Tủi nhục của chị dâu Tiêu 1
"Bà cậy già lên mặt thì tôi cũng sẽ không chiều bà. Nói năng không giữ kẽ như thế, mặt còn dày hơn cái tường."
Sức chiến đấu của chị dâu Vương rất mạnh, vừa giật tóc thím Lý vừa chửi bới.
Thím Lý gầy, vả lại không cao bằng chị dâu Vương, có thể nói là bị đối phương treo lên mà đánh khiến bà ta vừa tức vừa vội vừa đau. Nhưng vì không có cách nào tránh thoát khỏi chị dâu Vương mà mặt đỏ bừng.
"Mày, mày là cái đồ đàn bà đanh đá."
Qua lại cũng chỉ mắng được mấy câu này mà thôi, bởi vì câu nào câu nấy của chị dâu Vương cũng chọc vào chỗ đau của bà ta, bà ta muốn mắng lại cũng không tìm ra lỗi.
Không ít các cô thím và chị dâu lên can ngăn, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trông thì như đang can ngăn, nhưng thực sự thì hoàn toàn không dùng sức, thậm chí Phong Ánh Nguyệt còn nhìn thấy có một người thím nhân cơ hội này để đá thím Lý.
Phong Ánh Nguyệt:...
“A Nguyệt, đi mau.” Thím Điền nhìn thấy cô liền nháy mắt một cái: “Đừng xen vào.”
Phong Ánh Nguyệt chớp mắt, nhanh chóng đi lên lầu.
Lúc này, trong nhà rất nhiều người đều đã nấu cơm nước xong xuôi. Có mấy đứa trẻ con đứng ở gò đất xem náo nhiệt, nghe gọi cũng không lên lầu ăn cơm.
Không thì cũng là những người lớn đang bưng bát sứ to, đứng ở hành lang nhìn xuống, thỉnh thoảng bàn luận với người khác, khi trong bát không còn thức ăn thì mới lưu luyến quay người vào nhà gắp thức ăn.
Thấy Phong Ánh Nguyệt trở lại, Đường Văn Sinh tiến lên trước để lấy túi vải mà cô mang theo: "Rửa tay rồi ra ăn."
Phong Ánh Nguyệt gật đầu hỏi: "Thím Lý và chị dâu Vương có chuyện gì vậy?"
"Anh không biết." Đường Văn Sinh lắc đầu.
Triệu Thiên đang đau khổ nấu mì bên cạnh nghe vậy thì nói: "Một lát nữa hỏi chị dâu cô đi, nhất định cô ấy sẽ biết. Giờ cô ấy còn đang ôm Niếp Niếp đi hóng chuyện đấy."
Vừa rồi Phong Ánh Nguyệt lại không nhìn thấy chị dâu Triệu.
Bọn họ không bưng bát ra ngoài ăn cơm, bình thường ăn như thế nào thì bây giờ vẫn ăn như vậy.
"Ngày mai em tính tiền, ngày mốt không đi được."
Phong Ánh Nguyệt đang nói chuyện những công nhân tạm thời của đội vận tải.
"Vậy em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, hai ngày nay em rất mệt mỏi." Đường Văn Sinh nói.
Mệt thì đúng là mệt hơn nhà máy sản xuất giấy một chút. Nghĩ đến dáng vẻ mắt đỏ hoa của Tống Chi hôm nay khi đến đội vận tải, Phong Ánh Nguyệt húp một ngụm canh trứng. Hai người không thân cho lắm, Tống Chi không nói gì thì cô cũng không tiện hỏi nhiều.
Trò hề tiếp theo kết thúc sau khi chú Lý và anh cả Vương trở về.
Chú Lý là một người hiền hậu, không giỏi ăn nói, cho dù thím Lý có nói mình bị bắt nạt thì chú ta cũng không biết nên nói thế nào.
