Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 325:




Mùng tám tháng chạp 2
“Dù gì lắp điện cũng là chuyện sớm muộn, bây giờ họ có phản kháng cũng không tác dụng gì.”
Xuân Phân vừa lột khoai tây nướng vừa nói.
“Vậy à.” Phong Ánh Nguyệt gật đầu, cô ăn số quýt mà Đường Văn Sinh vừa lột: “Chị nghe bác cả nói có một số nơi khuyên mãi nói mãi, còn bồi thường cho điểm làm việc, chị thấy những người khác cũng muốn như vậy, nếu không thì sẽ thấy mình chịu thiệt.”
“Còn không phải sao.” Thím ba Đường đáp lại: “Vẫn còn chưa đến lượt đội sản xuất của chúng ta nữa nhưng thím đã nghe các bà thím nói không được chiếm chỗ này, không được chiếm chỗ kia, nếu như lỡ chiếm phải để sử dụng thì phải bồi thường bằng điểm làm việc, chuyện còn chưa xảy ra mà người ra đã suy tính xem nên phải làm gì rồi!”
Chú ba Đường ngồi bên cạnh, đôi mắt mông lùng nhìn theo làn khói thuốc lá, sau khi con dâu mang thai thì ông ấy chưa từng hút thuốc, nhưng nhớ đến vài ngày nữa nhà mình phải mổ heo nên đã lấy t.h.u.ố.c lá ra để mời khách.
Nghe thấy họ đang nói chuyện lắp điện nên ông ấy cũng tham gia vào: “Mấy người đúng là thiển cận, chuyện chiếm đất không phải là chuyện quan trọng gì, dù gì nó cũng là đất của nhà nước, mỗi nhà mỗi hộ cũng chỉ có một miếng đất riêng như vậy thôi.”
“Ý của chú ba chủ yếu là tiền điện đúng không?”
Đường Văn Sinh nói tiếp.
Đường Văn Cường gật đầu: “Con cũng nghe bác cả nhắc đến, nói lắp điện không vấn đề gì cả, nhưng quá trình dùng điện sau đó thì tính phí thế nào đây, thêm vào đó cấp như thế nào mới là thứ khiến một số người suy nghĩ.”
“Các ông cho rằng chúng tôi không biết sao? Chúng tôi nói là một chuyện, các ông nói lại là một chuyện khác.” Thím ba Đường lập tức trả lại hai chữ “thiển cận”.
Chú ba đường xin tha xong thì bật cười, Phong Ánh Nguyệt và Xuân Phân nghe hai người họ cãi nhau cũng không nhịn được bật cười.
Ngồi chơi nhà chú ba được khoảng một tiếng thì Nguyên Đản đến bảo họ về nhà rửa chân.
Đợi khi về đến nhà phát hiện Đường Văn Tuệ họ đã về đến cũng đang rửa chân.
“Ba người chúng ta cùng rửa.” Đường Văn Sinh gánh một thùng nước qua, đợi Đường Văn Tuệ họ rửa xong, anh rửa sạch chậu rửa chân rồi đổ nước nóng vào.
Nguyên Đản đi lấy giày mà ba người họ mang ban tối sang, ba người ngồi ba góc vây quanh chậu rửa chân.
“Hơi nóng, thêm ít nước lạnh vào đi.” Phong Ánh Nguyệt bỏ tay vào trong nước, cảm thấy nước hơi nóng.
Đường Văn Sinh bèn thêm nước lạnh vào.
“Được rồi.”
Mặc dù vẫn còn nóng nhưng trời lạnh thế này nước nguội rất nhanh, lại phải ngâm chân một lúc nên nước như vậy là vừa đủ.
Nguyên Đản liếc mắt sang nhìn ngọn đèn dầu bên cạnh, lên tiếng cảm khái: “Sau khi dùng đèn điện thì không quen dùng đèn dầu nữa, nó không sáng như đèn điện.”
“Chắc chắn rồi.” Phong Ánh Nguyệt gật đầu, rồi lại nhớ đến chuyện lắp điện của huyện, nhưng nhà ngang vẫn chưa có: “Sớm muộn gì nhà ngang cũng sẽ lắp điện thôi.”
“Anh nghe dì Tống nói bây giờ nhà máy sản xuất giấy lấy cơ sở thiết bị của bên ký túc xá là chính, thủy điện cũng đều tập trung hết cho bên đó, bây giờ nhà ngang không còn nhiều người như trước, sau này mọi người cũng sẽ dần dần dọn qua đó thôi.”
Đúng thật người bên nhà ngang đã dọn gần hết về bên ký túc xá, chủ yếu là không gian bên đó lớn, còn một căn nhà của nhà ngang chỉ được mười mấy mét vuông, mấy người chen chúc trong một căn nhà như vậy đúng thật rất vất vả.
“Chú Triệu con họ đã dọn qua đó chưa?”
Đường Văn Sinh hỏi.
Nguyên Đản lắc đầu: “Chưa, ngày nào cũng cãi nhau, vốn chú Triệu muốn thuê lại chỗ mà chị Yến Tử họ ở trước đây, nhưng thím Triệu lại cảm thấy rất phí tiền, có thời gian ra ngoài thuê nhà chi bằng cố gắng hơn, như vậy có thể dọn sang ký túc xá rồi.”
Phong Ánh Nguyệt nhớ đến vợ chồng Triệu Thiên, con của hai người họ cũng lớn rồi, một nhà bốn người chen chúc trong căn nhà đó đúng là rất chật chội.
Không nói họ, ngay cả mẹ Đường ở trong căn nhà đó chăm sóc một đứa nhỏ như Nguyên Đản, cho dù đã chia thành hai phòng nhưng vẫn cảm thấy hơi chật.
“Năm sau con tốt nghiệp rồi.” Lúc ba người Phong Ánh Nguyệt đã lau sạch chân, vào nhà bếp sưởi ấm thì cô nói lên dự định của mình: “Huyện chúng ta thiếu người dạy học, trước đây con cũng đã trao đổi thư với thầy Vương, ý của anh ta là con có thể xin trường học quay về nơi sinh sống để làm việc.”
“Tốt thì tốt thật, nhưng con học một trường đại học tốt như thế, nếu như có thể được chuyển đến những nơi tốt hơn trong thành phố thì cũng tốt hơn dạy trong huyện chúng ta mà.”
Cha Đường nhìn xa xăm hơn.
“Con muốn ở gần nhà chút, thêm vào đó sau này huyện của chúng ta sẽ phát triển hơn như vậy mà.” Phong Ánh Nguyệt cũng không phải nhất thời bồng bột, chuyện này cô đã bàn bạc với Đường Văn Sinh xong mới viết thư cho thầy Vương.
“Con cũng dự định về huyện.” Đường Văn Sinh cũng nhắc đến công việc của mình.” Gần nhà là một chuyện, thứ hai là huyện chúng ta chỉ có một bác sĩ khoa chỉnh hình, đồng thời vài năm nữa cũng sẽ nghỉ hưu, đúng lúc con quay về để thay thế vị trí ấy.”