Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 81:




Bắt nạt 2
Vì cô đến kỳ, đêm nay cũng không ngủ chung với Nguyên Đản, Nguyên Đản cũng nghe lời, mẹ Đường tìm một cái cớ, Nguyên Đản bèn theo bà về phòng ngủ.
Đường Văn Sinh và cha Đường nói chuyện rất lâu ở nhà chính, chờ khi anh về phòng thì Phong Ánh Nguyệt đã ngủ mất rồi.
Anh rất nhanh phát hiện ra, tư thế ngủ của Phong Ánh Nguyệt khác với ngày thường, cô ngủ cong eo.
Đường Văn Sinh đến gần nhìn thử, phát hiện mi tâm của cô hơi nhíu lại, nhớ ra năm ấy lúc em gái đến kỳ, trong nhà chỉ có anh và anh hai, sau khi gà bay chó chạy mới hiểu rõ là chuyện gì nên mới không có cảnh tượng ngốc nghếch đưa em gái đến trạm xá, mà là mời chị dâu họ qua giúp đỡ.
Đường Văn Sinh nằm xuống, sau khi tắt đèn dầu, cũng nghiêng người theo cô, sau đó một bàn tay to lớn nhẹ đặt lên bụng của Phong Ánh Nguyệt.
Trong mơ màng, Phong Ánh Nguyệt cảm nhận được trên bụng có một bàn tay, chợt giật mình, Đường Văn Sinh vội vàng đè vai cô lại: “Là anh.”
“Anh làm gì đấy?”
Phong Ánh Nguyệt nhẹ dịch tay anh ra nhỏ tiếng nói.
“... Em không thoải mái, phải sưởi ấm.”
“... Sao anh biết phải sưởi ấm?”
Phong Ánh Nguyệt nghiêng đầu hỏi.
“Em gái năm ấy... Chị dâu họ nói vậy đó.”
Anh kể lại một lần cho Phong Ánh Nguyệt nghe, có điều dĩ nhiên chị dâu họ không cho anh và anh hai giúp, chỉ nói bừa một câu, còn bảo họ ghi nhớ, sau này yêu thương vợ như vậy.
Phong Ánh Nguyệt nghe xong không nói gì.
Đường Văn Sinh lại đặt tay lên, thấy cô không đẩy ra, bèn ngoan ngoãn để ở đấy.
Tay của anh rất to, cũng rất ấm, không lâu sau thì Phong Ánh Nguyệt thiếp đi.
Sáng hôm sau lúc thức dậy, Đường Văn Sinh vẫn còn bên cạnh, tay vẫn đặt trên bụng cô.
Cô chậm rãi ngồi dậy, Đường Văn Sinh mở mắt ra: “Sao thế em?”
“Không có gì.” Phong Ánh Nguyệt đỏ mặt đẩy tay anh ra: “Vất vả rồi, đồng chí Văn Sinh.”
Bị cô chọc như vậy, Đường Văn Sinh cũng khẽ cười, thuận thế rút tay lại: “Không vất vả, ngủ thêm lát nữa?”
“Không cần đâu.” Phong Ánh Nguyệt chỉnh quần áo lại xong, bước ra khỏi cửa phòng đến nhà xí trước.
Vừa ra khỏi cửa nhà chính thì cô thấy Nguyên Đản ngồi trong sân, đang vụng về dùng lá tằm bện châu chấu.
Cô đến nhà xí trước, sau khi tẩy rửa xong hết, quay lại rửa tay rồi đến nhà bếp xem thử, cuối cùng bị mẹ Đường đuổi ra, cô bèn nhấc ghế đẩu ngồi cạnh Nguyên Đản.
“Còn nhớ bện thế nào không con?”
Nguyên Đản thấy cô thì rất vui, giơ cao tác phẩm của mình lên: “Mẹ xem nè! Con bện nhiều vậy nè!”
Nhiều thật, một đống to đùng lỏng lẻo, chỉ là nhìn không ra dáng vẻ của châu chấu chút nào cả.
Phong Ánh Nguyệt liếc nhìn vẻ mặt mong được khen của Nguyên Đản, cũng không đả kích tính tích cực của nó, mà cười híp mắt gật đầu: “Không tệ, nhưng giờ có phải châu chấu hơi béo quá không? Không có sinh lực, nào, cùng mẹ kéo lá tằm bên này, chúng ta bớt chút thịt cho nó được không con?”
