Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 95:




Sau khi quay về, Triệu Thiên và mấy công nhân nữa đi tới nhà bọn họ, đúng lúc cả nhà đang chuẩn bị ăn sủi cảo.
Bọn họ tới đây là để thăm Đường Văn Sinh. Trong đó công nhân bị vướng chân kia còn xách theo không ít thứ, chỉ còn thiếu mỗi quỳ luôn xuống đất để nhà Đường Văn Sinh nhận nữa thôi.
"Kỹ thuật viên Đường, mong mọi người hãy nhận đi. Mọi người không nhận là cả đời này tôi sẽ khó mà chống chọi nổi với sự áy náy!"
Triệu Thiên và một công nhân khác cũng khuyên họ nên nhận lấy.
Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt hai mắt nhìn nhau một cái rồi cười cười kéo người công nhân kia: "Đồ thì tôi sẽ nhận. Không có chuyện gì đâu, anh đừng nghĩ nhiều."
Đôi mắt người nọ đỏ quạch lên, thấy cuối cùng thì anh cũng bằng lòng nhận đồ nên luôn miệng cảm ơn mãi, lại khéo léo từ chối lời mời ăn sủi cảo của bọn họ rồi rời đi cùng mấy công nhân khác.
Triệu Thiên bị giữ lại ăn sủi cảo.
Chị dâu Triệu không tới.
Phong Ánh Nguyệt bèn để Nguyên Đản đi mời Niếp Niếp tới ăn.
"Hôm nay thật sự quá mạo hiểm. Sau này cậu làm gì cũng phải cẩn thận nhé."
Lúc Triệu Thiên đưa Niếp Niếp về còn vỗ vỗ vai Đường Văn Sinh một cái rồi nói.
"Tôi biết rồi, hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm."
"Cảm ơn cái gì chứ, lúc đó tôi cũng ngu người luôn." Triệu Thiên lắc đầu một cái rồi dắt Niếp Niếp về ngôi nhà cách vách của bọn họ.
Chị dâu Vương biết Đường Văn Sinh suýt nữa là xảy ra chuyện nên lại đi ra ngoài tìm mấy nhà khác, để hai ngày tiếp theo cho con mình qua nhà bọn họ ở ké.
Bản thân chị dâu Vương thì xách một giỏ đồ chạy tới nhà Phong Ánh Nguyệt nói chuyện con mình không tới: "Đây là một chút quả trên núi do nhà mẹ đẻ của chị đưa tới, mùi vị cũng không tệ lắm nên chia cho nhà em một chút."
Biết không thể từ chối được nên Phong Ánh Nguyệt tươi cười nhận lấy.
Sau khi chị dâu Vương đi, một nhà ba miệng ăn đun nước rửa chân sau đó lại rửa mặt, tiếp theo là lần lượt lên tầng một và tầng ba, về nhà đóng cửa lại ngủ.
Hôm nay đi ngủ khá là sớm.
Nguyên Đản bị Đường Văn Sinh đặt thẳng vào chỗ trong cùng dựa vào tường. Nó cũng không hề ầm ĩ, chỉ cần nằm kế bên nó là Phong Ánh Nguyệt chứ không phải Đường Văn Sinh là nó vui lắm rồi.
Phong Ánh Nguyệt nằm gối lên cánh tay Đường Văn Sinh, một cái tay được anh nắm lấy. Đường Văn Sinh đang kể chuyện, cả Phong Ánh Nguyệt và Nguyên Đản đều im lặng lắng nghe rồi chẳng biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Đêm nay cả ba người đều ngủ khá sâu giấc. Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ đi mua ngay chút thịt và bột mì rồi cưỡi xe đạp về quê thăm nhà.
Phong Ánh Nguyệt ngồi sau xe. Nguyên Đản dựa vào trong lòng Đường Văn Sinh, ngồi ở trên xà đơn.
Lúc cả nhà tới đội sản xuất thì tất cả mọi người cũng vừa mới đi làm việc không bao lâu.
Trong nhà chỉ còn mỗi mẹ Đường. Thấy bọn họ mới về mấy ngày đã trở lại, mẹ Đường bị dọa cho giật nảy mình, vội vàng nhìn về phía Nguyên Đản.
Thấy dáng vẻ Nguyên Đản rất vui vẻ, bà lại nhất thời thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ còn tưởng Nguyên Đản ầm ĩ cái gì chứ, có phải con tìm được công việc khác rồi không?"
"Không phải đâu ạ." Phong Ánh Nguyệt cười đặt thứ đang cầm trong tay lên bàn trong gian nhà chính: "Chỉ là Văn Sinh được nghỉ thêm hai ngày nên chúng con quay về nhà thăm một chút. Nguyên Đản cũng nhớ mọi người rồi."
"Bà nội." Nguyên Đản ôm lấy chân bà, ngọt ngào gọi.
"Ngoan." Có bao giờ mà mẹ Đường không nhớ Nguyên Đản đâu. Thấy Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh vừa mua thịt vừa mua bột mì, bà cũng đau lòng cho cuộc sống của bọn họ: "Các con không ăn uống gì à?"
"Đủ ăn ạ." Đường Văn Sinh cất xe đạp xong đi vào, đáp.
"Bác gái cả thế nào ạ?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi.
Lúc bọn họ rời quê, bác gái cả đã về nhà. Sau mấy ngày truyền nước, vẻ mặt bà ấy đã tốt hơn nhiều rồi. Bác sĩ cũng đã bốc cho không ít thuốc, phải uống liên tục.
"Tinh thần của bà ấy không tệ, hôm nay còn đưa A Tráng ra ngoài nữa đấy." Mẹ Đường cười nói.
Nếu đã quay về rồi thì cũng rảnh rỗi.
Phong Ánh Nguyệt dọn dẹp nhà cửa một lượt, tiện thể còn đưa hết đống quần áo mùa đông của Nguyên Đản ra giặt luôn, phơi nắng cho khô.
Còn Đường Văn Sinh thì đi ra ngoài tìm mấy người cha Đường, đi theo bọn họ làm việc.
"Ôi chao, đôi giày vải này làm tốt ghê, mẹ cháu làm cho cháu hả?"
Thấy đôi giày mới trên chân Nguyên Đản, mẹ Đường biết rồi mà vẫn mở miệng hỏi.
"Vâng ạ." Nguyên Đản xoay một vòng trước mặt bà: "Còn cả quần áo nữa, cũng là mẹ làm cho cháu."
"Cúc áo vẫn còn phải sửa lại một chút ạ." Nói tới cái này, Phong Ánh Nguyệt lại muốn nhờ mẹ Đường chỉ bảo một chút rằng tại sao mấy cái cúc áo cô làm lúc nào cũng bị chật và không đồng đều.