Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 313:




Em giỏi nhỉ 2
Nghe xong, Liêu Thiên Cường cũng cảm thấy không thích hợp: "Cậu cả không nói với tôi chuyện ông ấy đi tìm Lưu Phân."
"Thì không gặp được người, còn bị bà thông gia mắng, cậu bảo ông ấy không cần thể diện kể chuyện này với ai chứ?"
Cậu Lưu là người rất sĩ diện.
"Thế thì cậu đi một mình không ổn đâu, chờ tôi, nhiều lắm là giữa trưa tôi sẽ đến."
"Hay là chúng ta hẹn gặp ở nhà ga thành phố P luôn đi."
Thành phố P chính là chỗ của Lưu Phân.
"Được!" Nói xong, Liêu Thiên Cường cúp máy, sau đó vô cùng lo lắng đi tới văn phòng của cấp trên để xin phép.
Cấp trên vừa mới cầm bánh bao lên vừa ăn ngon lành vừa ngồi xuống, đã nghẹn họng vì bị vẻ mặt sốt ruột chạy vào của Liêu Thiên Cường dọa hết hồn...
"Mẹ, con và Thiên Cường đi ra ngoài vài ngày, mẹ cứ yên tâm ở đây với A Nguyệt." Trước khi lên đường, Đường Văn Sinh còn dặn dò mẹ Đường một phen.
"Biết rồi, các con làm chuyện gì cũng phải cẩn thận đấy."
Mẹ Đường dặn dò.
Nguyên Đản được Vĩnh Bình dắt ra ngoài chơi nên bây giờ không có ở nhà.
Phong Ánh Nguyệt lo lắng nên cũng nói: "Đầu tiên đừng tìm thẳng tới nhà đó, tránh rút dây động rừng, chúng ta có thể hỏi thăm tình huống từ những hàng xóm trong phố trước."
"Biết rồi." Đường Văn Sinh gật đầu: "Yên tâm đi, anh biết chừng mực mà."
Chờ lúc anh tới nhà ga thành phố P thì Liêu Thiên Cường còn chưa tới, vì thế Đường Văn Sinh đi ăn một bát mì, uống một bát canh nóng hôi hổi vào khiến cả người ấm áp hơn.
Lúc Liêu Thiên Cường đến thì nhà ga vẫn chưa đông người, thấy Đường Văn Sinh ngồi một mình ở kia chờ mình, anh ấy vô cùng cảm động, lại thấy rất xấu hổ.
"Văn Sinh à, là do tôi tới muộn, tôi chưa từng tới bên này, lúc trước nghe cha tôi nhắc qua một lần, tôi có ghi lại địa chỉ, chạy về nhà lục tung một hồi mới tìm được." Nói xong, anh ấy lấy tờ giấy bị xé xuống rồi nói tiếp: "Bên chỗ bọn tôi không có xe đi thẳng tới chỗ này nên chỉ có thể đổi xe, ai ngờ trên đường còn trì hoãn một lúc."
"Đừng nói nhảm nữa, đi, đi ăn trước cái gì đó, sau đó chúng ta lại đi tìm."
May mà nhà chồng Lưu Phân ở ngay bên cạnh nội thành, nhưng cho dù là vậy thì bọn họ cũng phải đi vài chuyến xe buýt mới đến con hẻm mà đối phương ở. Mà lúc này trời đã sắp tối rồi.
"Ở số sáu trong con hẻm này?"
"Đúng."
Liêu Thiên Cường đưa giấy cho anh xem, chính là chỗ này.
"Đi, chúng ta sang hẻm bên cạnh để hỏi thăm."
Liêu Thiên Cường gật đầu không nói thêm gì, từ lúc còn đi học anh ấy đã là người theo đuôi Đường Văn Sinh, thích nghe theo anh.
Theo sau Đường Văn Sinh đi loanh quanh mấy vòng, cuối cùng dừng lại trước nhà có một bà cụ ngồi ở trước cổng.
"Bà ơi, xin hỏi ở đây có nhà nào họ Tả không ạ? Tên là Tả Náo Tâm."
Mặc dù bà cụ kia đã lớn tuổi nhưng đầu óc còn chưa lẩm cẩm, nghe vậy lắc đầu: "Họ Tả? Tên còn kỳ cục như thế, trong hẻm của chúng tôi không có, mà cả vùng này cũng không có ai họ Tả, các cậu đang làm gì?"
"Không có?"
Đường Văn Sinh sửng sốt, sau đó nhìn sang Liêu Thiên Cường bên cạnh: "Chẳng lẽ người chú bà con xa kia của cậu lừa cậu à? Ông ấy không ở chỗ này?"
Liêu Thiên Cường chớp mắt, phản ứng nhanh véo lên đùi mình một cái, đôi mắt lập tức đỏ lên, sau đó khóc không ngừng được trước mặt bà cụ.
"Chắc chắn là sợ tôi tìm được ông ấy rồi, vậy nên mới lừa tôi bằng một chỗ lung tung thế này! Còn không phải năm xưa ông cả không cho ông ấy và cô gái đó kết hôn thôi sao? Bỏ đi nhiều năm như thế, thấy trong nhà xảy ra chuyện lớn mà sao ông ấy còn lừa tôi nữa!"
Không có ai là không thích nhiều chuyện, có một cặp vợ chồng trung niên ra khỏi nhà, còn có hai đứa bé khoảng mười mấy tuổi.
"Sao thế? Chuyện này là sao?"
Người đàn ông trung niên hỏi.
Bà cụ cũng là người nhiệt tình, thấy anh ấy khóc lóc nói những lời này, cũng cảm thấy người chú kia quá nhẫn tâm, vội vàng nói với con trai: "Tới chỗ chúng ta tìm người thân! Kết quả người thân đó lừa cậu ấy, vốn không ở vùng của chúng ta!"
"Ôi chao, sao có thể làm thế được nhỉ?"
Con dâu cau mày lại.
Trong lúc người đàn ông trung niên an ủi Liêu Thiên Cường thì Đường Văn Sinh cũng ủ rũ đứng bên cạnh, anh ngẩng đầu nhìn trời vài lần, cuối cùng hơi ngượng ngùng đi tới trước mặt bà cụ kia và con dâu của bà ấy, nói: "Bác gái, chị gái, còn có anh đây nữa, hôm nay cũng muộn rồi, chúng tôi không có chỗ để ở, chúng tôi có thể mặt dày xin ở nhờ nhà mọi người một đêm được không? Chúng tôi sẽ không ở miễn phí."
Nói xong thì móc ra hai đồng, muốn đưa cho bà cụ.