Lãng mạn 5
"Không đâu, ấm áp thế cơ mà." Phong Ánh Nguyệt cầm lấy bàn tay đang định kéo chăn của anh, cô nhẹ nhàng nói: "Em ngủ một lát đã, anh nhớ phải gọi em dậy đấy."
Ban ngày Đường Văn Sinh không ngủ được, anh cứ thế ở bên cạnh Phong Ánh Nguyệt.
"Được."
Khi Phong Ánh Nguyệt tỉnh lại thì đã gần bốn giờ, mà lúc bọn họ vào phòng chỉ mới hơn một giờ.
Phòng sưởi ấm ở bên kia vẫn sôi nổi, lúc này giọng nói của anh hai Đường khá lớn, cô bật người ngồi dậy, Đường Văn Sinh kéo cô nằm xuống.
"Sao anh lại không gọi em."
"Bên ngoài tuyết to, lạnh lắm đấy, ở trong chăn ấm áp hơn."
Đường Văn Sinh trèo sang ôm lấy cô.
Phong Ánh Nguyệt vùng vẫy hai cái, Đường Văn Sinh cười buông ra: "Nguyên Đản vào xem em hai lần rồi đó, bảo anh đưa cho em tấm chăn, đừng để cho em bị cảm."
Nó chắp tay ở phía sau bước vào, còn đội cả chiếc mũ mà Phong Ánh Nguyệt đan cho nó, trông như một cụ già dặn dò Đường Văn Sinh.
Bây giờ Nguyên Đản không còn sợ Đường Văn Sinh nữa rồi.
Trước hết là Đường Văn Sinh không tức giận đã.
"Dậy đi nào." Phong Ánh Nguyệt vội vàng mặc quần áo: "Nằm mãi trên giường sẽ ngày càng lười biếng đó."
"Không sao cả."
Đường Văn Sinh ngồi dậy theo, anh giơ tay vuốt tóc cô: "Thật ra anh lại mong em lười biếng một chút, đừng khổ nhọc bản thân."
"Em cũng không thích mỗi ngày trôi qua mình cứ giống như một con heo đâu." Phong Ánh Nguyệt trợn mắt: "Không được, anh cũng đừng có nằm, chúng ta đi dạo đi."
"Được."
Hai người không vào nhà bếp mà cầm ô bước ra khỏi nhà trên.
Trận tuyết to bay tứ tung, hai người mặc áo bông và choàng hai chiếc khăn quàng cổ có màu giống nhau, cùng đi dạo quanh quanh trong đội.
Xung quanh đều là một màu trắng xóa, chỉ vươn tay ra một lát mà tay đã trở nên lạnh buốt.
Mỗi lần như thế, Đường Văn Sinh sẽ nhéo cổ cô, "nhắc nhở" cô không được chơi với tuyết.
"Sẽ bị cảm đấy."
"Ừm." Hai người tiếp tục đi về phía trước, khi đi ngang qua nhà bà tổ thì thấy bà tổ đang chống gậy đứng một mình ở cửa sân nhà, bà ấy trông đã rất già rồi, lưng khom thấp xuống.
Trong khung cảnh này lại có một người lớn tuổi đứng như thế, gian phòng ở phía sau có vẻ rất lớn. Hai người nhìn nhau rồi đi đến chào hỏi bà tổ, mỗi người đỡ một bên của bà ấy dìu vào nhà.
Con gái và con dâu của bà đang bận việc trong nhà bếp nên không biết bà tổ đã tự ra ngoài.
"Bà tổ, tuyết rơi lớn lắm, bà đừng ra ngoài một mình."
Tai của bà tổ cũng không còn thính nữa nên khi nói chuyện Đường Văn Sinh phải nói rất to.
"Biết rồi biết rồi." Bà tổ nắm lấy tay Phong Ánh Nguyệt: "Về từ khi nào rồi?"
Con gái của bà ấy nghe thấy vội chạy sang, bất đắc dĩ nói: "Mẹ à, Ánh Nguyệt bọn họ đã trở về được mấy ngày rồi, còn tặng cả thịt sang nữa, mẹ lại quên rồi sao?"
Vẻ mặt của bà tổ mờ mịt.
Đường Văn Sinh thấy vậy trong lòng không tài nào yên được.
"Bà lớn tuổi rồi, không nhớ được nữa." Con gái của bà ấy lắc đầu nhẹ, khe khẽ nói với Phong Ánh Nguyệt bọn họ.
"Vâng." Phong Ánh Nguyệt gật đầu, cô cầm lấy tay của bà ấy.
Sau khi nói chuyện thật lâu với bà tổ, đến khi bà ấy ngáp rồi thì hai người mới cầm ô rời đi, khéo léo từ chối lời mời dùng cơm của nhà họ.
"Thấm thoát bà tổ đã lớn tuổi như vậy rồi."
Trên đường về, Đường Văn Sinh bùi ngùi nói.
"Con người ấy mà." Phong Ánh Nguyệt kéo tay anh: "Có đôi khi cảm thấy chỉ chớp mắt thôi mà đã qua vài năm, vậy nên phải sống cho thật tốt, sống thật ý nghĩa."
Đường Văn Sinh nắm chặt lấy tay của cô: "Em nói đúng."
Khi Đường Văn Tuệ tìm ra thì cô ấy đã nhìn thấy hai người tay trong tay cầm hai chiếc ô từ xa đi dưới trời tuyết lớn, cô ấy chậc một tiếng rồi gọi lớn: "Chị dâu ba, anh ba! Bác cả nói hôm nay sang nhà bác ấy ăn cơm!"
"Ừ!"
Phong Ánh Nguyệt đáp lời, muốn rút tay lại nhưng Đường Văn Sinh lại không cho.
"Em ấy đang nhìn đấy."
"Không sao cả, anh dắt vợ của anh, chẳng phải tội lưu manh gì cả."
"Nói chuyện cho đàng hoàng đi." Phong Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn anh.
Đường Văn Sinh thấy Đường Văn Tuệ quay người đi về nhà thì nghiêng chiếc ô trong tay mình sang để che cho hai người bọn họ, sau đó anh cúi đầu hôn Phong Ánh Nguyệt.
Bỗng nhiên Phong Ánh Nguyệt bị "tập kích", cô sững sờ rồi bỗng sực nhớ ra thời điểm hiện tại, cô cảm thấy thật lãng mạn.
Tuyết rơi khắp trời, được người thương chở che quả thật là lãng mạn.