Chị dâu Vương bị dội nước bẩn cũng không cam tâm tình nguyện, đẩy ông chồng đang kéo mình ra, chỉ vào mũi thím Lý, kể cho chú Lý nghe chuyện lúc chiều. Chú Lý nghe vậy thì mặt đỏ tới mang tai, cuối cùng xám xịt kéo thím Lý lên lầu. Khi đám người Phong Ánh Nguyệt chuẩn bị đi ngủ thì nghe chị dâu Triệu nhà bên nói thím Lý đã mở cửa ra nấu mì rồi.
Sau khi chị dâu Triệu về, tất nhiên đã kéo Phong Ánh Nguyệt kể cho cô nghe chuyện xảy ra vào buổi chiều. Biết chuyện này có liên quan đến mình, Phong Ánh Nguyệt có cảm giác như ăn dưa bở của chính mình.
Đường Văn Sinh ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện thì lại càng chẳng hiểu gì.
Khi cả hai tắm rửa sạch sẽ nằm xuống, Phong Ánh Nguyệt hỏi: "Văn Sinh, giống như những gì thím Lý đã nói, nhiều người đàn ông đều cảm thấy làm chút chuyện giúp đỡ người nhà là uất ức, là không có tiền đồ, anh nghĩ như thế nào?"
"Anh cho rằng người một nhà thì nên giúp đỡ lẫn nhau. Chuyện trong nhà dù lớn hay nhỏ cũng không có phân công. Vì là một gia đình nên làm gì cũng bằng lòng, cũng vui vẻ. Sao lại là uất ức và không có tiền đồ được chứ?"
Đường Văn Sinh đã trả lời như thế.
Đáp án giống như cô tưởng tượng. Phong Ánh Nguyệt cười, kéo chăn che cằm: "Ngủ đi."
"Ừm."
Buổi sáng khi đến đội vận tải, Phong Ánh Nguyệt nhìn thấy mắt của Tống Chi đỏ và sưng hơn ngày hôm qua, giọng nói hơi khàn giống như khóc vậy.
"Chê cười rồi." Tống Chi nở một nụ cười, hơi cúi đầu xuống.
Phong Ánh Nguyệt không nói gì, chỉ là sau khi làm bữa sáng, cô đun một ít nước nóng để Tống Chi dùng khăn tay chườm nước nóng lên mắt.
Ban đầu Tống Chi vẫn lặng lẽ chườm khăn, nhưng sau đó nước mắt từ lăn dài trên chiếc khăn tay.
Phong Ánh Nguyệt lặng lẽ ngồi bên cạnh cô ấy cho đến khi Tống Chi bình tĩnh lại, rồi mới cười lấy ra một nắm kẹo đưa qua: "Đây là kẹo cưới, mấy ngày trước có người làm đám cưới ở nhà ngang cho chúng tôi."
Ăn kẹo cưới cũng có thể dính chút không khí vui mừng.
Tống Chi mím môi nhận lấy: "Cảm ơn."
"Cũng không có gì to tát, không có việc gì."
Phong Ánh Nguyệt xua tay.
Thấy vậy, Tống Chi cười nói: "Nói chuyện với cô thật dễ chịu."
Cô sẽ không giả vờ an ủi mình như những người khác khi mình đang khó chịu, cũng không liên tục hỏi mình tại sao không thoải mái rồi sau đó quay người đi truyền ra ngoài.
Phong Ánh Nguyệt là kiểu người mà nếu cô không nói với tôi, tôi sẽ không hỏi thêm câu hỏi nào nữa.
"Nếu vậy thì tôi rất lợi hại đấy."
Câu này khiến Tống Chi bật cười.
Tiếp theo, Tống Chi làm việc cũng trở nên có tinh thần hơn. Sau khi thanh toán tiền vào buổi tối, cả hai cùng rời khỏi bếp sau, vừa ra ngoài đã thấy một thanh niên đang ở bên ngoài.
Thấy bọn họ đi ra, thanh niên kia vội vàng đi tới bên cạnh Tống Chi: "Không sao chứ, hai ngày nay anh không có ở nhà thì liền ầm ĩ không chịu được."
“Em không sao.” Tống Chi nói, nhưng nước mắt vẫn rơi. Phong Ánh Nguyệt không muốn ở lại lâu hơn nên đã đi trước một bước.