Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 311:




Lưu Phân còn sống không? 2
Nguyên Đản kêu một tiếng bà Lâm khiến thím Lâm vô cùng vui vẻ.
Chú út Lâm xem mắt thành công nhưng tìm hiểu hai năm rồi vẫn chưa kết hôn, một là vì công việc của hai người đều bận rộn, hai là vì họ cảm thấy không cần vội làm gì.
Thím Lâm chỉ cần anh ấy có đối tượng, chuyện khác không ép anh ấy.
Chờ ở nhà họ Lâm khoảng nửa tiếng thì Vĩnh Bình xách túi vải bố về tới, thằng bé chạy thẳng vào sân, hô to: "Bà nội, nghe thím Lý nói Nguyên Đản bọn họ đến rồi ạ?"
"Đến rồi đến rồi, đang ở đây chờ cháu này."
Thím Lâm cười tủm tỉm nói.
Nguyên Đản ngồi bên cạnh Phong Ánh Nguyệt đứng lên, Phong Ánh Nguyệt cười nhìn Vĩnh Bình đang đứng sững sờ đằng kia, nói với Nguyên Đản: "Đây là anh Vĩnh Bình của con."
"Anh Vĩnh Bình."
Nguyên Đản hơi ngại ngùng.
"Em Nguyên Đản."
Vĩnh Bình cũng rất ngượng.
"Vĩnh Bình, để túi xuống rồi dẫn em Nguyên Đản đi dạo xung quanh hẻm đi, nhưng nhớ là không được ra khỏi hẻm, thằng bé mới tới nên còn chưa quen với nơi này."
"Vâng!"
Vĩnh Bình nhanh chóng để túi xuống, kéo Nguyên Đản đi ra ngoài: "Anh dẫn em đi xem quầy bán quà vặt mới mở trong hẻm chúng ta!"
"Là cái nhắc tới trong thư ạ?"
"Đúng vậy."
Hai đứa ríu rít, thoáng cái đã chạy xa.
"Tụi con nít chơi thân nhanh mà, cháu yên tâm đi."
Thím Lâm cười.
Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
Cô ngồi thêm một lát rồi mới về thăm mẹ Đường. Bây giờ mẹ Đường đã khỏe hơn một chút, không còn thấy say xe nữa, nói chuyện với cậu Lưu suốt cả buổi trưa.
Trong lúc đó Nguyên Đản có quay về một lần, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh dẫn nó tới tiệm sách, mẹ Đường nói bà sẽ ở lại nhà.
Thấy bọn họ đi rồi, cậu Lưu nói với vẻ hâm mộ: "Chị gái à, chị có phước thật đấy, con trai con dâu đều hiếu thảo và giỏi giang."
Mẹ Đường cũng biết một chút về chuyện con gái của cậu Lưu, nghe thế thì nói: "Sao con gái nhà cậu không muốn về thăm cậu?"
Nghe hỏi như thế, đôi mắt cậu Lưu đỏ lên.
"Không giấu gì chị, em biết lý do tại sao lại thế, mẹ con bé mất sớm, em vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi con bé lớn khôn, ai ngờ con bé..."
"Cậu cả tụi nhỏ, chuyện này tốt nhất là nên nói chuyện thẳng thắn, vốn đã chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, giờ mà còn không nói chuyện rõ ràng thì hiểu lầm sẽ lớn hơn nữa đấy."
Cậu Lưu lại thở dài: "Em, em thật sự không biết nên mở miệng hỏi thế nào."
Mẹ Đường nghe thế cũng không biết phải làm sao.
Chỉ có thể khuyên bảo ông ấy vài câu nhưng mãi đến giờ cơm chiều, cậu Lưu vẫn không khá hơn là bao.
Đến lúc ngủ buổi tối, mẹ Đường trở mình, nhắc tới chuyện này với Phong Ánh Nguyệt: "Con nói xem, người gửi thư về đây mấy năm qua có thật là con gái cậu ấy không?"
Phong Ánh Nguyệt giật mình: "Mẹ, sao mẹ lại nghĩ thế?"
Mẹ Đường hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nói: "Con không biết chứ mẹ có một người chị em tốt ở quê mẹ đẻ, cũng gả xa, ban đầu chỉ ít liên lạc với nhà mẹ đẻ bên này hơn nhưng mấy năm sau đó chỉ có một hai lá thư, trong thư cũng không trả lời cha mẹ mình tại sao những năm qua không về thăm nhà, chỉ hỏi thăm cha mẹ và anh trai mình thôi, bảo bọn họ giữ gìn sức khỏe."
Phong Ánh Nguyệt nghe thế thì ngồi dậy.
Mẹ Đường cũng ngồi dậy theo: "Sau đó anh trai cô ấy không yên tâm nên mới tự tới nhà chồng của em gái, cuối cùng biết được cô ấy đã qua đời từ hai năm trước rồi, vì không muốn khiến cha vợ bọn họ đau khổ nên chồng cô ấy mới giả mạo vợ mình, gửi thư về."
"Không nhận ra nét chữ ạ?"
"Ánh Nguyệt à, rất ít người thuộc thế hệ của mẹ biết chữ, đa số là nhờ người viết thư hộ."
Phong Ánh Nguyệt cũng cảm thấy mình vừa hỏi một câu ngớ ngẩn, bây giờ cô cũng thấp thỏm theo: "Đừng nói là xảy ra chuyện thật rồi nhé?"
"Mẹ chỉ lo là vậy thôi, con nghĩ thử xem, mấy năm qua con bé không về thăm cha, dù sao cũng phải có lý do chứ?"
Mẹ Đường nói ngập ngừng.
Phong Ánh Nguyệt gật đầu: "Đúng thế."
Có lẽ vì những lời mẹ Đường nói trước khi ngủ nên ban đêm Phong Ánh Nguyệt nằm mơ, toàn mơ thấy Lưu Phân gặp chuyện rồi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tinh thần không được tốt lắm, Đường Văn Sinh cho rằng cô bị cảm lạnh, còn tính đi mua thuốc cho cô, ai ngờ lại bị cô giữ lại: "Văn Sinh, anh nói xem... Lưu Phân còn sống không?"