Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 89:




Kết quả lúc cô ấy g.i.ế.c cá, thím Lý cười đon đả bưng chậu sứ đến: "Giết cá sao? Nội tạng này không cần đúng không? Cho tôi đi."
Chị dâu Triệu cũng không biết nói cái gì, hết lần này tới lần khác người ta cười tủm tỉm, lại nói chỗ nội tạng này đúng là giữ cũng vô dụng, dù sao cô ấy không ăn nổi.
Lúc này Phong Ánh Nguyệt đang mang Nguyên Đản đến bồn rửa rửa tay, cũng chào hỏi thím Lý.
Thím Lý nhìn chằm chằm Nguyên Đản, ngược lại không nói gì lung tung, Phong Ánh Nguyệt mang theo Nguyên Đản về nhà thay quần áo, Đường Văn Sinh đã làm xong đồ ăn, người một nhà ăn xong, Đường Văn Sinh mang quần áo của Nguyên Đản đi giặt.
Lúc này mấy người Quân Tử tới, Nguyên Đản ngoan ngoãn ngồi ở một bên, nhìn Phong Ánh Nguyệt giảng đề cho bọn họ.
Nó lấy tay nhỏ chống cằm, nhìn Phong Ánh Nguyệt dưới ánh đèn như mang theo ánh sáng trên người, chỉ cảm thấy mẹ mình thật giỏi, cái gì cũng biết.
Sau khi đun nước rửa chân, Đường Văn Sinh cầm hai ngọn đèn đi cuối cùng, Phong Ánh Nguyệt và Nguyên Đản đi ở phía trước, đến lầu ba, Phong Ánh Nguyệt cầm một ngọn đèn khác tiến vào.
Đường Văn Sinh thì là một tay nắm tay Nguyên Đản, một tay nhấc ngọn đèn đi xuống lầu một.
Lúc ngủ, Nguyên Đản nằm giữa hai người.
Trẻ con ngủ rất nhanh, vừa nằm xuống không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
"Hôm nay vất vả rồi, đồng chí Văn Sinh."
"Không vất vả, đồng chí A Nguyệt."
Bởi vì Nguyên Đản ngủ ở ở giữa, cho nên không thể nắm tay, nghĩ đi nghĩ lại Đường Văn Sinh ngồi dậy, khi Phong Ánh Nguyệt đang khó hiểu, ôm Nguyên Đản đang ngủ say lên, đặt vào sát bên tường bên kia, sau khi đắp kín mền cho Nguyên Đản, Đường Văn Sinh mới lại nằm xuống.
Sau đó một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Phong Ánh Nguyệt, tiện thể ôm người về phía mình.
Phong Ánh Nguyệt:???
"Về sau cứ ngủ như vậy."
Đường Văn Sinh rất hài lòng với điều này.
Phong Ánh Nguyệt bật cười, tựa đầu vào bả vai Đường Văn Sinh, Đường Văn Sinh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: "Ngủ đi."
"Vâng."
Hai người dựa vào nhau, Nguyên Đản một mình ngủ bên cạnh, cách bọn họ một khoảng lớn, cũng may chăn mền đã đắp chỉnh tề.
Ngày hôm sau Đường Văn Sinh dậy sớm, hôm nay phải đến nhà máy sản xuất giấy.
Phong Ánh Nguyệt mơ màng mở mắt ra, Đường Văn Sinh vươn tay che mắt cô lại: "Ngủ tiếp một lát đi."
Chờ Phong Ánh Nguyệt tỉnh lại, Nguyên Đản đã tỉnh dậy một lát, nó đã tự mặc quần áo tử tế, ngồi bên cạnh nhìn cô.
"Dậy lâu chưa?" Phong Ánh Nguyệt vội vàng ngồi dậy, sờ bụng Nguyên Đản: "Đói bụng không, nào, chúng ta nấu bát mì ăn."
Nguyên Đản cười hì hì, vô cùng vui vẻ.
"Thấy cha con không ở nhà, vui vẻ như vậy?" Phong Ánh Nguyệt cười hỏi.
Nguyên Đản nhăn nhó hai cái, vẫn gật đầu.
"Nhóc con thật thú vị." Sau khi sửa soạn xong, hai người ra khỏi buồng trong, Phong Ánh Nguyệt mở cửa, phát hiện trên lò còn có nồi, còn đậy kín nắp.
Cô vừa mở ra, bên trong có một bát bánh trứng hấp, còn có bốn cái màn thầu thô.
Phong Ánh Nguyệt cười cười, bưng nồi lên, lửa trong lò đã tắt.
Màn thầu vẫn còn nóng hổi, bánh trứng hấp cũng còn mới.
Xem ra Đường Văn Sinh điều chỉnh lửa rất thông thạo.
Sau khi ăn sáng xong, Phong Ánh Nguyệt dọn dẹp phòng trong trong ngoài một phen, vài ngày không ở nhà, cô cảm thấy khắp nơi đều là bụi, Nguyên Đản giống cái đuôi nhỏ theo sau, nó rất vui vẻ, Phong Ánh Nguyệt cũng đành mặc kệ nó.
Dọn phòng xong, Phong Ánh Nguyệt lại mở tủ ra, lấy ra cái sọt nhỏ, tìm ra vải vụn bên trong: "Nguyên Đản, con ngồi để mẹ xem chân con một chút."
Nguyên Đản làm theo.
Phong Ánh Nguyệt ngồi xổm xuống, nâng một chân nó lên nhìn một chút, không đủ vải.
"Đi thôi, mẹ dẫn con vào huyện chơi."
"Vâng."
Nguyên Đản mừng rỡ gật đầu.
Vừa lúc chị dâu Triệu cũng phải vào huyện, thế là hai người mang con cùng ra khỏi nhà ngang.
"Nhà em có xe sao không dùng?"
Nghe chị dâu Triệu nói như vậy, Phong Ánh Nguyệt mới phát hiện xe đạp nhà họ dựng ở kia không nhúc nhích.
"Trở về để em hỏi thử." Phong Ánh Nguyệt cười nói.
"Để lại cho em dùng sao?"
Chị dâu Triệu nhướng mày nói.
Phong Ánh Nguyệt đỏ mặt, nhưng không phủ nhận, bởi vì đúng là Đường Văn Sinh nghĩ như vậy.
Niếp Niếp đã quen Nguyên Đản, hai đứa bé đi phía trước nhún nhảy một cái, Niếp Niếp lớn hơn Nguyên Đản hơn một tuổi, ra dáng chị, thỉnh thoảng còn kéo Nguyên Đản một chút, không cho nó đi giữa đường.
"Sẽ có xe bò."
Niếp Niếp nghiêm túc nói.
"A."
Nguyên Đản nghe lời theo sát bên cạnh con bé.