Khôi phục kỳ thi đại học 1
Sau khi ăn cơm xong, Đường Văn Sinh dọn dẹp bát đũa. Nguyên Đản cũng biến thành cái đuôi nhỏ của anh. Dù Đường Văn Sinh có đi tới nơi nào, nó cũng lẽo đẽo theo sau.
Đến lúc đi ngủ thì hai cha con đã bắt đầu nói chuyện lại bình thường rồi.
Ban đêm, Phong Ánh Nguyệt vừa mới chìm vào giấc ngủ chưa được bao lâu đã nghe tiếng con nít khóc ở cách vách, sau đó là tiếng chị dâu Triệu dỗ con của bọn họ.
Đường Văn Sinh giơ tay lên che tai cho Phong Ánh Nguyệt nhưng lại bị cô nhẹ nhàng gạt ra: "Vô dụng thôi."
Tiếng khóc của thằng nhóc kia rất vang. Hai nhà ở cách vách nhà chị dâu Triệu là bị ảnh hưởng nhiều nhất. Một là nhà Phong Ánh Nguyệt, hai là nhà chị dâu Trương.
Nguyên Đản cũng tỉnh lại. Nó ngủ trên giường nhỏ, lúc này đang dùng bàn tay nhỏ bé dịu mắt: "Thằng hai lại ầm ĩ rồi."
Con trai nhà chị dâu Triệu được gọi là thằng hai, còn chưa có tên chính thức.
"Nào, để mẹ kể chuyện cho con nghe." Phong Ánh Nguyệt bảo Đường Văn Sinh ôm Nguyên Đản lên giường lớn rồi nói.
Kết quả là Nguyên Đản toét miệng cười một tiếng rồi bò luôn lên giường.
Đường Văn Sinh nghiến răng ken két: "Con cũng sắp năm tuổi rồi đấy. Là một người đàn ông nhỏ đầu đội trời chân đạp dất rồi thì sau này tự ngủ một mình đi, hơn nữa còn phải ngủ bên ngoài."
"Mẹ, con muốn nghe kể chuyện." Nguyên Đản làm như không nghe thấy lời cha mình nói. Sau khi leo tới bên cạnh Phong Ánh Nguyệt, nó ôm cứng cánh tay cô.
Đường Văn Sinh giận đến nỗi đi qua xách nó lên, đè bên cạnh mình để nó không nhúc nhích được: "Cứ vậy mà nghe đi!"
Lần này biến thành Đường Văn Sinh nằm giữa.
Miệng Nguyên Đản mếu mếu. Phong Ánh Nguyệt nhịn cười vỗ nhẹ lên vai Đường Văn Sinh tỏ ý anh đừng nói nữa. Sau đó cô bắt đầu kể chuyện.
Đứa trẻ cách vách không khóc nữa, Nguyên Đản cũng ngủ thiếp đi.
Đường Văn Sinh đặt con lên giường nhỏ rồi kéo cái chăn nhỏ lên che bụng cho nó.
"Thằng nhóc này càng ngày càng nghịch ngợm."
Sau khi nằm xuống, Đường Văn Sinh nói với Phong Ánh Nguyệt. "Nghịch ngợm mới đúng chứ. Trước mặt chúng ta nó càng hoạt bát chứng tỏ càng thoải mái." Phong Ánh Nguyệt ngáp một cái. Cô nằm trong lòng anh chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Đường Văn Sinh khẽ vuốt mái tóc dài của cô rồi cũng ngủ mất.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Văn Sinh đi mua thức ăn, Phong Ánh Nguyệt ở nhà làm bữa sáng. Đồ ăn vừa mới dọn lên bàn thì Đường Văn Sinh đã xách rất nhiều đồ về nhà.
Tầm khoảng hơn mười giờ, các bạn học ngày hôm qua xách đủ thứ đồ vào cửa.
Sau đó, bọn họ vào bếp giúp Phong Ánh Nguyệt nấu cơm. Cả nhà trở nên náo nhiệt.
Bởi vì không đủ bàn ngồi nên chị dâu Trương còn đưa bàn nhà mình qua cho mượn nữa mới đủ dùng.
Sau khi dùng bữa xong, các bạn học ở lại giúp nhà bọn họ dọn dẹp xong rồi mới rời đi.
Nhà Phong Ánh Nguyệt lau bàn ghế sạch sẽ rồi lấy thêm mấy quả đào nữa đi trả lại rồi cảm ơn người đã cho bọn họ mượn bàn ghế.
Chị dâu Trương nhìn đào trên bàn rồi nhìn về phía anh cả Trương đang gặm đào mà cảm thán: "Nhìn mà xem kìa, nhìn tác phong làm việc của người ta thế nào kìa! Chỉ cho bọn họ mượn bàn ghế một lúc thôi mà người ta đưa qua bao nhiêu là đào!"
Anh cả Trương gật đầu liên tục: "Đó là chuyện đương nhiên. Từ trước đến nay vợ chồng đồng chí Tiểu Đường luôn đối đãi với mọi người rất thoả đáng mà. Không thì sao bọn họ có thể trở thành người một nhà được."
"Hừ." Chị dâu Trương lườm anh cả Trương một cái rồi tiến lên chỉ vào mặt anh ấy mà mắng: "Người ta chỉ mượn mỗi bộ bàn ghế thôi cũng đã biết ơn rồi. Đứa em gái kia của anh đã tới mượn chúng ta năm mươi đồng rồi còn đi khắp nơi oang oác cái mồm nói chúng ta cho mượn ít..."
Lúc bên nhà chị dâu Trương truyền tới tiếng gây gổ thì Phong Ánh Nguyệt vừa mới tắm xong quay về, đang lau tóc ngoài hành lang.
"Sao lại cãi nhau rồi?"
Chị dâu Triệu ẵm thằng hai đi ra. Niếp Niếp và Nguyên Đản thì đang chơi bên cạnh.
"Em cũng không biết nữa."
Phong Ánh Nguyệt lắc đầu.
Cũng may nhà chị dâu Trương tuy gây gổ nhưng cũng có chừng mực, rất nhanh sau đó đã im lặng.
Chờ đến khi chị dâu Trương đi ra thì đã trở lại bình thường rồi, còn chào hỏi hai người nữa.
Chị dâu Triệu nhẹ nhàng lắc lư dỗ con rồi khẽ khàng nói với Phong Ánh Nguyệt: "Nhìn người ta mà xem kìa, gây gổ cũng có chừng mực chứ không giống nhà chị. Mỗi lần chị cãi nhau với Triệu Thiên là lại không thể nhớ được chút chừng mực gì nữa."
Thấy Đường Văn Sinh đi ra, cô ấy không nói thêm nữa.