Nhớ họ 3
Đường Văn Sinh bật đèn lên, nằm bên cạnh Phong Ánh Nguyệt rồi ôm lấy cô: "Chắc là đã xảy ra chút mâu thuẫn nho nhỏ."
Phong Ánh Nguyệt ghé vào trong lòng anh, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai em tan học sớm, mua chút đồ đạc để kho, lúc anh về nhớ ghé qua cửa hàng lương thực mua một cân rượu ngũ cốc về nhé, cậu cả thích uống lắm."
"Ừm." Đường Văn Sinh ôm chặt lấy cô.
Ngày hôm sau cậu Lưu phải đi làm, lúc ăn bữa sáng, cô có thể thấy quầng thâm dưới mắt của ông ấy, tối qua hẳn ngủ không ngon lắm.
Buổi chiều, Phong Ánh Nguyệt mua một nửa.
Mang đầu heo về nhà, dựng một cái bếp đơn sơ ở trong sân, đặt nồi đồng lên trên, đầu tiên là rửa đầu heo cho thật sạch sẽ rồi bê nồi lên để hầm.
Buổi chiều cô cũng chỉ có một tiết học thôi. Về đến nhà còn chưa đến ba giờ, cứ tưởng rằng thời gian tan làm của cậu Lưu là sáu giờ về đến nhà, ai ngờ Đường Văn Sinh đợi đến tám giờ cũng chẳng thấy người đâu.
Cũng may là chú Lâm ở cách vách cũng không về, thím Lâm trấn an họ: "Chắc là đang họp đấy, đừng lo lắng."
Mãi cho đến hơn mười giờ thì cậu Lưu và thêm vài người nữa mới về đến.
Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh bày đầu heo ra ngay ngắn trên bàn.
Có rượu, có thịt, có cả bánh bao.
Bởi vì thời gian hầm dài nên thịt đầu heo rất mềm, lỗ tai heo vẫn giòn và thơm.
Phong Ánh Nguyệt còn cắt cho vào một tô lớn đưa sang cho bên cạnh và đối diện cửa.
Nước muối còn dư lại cũng không được lãng phí, cô bỏ hết thức ăn chay trong nhà vào, mãi cho đến mười hai giờ phải ngủ thì mới tắt lửa.
Nếm được đồ ăn ngon, cậu Lưu dường như cũng vực dậy tinh thần, cười đùa nói chuyện với bạn bè.
Mà khi thứ tư đến, thư hồi âm của Hồng Kiến Quân đã được gửi đến, không chỉ có mỗi xe mà cả Hồng Kiến Quân cũng đến.
Hai người Phong Ánh Nguyệt hơi kích động.
Thứ sáu, sau khi tan học thì cô quay về nhà, còn không quên làm cơm tối cho cậu Lưu. Phong Ánh Nguyệt hấp bánh bao, lúc đi thì mang theo vài cái, bọn họ đã ăn rồi, mấy cái này đưa cho Hồng Kiến Quân ăn.
Hồng Kiến Quân qua đây là để đưa hàng, sau khi đưa hàng xong sẽ đến cổng Đại học Y khoa để chờ họ. . Truyện Full
Anh ấy không biết địa chỉ chỗ ở cụ thể của hai người Đường Văn Sinh cho nên chờ ở đây. Lúc thấy họ thì Hồng Kiến Quân liên tục vẫy tay.
Sau khi lên xe, Phong Ánh Nguyệt đưa bánh bao cho anh ấy: "Còn nóng lắm đấy, mau ăn đi."
Hồng Kiến Quân cũng không khách sáo: "Tôi cũng đang đói bụng lắm đây."
Trên xe có phích nước nóng, bên trong có nước ấm nên ăn sẽ không thấy nghẹn.
Dọc đường đi, Hồng Kiến Quân kể về Tống Chi, mẹ Đường và Nguyên Đản. Tuy rằng xe vận tải xóc nảy hơn một chút so với xe khách, nhưng hai người vẫn rất vui vẻ.
Hồng Kiến Quân thẳng thừng đuổi người ta về đội công xã Đại Dương: "Khi nào thì hai người về?"
"Sáng ngày mốt, nhưng mà anh cũng không cần lo, chúng tôi đến nhà ga." Phong Ánh Nguyệt nói xong thì lấy một túi đồ trong ba lô đeo trên lưng Đường Văn Sinh ra đưa cho Hồng Kiến Quân: "Lần này về gấp quá nên không có cách nào sang nhà ngang thăm A Chi, anh đưa cái này sang cho cô ấy giúp tôi nhé."
Đường Văn Sinh đưa tiền xe cho Hồng Kiến Quân, Hồng Kiến Quân mắng vài câu rồi lái xe rời đi rất nhanh.
Lúc này trời đã hửng sáng một chút, may là họ còn có đèn pin do cậu Lưu cho mượn, bọn họ không chuẩn bị sẵn nhưng nó vẫn còn đầy pin, có thể sử dụng được hai, ba ngày.
Đi một đường về chắc cũng phải mất một tiếng rưỡi, lúc hai người về đến nhà thì con bò kêu lên “ụm bò” khiến cho anh hai Đường và cha Đường tỉnh giấc.
Họ rất quý con bò yêu dấu này, chỉ cần là tiếng của con bò kêu lên thôi thì bọn họ luôn dậy để đi xem thử.
Lúc anh hai Đường cầm đèn dầu bước ra thì nghe thấy tiếng gõ cửa sân, anh hai Đường còn thấy ánh sáng ở bên ngoài.
"Đèn dầu gì mà sáng quá vậy?"
Anh hai Đường chưa trải đời nuốt nước bọt: "Ôi trời."
"Em đây."
Đường Văn Sinh chiếu đèn pin lên trời.
"Anh hai, là bọn em này, bọn em về rồi."
Phong Ánh Nguyệt cười nói.
Cửa sân được khóa từ bên trong nên bọn họ không thể mở được.
"Ôi trời sao tụi em lại về rồi?"
Anh hai Đường thật sự rất vui, bèn vội vàng chạy đi mở cửa sân, cha Đường bước ra nghe thấy vậy cũng đi nhanh hơn, thấy quả thật là đứa con trai thứ ba của mình thì vừa mừng vừa sợ.