Tới khu nhà ngang, Đường Văn Sinh đưa xe đạp đến chỗ giữ xe rồi khóa lại. Anh đưa chìa khóa cho Phong Ánh Nguyệt.
Phong Ánh Nguyệt cười nhận lấy: "Đưa cho em giữ à?"
"Đúng vậy." Đường Văn Sinh gật đầu.
"Ai da, đồng chí Tiểu Đường mới mua xe đạp à? Chà chà, là hiệu Phượng Hoàng đó!"
Một ông bác cười tủm tỉm đi tới nhìn chằm chằm xe đạp của hai người rồi lớn tiếng nói.
Không qua bao lâu đã có nhiều người tới.
Lúc này hai người không thể đi ngay được nên đành trả lời vội vàng vài câu rồi Đường Văn Sinh mới kéo Phong Ánh Nguyệt rời đi.
Chỗ giữ xe đạp nắm ở phía sau được che bằng tấm ván gỗ, trời mưa hay có tuyết rơi cũng không sợ.
Vả lại cả khu nhà ngang này có bảo vệ trông coi nên cũng không có chuyện trộm xe.
Tới tầng năm, Phong Ánh Nguyệt nhìn thấy chị dâu Triệu và chị dâu Trương đang rửa đồ ăn ở bồn nước nên cười chào hỏi với mấy người. Kết quả, hai người nhấc mày nháy mắt lại với cô.
Phong Ánh Nguyệt ngơ ngác chả hiểu chuyện gì nhưng thấy Đường Văn Sinh đang đợi cô ở hành lang thì chạy nhanh tới, cùng nhau về nhà.
Tới cửa nhà, cô phát hiện củi lửa đã được chất đầy, cửa cũng không khóa, trong bếp còn có nhiệt độ, nhìn qua có vẻ như mới được sử dụng xong.
Đây là sao?
Rõ ràng là Đường Văn Sinh đi đón mình mà.
"Em mở cửa ra đi."
Đường Văn Sinh còn đang ở trước cô bước ra phía sau rồi nói cô mở cửa.
Phong Ánh Nguyệt quay đầu nhìn anh nhưng anh chỉ cười thôi.
"Anh có chuyện gì giấu em à?"
Phong Ánh Nguyệt nheo mắt hỏi.
"Em mở cửa ra thì biết."
Đường Văn Sinh không nhịn được mà cười ra tiếng.
Phong Ánh Nguyệt đột nhiên cảm thấy hơi hồi hộp. Cô mở cửa ra thì thấy một đứa bé xông tới ôm lấy chân cô rồi ngẩng đầu hô to: "Mẹ!"
"Nguyên Đản?"
Phong Ánh Nguyệt giật mình rồi sờ sờ đầu của đứa bé lại nhìn sang thì thấy cả nhà họ Đường đều ở đây!
Trên bàn đã bày đầy thức ăn, mùi thơm tràn ngập trong căn phòng.
Mẹ Đường và chị dâu hai Đường cười tủm tỉm bảo cô vào nhà, cha Đường và anh hai Đường cùng Đường Văn Tuệ cũng đang cười.
Phong Ánh Nguyệt dắt Nguyên Đản bước tới, cô vừa nhớ ra hôm nay là ngày gì. Hôm nay chính là sinh nhật của cô, cả kiếp trước và kiếp này đều chung một ngày.
"Cha, mẹ, chị dâu hai, anh hai, em út..."
Ánh mắt của Phong Ánh Nguyệt hơi ướt, cô chào hỏi từng người rồi ôm lấy Nguyên Đản, hôn lên trán của nó. Cô ngẩng đầu lên thì đối diện với ánh mắt của Đường Văn Sinh, thật sự cô không biết nên nói cái gì.
"Rửa tay ăn cơm thôi em."
Đường Văn Sinh cười nói.
"Dạ." Phong Ánh Nguyệt nắm tay Nguyên Đản đi đến trước thùng nước trên hành lang để rửa tay và lau mặt. Nguyên Đản ngoan ngoãn ngửa đầu cho cô lau mặt.
"Đã lâu rồi mẹ chưa về nhà, Nguyên Đản có tức giận với mẹ không?"
"Không giận mẹ, cha và bà nội nói mẹ đang làm việc nên rất bận."
