Ngoại truyện: Cuộc sống mỗi ngày 10
Lúc Phong Ánh Nguyệt phát hiện mình có tóc bạc, Thiết Đản đã tốt nghiệp đại học, đang đi làm.
“Còn nữa không?”
Cô ngồi trên lầu trong sân, sau lưng, Đường Văn Sinh đang nhổ tóc trắng cho cô.
“Hết rồi.”
Đường Văn Sinh tìm kiếm cẩn thận rồi lắc đầu nói.
Phong Ánh Nguyệt cúi đầu nhìn mấy sợi tóc trắng trong tay, bỗng nhiên thở dài.
“Buổi chiều bọn em đi nhuộm tóc, anh xem chị dâu La sát vách, nhuộm tóc thành màu vàng óng, anh La nói nhìn rất đẹp.”
Đường Văn Sinh ngồi xuống trấn an người yêu.
“Anh chắc chứ?”
Phong Ánh Nguyệt nghĩ đến chị dâu La, bị cô vợ trẻ của La Đại Cường kéo đi nhuộm một mái tóc màu vàng kim về, vừa lúc anh La ở nhà, mà cô và Đường Văn Sinh lại đang uống trà trong phòng khách nhà họ La.
Anh La đứng dậy đi mở cửa, thấy chị dâu La với cái đầu vàng óng, vô thức đóng cửa lại, xoay người nói với bọn họ: “Kỳ quái, họ hàng nhà tôi không có ai tóc vàng như thế cả, chắc chắn là đi nhầm nhà.”
Chị dâu La vốn có chìa khoá lại không mở cửa, muốn cho chồng bất ngờ, bị giam ở ngoài mấy phút.
Mãi cho đến khi vợ La Đại Cường nín cười mở cửa, lúc mẹ chồng nàng dâu hai người tiến vào phòng khách, anh La mới trừng lớn mắt nói: “Ôi mẹ ơi! Sao em lại thành thế này?!”
“Ai là mẹ anh?” Chị dâu La liếc mắt, tiện tay hất hất mấy sợi tóc vàng, đắc ý lôi kéo tay con dâu cười rất vui vẻ: “Tóc em trắng quá, là con dâu út chọn cho em, không tệ chứ?”
Anh La có thể nói cái gì?
Nói ánh mắt con dâu út không tốt?
Đành phải nhịn.
Nhưng nhìn sắc mặt kia, giờ Phong Ánh Nguyệt vẫn còn nhớ rõ.
Cho nên mới hỏi một câu vô cùng nghiêm túc.
Đường Văn Sinh suy nghĩ cẩn thận. “Dù sao hiện tại anh ấy cảm thấy cũng không tệ lắm, nhìn thuận mắt, em muốn nhuộm màu gì?”
“Em không nhuộm.” Phong Ánh Nguyệt vo chỗ tóc bạc thành một nắm, sau đó chôn vào trong bồn hoa: “Em muốn uốn xoăn nhẹ thôi.”
“Vậy uốn đi.”
Sợ tay nghề của thợ uốn tóc trong huyện không tốt, cho nên Đường Văn Sinh cố ý chọn lúc hai người cùng rảnh rỗi, lái xe đến thành phố tìm một tiệm uốn tóc.
Ba giờ sau, Phong Ánh Nguyệt với một mái tóc dài hơi xoăn nhẹ, đi ra tiệm tóc cùng Đường Văn Sinh.
Đường Văn Sinh thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô. Phong Ánh Nguyệt không nhịn được hỏi: “Có phải xấu lắm không?”
Mặc dù cô cảm thấy cũng không tệ lắm.
“Nhìn rất đẹp, trước kia chưa từng thấy em như vậy, cảm thấy mới mẻ lại xinh đẹp.”
Đường Văn Sinh thật lòng nói.
Sau đó sờ lên mái tóc ngắn của mình: “Anh có nên đi uốn tóc không?”
Trước giờ đều để một kiểu tóc này, anh sợ Phong Ánh Nguyệt nhìn chán.
“Để vậy đi, em thích anh để như vậy.” Phong Ánh Nguyệt kéo cánh tay anh, xã hội bây giờ đang tiến bộ, nam nữ đi trên đường cái cũng không cần kiêng kị như vậy, không ít người nắm tay, đặc biệt là người trẻ tuổi.
Nhưng độ tuổi của họ lại còn dính với nhau như vậy thì trên đường vẫn khá ít.
“Vậy thì không uốn.” Trước nay Đường Văn Sinh vẫn luôn nghe cô: “Lần trước nhà hàng món cay Tứ Xuyên kia không tệ, chúng ta qua đó ăn cơm trưa?”
“Được, để em hỏi xem Nguyên Đản có rảnh không.”
Phong Ánh Nguyệt móc ra một chiếc điện thoại nhỏ mà Nguyên Đản mua cho cô, Đường Văn Sinh và Thiết Đản cũng có một cái.
Hôm nay Nguyên Đản được nghỉ, vừa leo núi cùng các đồng nghiệp về, còn chưa kịp ngồi xuống thì đã nhận được điện thoại của Phong Ánh Nguyệt, cậu trực tiếp đứng dậy, lái xe tới chỗ Phong Ánh Nguyệt.
“Gầy quá, con không ăn cơm sao?”
Phong Ánh Nguyệt liếc thấy cậu, vội vàng vẫy gọi cậu.
Đường Văn Sinh cũng đưa tay quơ quơ.
Nguyên Đản mỉm cười, bước nhanh đến bàn của họ: “Cha, mẹ, hai người đến thành phố lúc nào vậy? A, kiểu tóc này của mẹ thật là đẹp.”
“Vậy sao? Cha con cũng nói đẹp.” Phong Ánh Nguyệt vui vẻ nâng nâng chiếc cài tóc hình con bướm phía sau, đây là lúc trước Đường Văn Sinh tặng cho cô.
Cho dù sau đó cũng nhận được rất nhiều quà, nhưng Phong Ánh Nguyệt vẫn giữ gìn chiếc cài tóc hình con bướm này rất tốt.
“Cha mẹ đến từ sớm, sau đó cùng mẹ con đi làm tóc, vừa ra chuẩn bị ăn cơm, lúc đầu muốn đi ăn riêng với mẹ con, kết quả cô ấy nhớ thương con.”
Đường Văn Sinh hừ nhẹ một tiếng nói.
Nguyên Đản nghe vậy bật cười, rót trà cho cha mẹ.
“Vậy con thật có mặt mũi.” Cậu lại sờ lên mặt mình, nghĩ đến lời Phong Ánh Nguyệt nói lúc trông thấy mình: “Con thấy mình không gầy.”
“Chỗ nào không gầy? Cha luôn cảm thấy gầy, dạo này bận rộn lắm sao?”
Đường Văn Sinh hơi nhíu mày hỏi.
“Có hai vị bác sĩ già lần lượt về hưu, khoa nội thiếu nhân lực...”
Nguyên Đản nói đến công việc.
Nghề nghiệp của Phong Ánh Nguyệt không liên quan đến bọn họ, cho nên an vị một bên vừa chờ đồ ăn vừa nghe.