Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 235:




Nguyên Đản “chúa dính người” 1
Mẹ Tống liếc nhìn Phong Ánh Nguyệt với sắc mặt kỳ lạ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy vẻ mặt khó coi của mẹ Phong, đột nhiên bà ta cảm thấy con gái nhà mình thật không tệ.
“Đi thôi, con còn cần phải đến Cung tiêu xã để mua vài thứ cho mẹ nữa, mẹ cũng nên về nhà sớm một chút đi ạ." Tống Chi kéo mẹ Tống đi về hướng Cung tiêu xã, không trả tiền cũng không sao, nhưng vì để khiến cho bên kia ổn định một chút thời gian để không đến nhà ngang thì vẫn phải mua thứ gì đó, trên người cô ấy chỉ mang theo hai hào, đủ để mua một ít kẹo.
Vì vậy mà mẹ Tống mới miễn cưỡng đi theo sau.
Mẹ Phong quay lại phía sau, trừng mắt nhìn Phong Ánh Nguyệt: "Con tính toán cũng thật giỏi! Hai mươi đồng một tháng, chỉ có một số công nhân mới có hơn hai mươi đồng một tháng! Nếu mỗi tháng cha mẹ có hai mươi đồng kia, mẹ còn có thể tới tìm được con sao?"
Phong Ánh Nguyệt cười châm chọc, nhìn tới nhìn lui mẹ Phong vài lần: "Bà mau nhìn xem, khi mà tôi bị gả đi, lúc đó tôi cũng đâu có muốn, tôi cũng không phải là coi tiền như cỏ rác. Hơn nữa, nhà họ Đường của chúng tôi còn có con nít, chăm sóc cháu trai cháu gái của gia đình mình còn không kịp, làm sao có thời gian mà chăm sóc người khác nữa chứ.”
"Làm gì có cháu gái? Không phải chỉ có một cháu trai thôi sao?"
"Có chứ, cũng sắp được nửa tuổi rồi." Phong Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời gay gắt: "Dù sao nếu như bà có đủ tiền, tôi sẽ để nó sống ở đây, còn nếu không đủ thì thôi vậy, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi về đây."
Nói xong thì cô định đi, mẹ Phong sốt ruột kéo cô lại: “Sao con có thể mặc kệ nó được chứ?
"Dựa vào cái gì mà tôi phải quan tâm chứ? Cũng đâu phải con của tôi." Phong Ánh Nguyệt rút tay của mình lại, hai người đang lôi kéo nhau thì bị chị dâu Triệu và chị dâu Vương nhìn thấy.
Chị dâu Vương cầm quạt hương bồ đứng dậy rồi đi ra ngoài: "Tình hình có vẻ không đúng lắm, chị đi xem một chút." Chị dâu Triệu không có ý kiến phản đối gì nên cũng đi theo ra ngoài.
Mẹ Phong tức giận muốn c.h.ế.t vì lời nói vừa rồi của Phong Ánh Nguyệt, khi bà ta đang mắng cô là đồ vô tình vô nghĩa thì thấy hai người chị dâu Vương đi ra.
"Ôi, có chuyện gì vậy? Sao còn không dứt khoát vậy." Chị dâu Vương nhướng mày hỏi.
“Đúng vậy, nếu có gì muốn nói thì cứ nói ra đi.” Chị dâu Triệu gật đầu, ưỡn bụng đi tới kéo lấy tay của Phong Ánh Nguyệt, nhìn mẹ Phong đang nghẹn lời: “Nói cái gì mà bỏ mặc cháu trai thì chính là lòng lang dạ sói chứ? Thím à, đừng nói là thím định đưa cháu trai của mình cho con gái nuôi đó chứ? Ôi, nhiều năm qua tôi chưa từng gặp phải một người không biết xấu hổ như vậy, không phải thím là loại người như vậy à?"
Thật ra là trước đây cha Tô Tô cũng suýt nữa đã làm ra chuyện như vậy, sau đó mẹ Tô Tô phải mang theo Tô Tô chuyển ra ngoài, về sau còn yêu cầu ly hôn hoặc tách ra ở riêng rồi mới quay về nhà ngang.
Hiện giờ, cha Tô Tô đã ra ở riêng nên mẹ con Tô Tô đã trở về nhà ngang, mẹ Tô Tô đã làm mất lòng một số người ở bên nhà chồng, nhưng điều đó đã giúp cô ấy đổi lấy được một số lợi ích cho gia đình nhỏ của bọn họ.
"Tôi cũng cảm thấy thím không phải là người như vậy, làm gì có chuyện để cho con gái đã gả chồng nuôi cháu trai chứ, chuyện đó thật là đáng xấu hổ và mất mặt."
Chị dâu Vương còn lấy tay gãi vào mặt vài cái, bày tỏ sự mất mặt.
Vì đang ở trước mặt người ngoài nên mẹ Phong có chút kinh sợ, bà ta lần lượt bị hai người bọn họ chế nhạo nên cả người cảm thấy không dễ chịu.
“Bà thấy sao?” Phong Ánh Nguyệt nhún vai: “Dù sao thì tôi cũng đã đưa ra điều kiện, vẫn là câu nói đó, nếu đưa đủ cho tôi thì nó có thể sống ở đây, còn nếu không thì quên đi, bà cứ quay trở về rồi bàn bạc lại với bọn họ đi, chờ đến khi chồng của tôi trở về thì tôi cũng sẽ nói với anh ấy."
Còn cần phải bàn bạc gì nữa? Một tháng phải đưa hai mươi cân lương thực, còn phải đưa thêm hai mươi đồng, đây là điều mà không phải ai cũng có thể đồng ý!
Nghe thấy cô nhắc đến Đường Văn Sinh, mẹ Phong có chút chột dạ, hỏi một cách chán ngắt: "Nó nói gì với con vậy?"