Em giỏi nhỉ 4
Bà nội Diệp nheo mắt lại, nhìn chằm chằm bọn họ: "Rốt cuộc các cậu tìm ai?"
"Bà nội Diệp, cháu cũng không giấu gì bà, cháu là anh em bà con của Lưu Phân, mấy năm rồi em ấy không về nhà, cũng không gửi được mấy lá thư, cậu của cháu lo lắm, sợ xảy ra chuyện, vậy nên bọn cháu mới tới bên này hỏi thăm xem sao."
Liêu Thiên Cường lau mặt: "Không ngờ em ấy lại giấu chuyện lớn như thế! Ráng sĩ diện chi cho khổ thân! Thật ra cháu cũng hiểu tại sao em ấy không trở về nhà, người mà năm đó em ấy kiên quyết muốn đi theo cho dù có trở mặt với cha mình, cuối cùng lại là một kẻ không đáng tin, rơi vào kết cục không tốt đẹp, sợ quay về không còn mặt mũi nào gặp người chứ gì!"
Cái tật sĩ diện!
Thật ra bà nội Diệp cũng không trách chuyện bọn họ lừa mình khi trước, thậm chí còn thông cảm một chút, dù sao cũng vì sợ con bé thật sự xảy ra chuyện, nghe vậy thở dài: "Bà già này cũng muốn nói đỡ cho con bé hai câu, tôi từng nghe nói về người cậu kia của cậu, là một người đàn ông độc thân, sau khi con gái gả chồng sớm muộn gì cậu ấy cũng tới tìm người thôi, nhưng bây giờ cuộc sống của Lưu Phân không chỉ khó khăn, còn dắt theo một đứa bé không biết nói chuyện, nếu như quay về thì vợ kế của cậu ấy sẽ nghĩ thế nào? Cuộc sống phải trải qua làm sao?"
"Cậu của cháu vẫn còn độc thân, ông ấy kính yêu mợ của cháu lắm, cả đời sẽ không tái hôn." Liêu Thiên Cường vỗ n.g.ự.c nói.
Đường Văn Sinh biết người không sao thì thở phào nhẹ nhõm, vì thế cắt ngang lời của Liêu Thiên Cường, hỏi bà nội Diệp về chỗ ở của Lưu Phân.
Bà nội Diệp kêu cháu trai út cầm đuốc dẫn bọn họ đi, cũng không xa, năm đó Lưu Phân ly hôn cũng được chia cho chút tiền, hơn nữa hai năm nay nhận nhiều việc ở địa phương nên cô ấy dẫn con thuê một phòng ở.
Sở dĩ không rời khỏi vùng này là vì cô ấy quen nhiều chị em ở đây, có thể chăm con gái giúp cô ấy một chút vào lúc bận rộn.
Lưu Phân đang nấu bữa tối, con gái nhỏ đã hơn ba tuổi, đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh cô ấy.
Nghe thấy có con nít kêu mình, Lưu Phân lau tay, bảo con gái ngồi ngoan ngoãn, cô ấy lần mò ra ngoài mở cổng sân, ai ngờ lại thấy gương mặt âm u của Liêu Thiên Cường dưới ánh đuốc.
"Em giỏi nhỉ."
Anh ấy nghiến răng nói.
Lưu Phân mở miệng thở dốc nhưng lại không nói ra lời, trong thoáng chốc vừa luống cuống vừa hoảng loạn, cảm thấy đúng là đời này mình không biết nhìn người thật, thoáng cái nước mắt đã rơi xuống.
*
Liêu Thiên Cường bước vào cửa viện, Đường Văn Sinh và mấy đứa nhỏ nhà họ Diệp cầm đuốc trở về nhà họ Diệp.
Nếu người đã không sao, vậy Đường Văn Sinh sẽ không nhúng tay vào quá nhiều, dù sao thì bọn họ cũng là người ngoài.
“Cháu tên là gì?”
Trên đường, Đường Văn Sinh hỏi đứa nhỏ ở bên cạnh.
“Cháu tên là Diệp Tòng Khang, nhũ danh là A Khang.” A Khang gãi đầu nói.
“Tên hay lắm.” Đường Văn Sinh gật đầu.
Hai người cứ lôi kéo nhau nói chuyện phiếm như vậy, rất nhanh đã về đến nhà họ Diệp, bà nội Diệp đang định đi tìm bọn họ trở về ăn cơm.
Thấy hai người trở về, Liêu Thiên Cường không có ở đó thì đã biết chuyện gì xảy ra.
“Đi hấp thức ăn đi.” Bà nội Diệp dặn dò con dâu một câu.
“Vâng.”
Những ngày này được ăn nhiều nhất chính là củ cải trắng, vì tiện làm cũng tiện hâm nóng, rất nhiều người đều thích hầm cách thủy trong một nồi lớn, mà hôm nay nhân lúc trong nhà có khách tới, chị dâu Diệp cho rất nhiều miến vào bên trong.
Món hầm này có vị rất ngon.
Sau khi Đường Văn Sinh ăn cơm xong, giúp dọn dẹp, sau đó dùng đồ mình mang đi để rửa mặt, rồi theo A Khang vào phòng của cậu bé.
“Chú Đường, ở tỉnh như thế nào?”
A Khang nằm bên cạnh, nghĩ đến việc trên bàn ăn người lớn liên tục hỏi ở tỉnh có việc gì, không nhịn được tò mò hỏi.
“Không khác thành phố là mấy, nhưng nó lớn hơn, cũng có nhiều người hơn.” Đường Văn Sinh cười nói.
“Đợi cháu lớn hơn, nhất định phải đến tỉnh thăm thú.”
“Có chí lớn, nhưng đối với cháu bây giờ quan trọng nhất vẫn là học tập, nghe cha cháu nói thành tích của cháu không tệ, phải giữ ổn định.”
“Vâng.”
Anh cả Diệp vốn định vào xem có cần mua thêm cái gì hay không, không ngờ lại nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, anh ấy mỉm cười, xem ra là không cần gì cả, sau đó xoay người rời đi.
Không biết đã qua bao lâu, Đường Văn Sinh bị tiếng mở cửa đánh thức, ngồi dậy nhìn về phía cửa phòng, là Liêu Thiên Cường bưng một ngọn đèn dầu rón rén đi vào.
“Đánh thức cậu rồi.”
Nghe giọng nói như kẻ trộm của anh ấy, Đường Văn Sinh không nhịn được cười: “Nói xong chưa?”
“Nói xong rồi, tôi bảo ngày mai cô ấy dẫn theo đứa nhỏ theo chúng ta trở về.”
Mặc dù nhà cậu Lưu cho thuê phòng rất đông, nhưng vẫn có phòng cho khách, phòng cho khách kia cũng rất lớn, bọn họ về nhà hoàn toàn có chỗ ở.