên sinh, hôm nay ngài về sớm vậy." Quản gia đưa tay chuẩn bị nhận lấy đồ vật trong tay Văn Chi Vọng, lại bị hắn từ chối.
"Hôm nay công ty không có việc gì nên cháu về sớm chút. Đây là đồ cháu mua cho Đoàn Đoàn." Văn Chi Vọng bảo, "Bé con đâu rồi?"
Quản gia trả lời: "Đoàn Đoàn mấy ngày nay không biết bị làm sao mà lười ăn, có phần uể oải, đang nằm vật trong phòng ngài."
Biếng ăn? Chẳng lẽ vì nhớ hắn?
Văn Chi Vọng gật đầu, đi đến phòng mình.
Đàm Nhiên mấy ngày nay, cả thân mèo đều có chút không thoải mái.
Tâm trạng cậu trở nên không tốt lắm, thậm chí còn có điểm cáu kỉnh.
Cậu dựt trụi lông gắn trên đồ chơi, còn luôn muốn gào.
Tâm tình không tốt nên ăn không ngon, ngay cả cá khô nhỏ ngày trước thích nhất giờ ăn cũng thấy không còn thơm nữa.
Đàm Nhiên yếu ớt thở dài.
Lẽ nào cậu mắc bệnh nan y ư?
"Cọt kẹt", cửa phòng mở ra.
Đàm Nhiên quay đầu, nhìn ra ngoài cửa.
Là Văn Chi Vọng đi công tác vài ngày chưa gặp đã về.
"Đoàn Đoàn, tôi mang quà về cho bé nè, bé muốn xem thử không?"
Đàm Nhiên chỉ cảm thấy có thể rất khó chịu, căn bản chẳng có tâm tình xem quà.
Huống chi, hắn nào biết đến tột cùng cậu thích gì đâu?
Đàm Nhiên nghĩ, nếu bản thân vì bị bệnh mà bất hạnh đi gặp Thượng đế, và nếu còn cơ hội, cậu nhất định phải tiếp tục đầu thai thành người.
Không cầu đại phú đại quý, chỉ cần bình an làm người bình thường sống đến già là được.
Nhưng đừng như đời trước, tai nạn xe cộ ngoài ý muốn gì đấy.
Giờ tuy cậu đã thành mèo của nhà giàu nhất, nhưng mà cái này không thể ăn, cái kia không được nếm.
Còn không thể chơi máy tính đánh Vương Giả, vậy thì đời mèo còn ý nghĩa gì nữa chứ!
(cảm ơn yyy_linh đã giúp mình nhé (◍•ᴗ•◍)❤)
"Meow!"
Đàm Nhiên càng nghĩ càng khổ sở, móng nhỏ nhịn không được đập xuống giường, kêu lên một tiếng meo đầy giận dữ.
Mà tiếng "meo" này chui vào tai Văn Chi Vọng lại thành mèo con đang nhớ hắn.
Văn Chi Vọng có chút vui vẻ.
Hắn mở quà mua cho Đoàn Đoàn ra.
Văn Chi Vọng đến gần mèo con, rồi ôm cậu đặt lên đùi.
"Tôi mua cho bé máy massage* để mát xa đầu này. Nghe nói rất thoải mái."
*máy massage cho thú cưng:
Có điều Văn Chi Vọng không nói, cái máy này là hắn đặt làm riêng bên ngoài cho cậu.
Đôi tai nho nhỏ dựng thẳng, nhưng trên mặt lại lộ vẻ không kiên nhẫn.
Văn Chi Vọng bật máy massage, sau đó nhẹ nhàng đặt nó lên đầu nhóc mèo.
Đàm Nhiên vốn chẳng hy vọng xa vời Văn Chi Vọng có thể mua được đồ gì tốt, nhưng khi máy massage được đặt lên đầu cậu, Đàm Nhiên trợn tròn mắt mèo.
Sướng quá!
Máy massage có bốn cái chân với tua cảm silicone ngắn ngủn, sau khi bật lên, nó sẽ có các chế độ xoay tròn và rung, lực độ vừa phải để mèo con cảm nhận được độ mạnh yếu vừa vặn.
Quá, quá, quá tuyệt!
Tai Đàm Nhiên đã sớm thành tai máy bay* rồi.
*Tai máy bay [飞机耳]:
Cậu nheo mắt, áp khuôn mặt nhỏ nhắn và ghé lên đùi Văn Chi Vọng, thoải mái dễ chịu hưởng thụ cảm giác tuyệt vời máy massage đầu mang lại, quên cả phe phẩy.
Văn Chi Vọng nhìn vẻ thoải mái của mèo con, không nhịn được khẽ cười ra tiếng.
Hắn duỗi tay, nhẹ sờ cằm cậu.
Tâm trạng Đàm Nhiên cực tốt mà liếm ngón tay hắn.
Nhìn vào phân con sen mua cho cậu thần khí gãi đầu, cậu liền cố mà kiềm chế tính khí, đối tốt với hắn chút.______________
Lời tác giả: ps: còn chương cuối là hết.
Không biết viết mấy chương phiên ngoại, viết xong là chính thức kết thúc.
(ㆁωㆁ)