Nguyên Đản dùng giọng điệu trẻ con nói chuyện nghiêm túc. Phong Ánh Nguyệt nhìn thế thì rất thích nên ôm nó lên cọ cọ vào mặt.
Niếp Niếp trốn ở sau cánh cửa của nhà mình nhìn trộm Nguyên Đản.
Nguyên Đản phát hiện ra cũng rất thẹn thùng nên trốn ra sau lưng Phong Ánh Nguyệt.
"Niếp Niếp, đây là Nguyên Đản." Phong Ánh Nguyệt giới thiệu với Niếp Niếp.
Niếp Niếp trừng mắt nhìn chứ không lại gần, thấy chị dâu Triệu lại đút cơm thì bỏ chạy vào trong nhà.
Phong Ánh Nguyệt cũng dắt theo Nguyên Đản vào phòng ăn cơm.
Tám người ngồi đầy xung quanh bàn ăn. Bữa ăn hôm nay có thịt có cá, trước mặt mọi người là cơm gạo trộn còn trước mặt Phong Ánh Nguyệt là một chén mì cuộn tay, bên trên còn có hai quả trứng chiên màu vàng bóng dầu.
Đây là của mẹ Đường làm riêng cho cô.
"Chúc con mỗi năm mỗi tháng khỏe mạnh không lo âu."
Mẹ Đường cười tủm tỉm nói với cô.
"Cảm ơn mẹ." Phong Ánh Nguyệt ăn xong chén mì thì Đường Văn Sinh lại xới thêm cho cô một chén cơm gạo trộn nhỏ.
"Vậy sao đủ ăn, xới đầy một chút nữa."
Chị dâu hai Đường ngồi bên cạnh Phong Ánh Nguyệt nhìn thấy thì vội vàng nói.
"Đủ rồi ạ, đủ rồi ạ." Đường Văn Sinh định đứng dậy thì Phong Ánh Nguyệt vội vàng kéo lại: "Em mới ăn một chén mì đầy rồi mà."
Một chén mì như thế cô cảm thấy đã no lắm rồi nhưng mà cả nhà đều đang dùng bữa nên cô cũng không muốn rời đi một mình, thành ra mới ăn thêm một chén cơm nhỏ.
"Mẹ thấy con gầy hơn đó." Mẹ Đường cẩn thận nhìn cô rồi mới nói.
"Vậy ạ?"
Phong Ánh Nguyệt sờ sờ mặt mình: "Con không thấy có gì thay đổi hết."
"Chị cũng thấy em gầy đi." Đường Văn Tuệ gật đầu.
"Mẹ ăn thêm chút nữa đi."
Nguyên Đản gắp một miếng thịt bò cho cô.
Phong Ánh Nguyệt vội vàng đưa bát đỡ: "Được rồi được rồi, mẹ ăn, để mẹ ăn."
Sau khi ăn cơm xong, Đường Văn Sinh cũng không khiến cho mọi người phụ mà tự đi rửa chén bát. Mẹ Đường, chị dâu hai Đường và Đường Văn Tuệ ngồi nói chuyện với Phong Ánh Nguyệt ở buồng trong.
Nguyên Đản ngồi bên ngoài phòng khách với cha Đường và anh hai Đường.
"Mẹ nghe Văn Sinh nói ban ngày con đi làm nhân viên thời vụ còn buổi tối dạy kèm cho mấy đứa nhỏ trong nhà ngang à?"
Mẹ Đường kéo tay cô hỏi chuyện.
"Cũng không phải là dạy học đâu ạ, chỉ hướng dẫn một vài vấn đề mà bọn nhỏ không hiểu thôi à."
Phong Ánh Nguyệt cười đáp lời.
Chị dâu hai Đường và Đường Văn Tuệ đều cảm thấy rất kính nể.
"Em dâu giỏi thật đó, không giống như chị, đến một chữ cũng không biết."
Chị dâu hai Đường nói xong thì Đường Văn Tuệ che miệng lại cười.
"Em giống với chị dâu hai, bảo tụi em đi học bài thì tụi em thà đi đốn củi còn hơn."
"Đúng rồi đó." Chị dâu hai Đường gật đầu liên tục.
Sau khi Đường Văn Tuệ đã đi ra ngoài thì chị dâu hai Đường và mẹ Đường nhỏ giọng hỏi Phong Ánh Nguyệt, mắt còn nhìn cô chằm chằm:
"Sức khỏe của Văn Sinh... khôi phục sao rồi?"