Gậy xào thịt 3
Chờ mọi người quay về văn phòng khoa nội, bác sĩ Lý mới chậc một tiếng: "Tôi còn tưởng cậu ta độc thân chứ."
Đồng nghiệp nghe thế cười cười nói: "Tôi có quen biết cậu ta, Tiểu Đường ban đầu là kỹ thuật viên ở nhà máy sản xuất giấy của huyện chúng ta, vốn tiền đồ cũng khá tốt, sau này thi đậu đại học, cả hai vợ chồng đều đi báo danh, mấy người đoán xem kết quả thế nào?"
Thấy ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn tới chỗ này, âm thanh của vị đồng nghiệp kia càng to hơn.
"Một người trở thành giáo viên nhân dân, một người đến bệnh viện của chúng ta, với thành tích của bọn họ lẽ ra trường học sẽ không phân phối đến chỗ của chúng ta, nhưng mà hai vợ chồng đều tự nguyện xin quay về làm việc theo hộ tịch, nếu không thì bệnh viện nhỏ như của chúng ta không thể giữ người ta lại được đâu."
"Hóa ra là tự xin về đây." Khuôn mặt của bác sĩ Lý lộ vẻ kinh ngạc và tán thưởng: "Nếu là tôi thì chưa chắc tôi đã quay về."
"Ai mà chẳng thế."
Lúc này mọi người bắt đầu nói chuyện ồn ào.
"Bác sĩ Lý, người bệnh ở giường số sáu nói vẫn còn đau bụng."
Một hộ sĩ bước vào tìm bác sĩ Lý.
"Để tôi xem thử."
Bác sĩ Lý thả chiếc chén tráng men xuống rồi đứng dậy đi theo.
Trong đất vườn của nhà họ Đường có vài người đang đứng, Phong Ánh Nguyệt cũng có ở trong đó, cô đang cúi người nhìn những cành lúa nặng trĩu trước mặt, bên tai nghe cha mẹ chồng và hai vợ chồng anh hai đang nói chuyện thu hoạch lúa ngày mai.
Phong Ánh Nguyệt đứng thẳng dậy, cô nhìn sang ruộng lúa của nhà chú ba Đường và bác cả Đường, lúa trên ruộng đã được gặt xong, hiện giờ chỉ còn lại mấy bó rơm rạ.
"Nguyên Đản đâu?"
"Vừa nãy còn đứng đây mà?"
"Đi chơi với Xuyên Tử ở bên kia kìa, thấy không?"
Trên sườn núi xa xa, Nguyên Đản và A Tráng đang leo lên cùng Xuyên Tử.
Chị dâu hai Đường bật người hét to: "Nguyên Đản, mấy đứa đi đâu vậy?"
"Tụi con đi lên núi tìm quả lê!"
Giọng của Nguyên Đản cũng truyền tới.
"Cẩn thận có rắn đó!"
Phong Ánh Nguyệt cũng gọi với theo. "Con biết rồi!"
Đến lúc chạng vạng vẫn không thấy A Tráng và Nguyên Đản về nhà, anh hai Đường và bác cả Đường một người cầm một cây gậy tức giận chạy đi tìm mấy đứa nhỏ.
Phong Ánh Nguyệt cũng lo lắng, lúc nấu cơm đều đang suy nghĩ mấy đứa nhỏ có phải là bị té lúc leo cây hay không.
Đừng nói cô, ngay cả chị dâu hai Đường và mẹ Đường đều đang nhắc tới chuyện này.
"Mấy cái đứa này, chơi thì chơi, đến giờ cũng không biết về nhà nữa?"
"Kiểu này chắc là phải bị đánh rồi."
Nửa giờ sau, anh hai Đường và Nguyên Đản quay về, Nguyên Đản để trần nửa thân trên, áo cởi ra dùng để bọc mấy quả lê núi, nó đổ tất cả quả lê vào trong cái ky, mấy đứa nhóc cũng giỏi thật, mấy quả lê đều rất to, nhìn nhìn chắc cũng được mười ký.
"Nhiều vậy à?"
Cha Đường kinh ngạc cầm một quả lên: "Nhìn to như thế này, không giống quả dại chút nào."
"Đúng là quả dại ạ." Nguyên Đản rất kiêu ngạo ưỡn bộ n.g.ự.c đã bị nhơ của mình: "Chúng cháu tìm trong rừng rất lâu mới gặp được cây lê núi lớn như vậy đó ạ."
"Sao mấy đứa biết được trong núi có cây này?"
"Anh Xuyên Tử nói ạ, anh ấy nói cha của anh ấy chỉ chỗ cho ảnh."
Nguyên Đản bưng cái chén tráng men lên rót nửa chén trà thảo mộc rồi trả lời.
"Chỗ xa như thế mà mấy đứa tụi con dám đi, không sợ gặp được chuyện gì không may nhỉ!"
Mẹ Đường mắng.
"Không sợ, cháu là một người đàn ông nhỏ rồi."
Nguyên Đản ngẩng cao đầu trả lời.
Anh hai Đường không muốn tốn hơi nên cầm cây gậy nhìn Nguyên Đản chăm chú: "Giỏi lắm, bác mời cháu ăn món gậy xào thịt nha."
Chị dâu hai Đường ngồi cười ở một bên: "Ăn, ăn một chậu luôn!"
Nguyên Đản nhanh chân bỏ chạy nhưng kết quả vẫn bị anh hai Đường nhanh tay tóm được, dùng gậy quất nhẹ hai phát vào mông: "Sau này còn dám đi xa như thế thì bác đánh thật luôn!"
"Mẹ sẽ nói với cha của con." Phong Ánh Nguyệt ngồi bên cạnh bồi thêm một câu.
Nguyên Đản nghe thế thì nhảy dựng lên nhận sai: "Không có lần sau đâu ạ!"
Vừa nói xong, mọi người đã nghe thấy tiếng khóc lớn hu hu của A Tráng vì bị đánh truyền đến từ nhà bên cạnh, xen giữa tiếng khóc là tiếng mắng của bác cả Đường và chị dâu họ, bác gái cả đang cố gắng bảo vệ thằng bé, còn có tiếng khóc theo của Yêu Muội.