Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 287:




Cháu dâu của tôi trước kia từng là một đầu bếp ở quê 3
Cậu Lưu sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi tính ngày: "Ồ, thật trùng hợp, tiệc mừng thọ của mẹ ông rơi vào thứ bảy, cháu dâu của tôi vẫn còn là sinh viên, nên ngày thường cũng không có thời gian, như vậy đi, ông Hoàng chờ tôi về nhà hỏi cháu nó một chút, sau đó thì quay lại nói với ông."
“Vậy cũng được." Ông Hoàng vui vẻ đồng ý.
Vì vậy khi vừa tan ca, cậu Lưu đã đạp xe rất nhanh chỉ để nói với Phong Ánh Nguyệt về chuyện này.
Kết quả là khi vừa về đến nhà thì phát hiện Đường Văn Sinh đang nấu cơm, còn Phong Ánh Nguyệt thì không có ở nhà, cô đang đi trả những cuốn sách đã mượn.
Vẫn là Vĩnh Bình đi cùng cô.
"Nguyên Đản có biết cháu không? Em ấy sẽ viết thư cho cháu chứ?"
Phong Ánh Nguyệt có nhắc đến Vĩnh Bình ở trong thư khi viết thư cho Nguyên Đản.
Nghe thấy vậy, Phong Ánh Nguyệt mỉm cười và nói: "Thằng nhóc đó vẫn còn chưa biết được mấy chữ lớn đâu, nhưng mà chắc chắn nó sẽ nhờ người khác viết giúp cho nó."
Vĩnh Bình cực kỳ vui vẻ: "Vậy cháu cũng sẽ viết thư cho em ấy!"
Cậu bé có thể nhận ra nhiều chữ hơn Nguyên Đản.
Khi về đến nhà, nghe thấy cậu Lưu và Đường Văn Sinh đang nói chuyện ở nhà trên, nên cô rửa sạch tay rồi đi vào, vừa đúng lúc dùng bữa tối.
"Ánh Nguyệt à, ở nhà máy thủy điện của cậu có một ông Hoàng, mẹ ông ấy sắp tổ chức tiệc mừng thọ bảy mươi sáu tuổi, cậu có nói rằng cháu đã từng là một đầu bếp khi ở quê, vì vậy mà ông ấy muốn nhờ cháu tới nấu tiệc, ngày hôm đó vừa đúng vào ngày thứ bảy cuối tuần, nếu cháu rảnh thì nhận chuyện này nhé, cậu sẽ báo lại cho ông ấy, còn nếu không rảnh hoặc là không muốn nhận hay sao đó thì cũng không sao."
"Cháu nhận ạ! Phiền cậu cả giúp cháu nói lại với người ta, chỉ cần là cuối tuần, thì cháu sẽ rảnh." Phong Ánh Nguyệt cười híp cả mắt.
"Được, được, được." Cậu Lưu cũng cười gật đầu: "Ông ấy là người rất kén chọn, nếu không thì cũng đã không tìm không thấy người nấu tiệc rồi, hay là như vậy đi, để không xảy ra cãi cọ, ngày mai cậu mời ông ấy đến đây ăn cơm chiều, cháu thấy thế nào?" "Không thành vấn đề ạ, buổi chiều ngày mai cháu có hai tiết học, nên có rất nhiều thời gian." Phong Ánh Nguyệt uống một ngụm nước nóng.
Đường Văn Sinh xúc động nói một câu: "Đúng là có tay nghề mà, đi đến đâu cũng đều rất nổi tiếng."
"Anh cũng có tay nghề mà, kỹ thuật viên Tiểu Đường à." Phong Ánh Nguyệt gắp một đũa thức ăn cho anh.
"Hơn nữa, bây giờ cháu còn đang học ở một một mức kỹ thuật cao hơn nữa mà." Cậu Lưu cũng phóng đại theo: "Sau này sẽ tạo phúc cho dân chúng!"
Ba người vừa ăn cơm vừa nói cười với nhau trông rất ấm áp, ở bàn ăn của nhà họ Lâm sát vách, bầu không khí có chút không tốt.
Nguyên nhân chính là chú út Lâm lại từ chối chuyện hẹn hò.
Thím Lâm trừng mắt: "Con bao nhiêu tuổi rồi? Con còn kén chọn nữa, người ta làm ở nhà máy khí than đó, so với con cũng không tệ."
Vĩnh Bình ngồi ăn cơm bên cạnh chú Lâm, nghe thấy vậy thì nhìn về phía chú út Lâm.
Chú út Lâm vẫn bình tĩnh mà húp canh: "Con biết điều kiện của đối phương không tồi, nhưng chuyện của con không còn vội, anh cả cũng đã lập gia đình đâu."
"Nó..."
Thím Lâm mím môi nhìn về phía chú út Lâm.
Chú Lâm gắp đồ ăn cho Vĩnh Bình: "Ăn cơm đi, con cả còn chưa kết hôn, con út nhất định cũng không muốn xem mắt, bà sốt ruột cũng vô dụng."
"Tôi đã làm gì nên tội mà sinh ra hai đứa con trai như này chứ!"
Thím Lâm tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng.
Năm đó khi thằng cả về quê, nó đã bí mật đăng ký, lại còn đi cùng với cô nương kia trong hẻm nhỏ, người này vẫn còn độc thân, người làm cha mẹ như bọn họ mới biết được mấy năm nay thằng cả vẫn còn dây dưa với cô nương kia, không chịu lập gia đình.
Mà thằng hai, dù sao cũng luôn cảm thấy anh cả là vì nó nên mới thay nó về quê, cho nên việc gì cũng muốn anh cả làm trước rồi sau đó mới đến nó, khiến hai người lo c.h.ế.t đi được.