“Vâng ạ.” Nguyên Đản đi qua, Phong Ánh Nguyệt kéo bàn tay nhỏ của nó, chỗ nên siết chặt thì siết chặt lại, một con châu chấu to bằng một nửa con ban đầu xuất hiện.
Nguyên Đản kinh ngạc hoan hô không thôi.
“Sau khi con bện xong phải tặng cho mẹ.” Nó nói với đôi mắt sáng ngời: “Con phải bện đẹp hơn chút nữa.”
Phong Ánh Nguyệt đưa châu chấu cho nó, bảo nó tiếp tục bện.
Khi cuối cùng Nguyên Đản cũng làm xong, muốn tặng cho Phong Ánh Nguyệt thì Đường Văn Sinh đi qua, anh ngồi một bên, cầm lá tằm Nguyên Đản không dùng đến trên đất, hai ba cái đã bện ra một con châu chấu vừa to vừa đẹp, sau đó quơ trước mặt Nguyên Đản, rồi đưa thẳng cho Phong Ánh Nguyệt.
Phong Ánh Nguyệt: “...”
Nguyên Đản nhìn cái của mình bện, lại nhìn cái của Đường Văn Sinh, so sánh với nhau, của nó xấu thật, thế là miệng nhỏ méo xệch, mắt đỏ lên, cầm châu chấu xấu xí mình bện, sau đó “oa” một tiếng chạy vào nhà bếp: “Bà nội ơi!”
Đường Văn Sinh sững sờ: “Nó khóc cái gì?”
Phong Ánh Nguyệt nhìn châu chấu lớn trong tay, cuối cùng cũng biết tại sao Nguyên Đản sợ anh rồi.
Lúc mẹ Đường dắt Nguyên Đản nước mắt đầm đìa ra ngoài, Phong Ánh Nguyệt cũng đứng dậy đi đến cạnh Nguyên Đản, nhận lấy châu chấu bị nó vò lộn xộn: “Mẹ thích cái của Nguyên Đản, Nguyên Đản bện lần đầu, tất nhiên hơi kém chút so với với cái đã bện không biết bao nhiêu lần của cha con rồi, nhưng lần đầu Nguyên Đản bện được đã tặng cho mẹ, điều này mạnh hơn cha con!”
“Đúng đó.” Mẹ Đường liên tục gật đầu, sau đó quở trách hất cằm về Đường Văn Sinh đứng trong sân: “Sao mà so đo mấy cái này với con chứ?”
“Con thấy nó nửa ngày trời không bện ra một cái đàng hoàng thì thị phạm cho nó chút thôi.”
Đường Văn Sinh nói.
Đường Văn Tuệ trưng mặt đi ra ngoài, nghe nói thì cười khì khì: “Rồi chọc Nguyên Đản khóc luôn?”
“Ăn mì.” Cha Đường cũng khó mà giấu được ý cười: “Mì của Nguyên Đản là ông múc, hay là sao?”
“Con muốn mẹ múc cho con.”
Nguyên Đản đã được Phong Ánh Nguyệt vỗ về xong rồi, lúc này ngẩng gương mặt nhỏ nhắn đầy vết nước mắt mong chờ nhìn cô.
“Được, nhưng chúng ta đi rửa mặt trước đã, không thể làm bé mèo hoa.”
Phong Ánh Nguyệt lấy hai con châu chấu trong tay móc lên tường, rồi nắm tay Nguyên Đản đi rửa mặt.
Đường Văn Sinh đi qua, nhìn hai con châu chấu song song trên tường, một lớn một nhỏ, một con như thật, một con miễn cưỡng có thể nhìn ra vài đặc trưng của châu chấu.
“Anh ba, anh được thật đấy.” Đường Văn Tuệ cầm bát đi đến: “Vẫn là chị ba biết dỗ con, anh thì thôi bỏ đi.”
“Ăn mì của em đi.”
Đường Văn Sinh giơ tay xoa nhẹ đầu cô ấy, thành công làm tóc cô ấy bù xù.
Đường Văn Tuệ tức vô cùng, hét lên một tiếng: “Mẹ! Anh ba bắt nạt con!”
“Các con đều dừng lại cho mẹ!”
Giọng của mẹ Đường từ nhà chính truyền ra.
Phong Ánh Nguyệt múc mì cho Nguyên Đản xong thì thêm chút mỡ lợn, còn có hành băm, cuối cùng trộn đều lên cho nó: “Hơi nóng, mẹ bưng lên bàn giúp con.”
“Vâng ạ.”
Nguyên Đản đặt hai tay lên thành bếp lò, đứa nhóc bé xíu, còn chưa cao bằng bếp lò nữa.