Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 179:




Người một nhà đoàn kết thương yêu 1
"Nghe cha Niếp Niếp nói, ở nhà máy sản xuất giấy, nhân duyên của Trương Đại Lực không tốt lắm, không phải ai anh ta cũng la liếm đâu, người ta la liếm lãnh đạo thôi."
Chị dâu Triệu vừa khâu quần cho Niếp Niếp vừa kể cho Phong Ánh Nguyệt nghe.
Hai người đang ngồi ở trong phòng của cô ấy vừa sưởi ấm vừa tán gẫu.
Phong Ánh Nguyệt không làm gì cả, cô chỉ tới ngồi chơi một chút thôi.
"Bên phía lãnh đạo đồng ý luôn hả chị?"
"Dĩ nhiên rồi." Chị dâu Triệu nói với thái độ giễu cợt: "Vợ của ông ta cũng là bà con gì đó với nhà của thị trưởng, em nghĩ họ có thể từ chối được sao?"
Mặc dù không phải là trưởng huyện nhưng so với người bình thường thì vẫn có tiếng nói hơn.
"Ánh Nguyệt ơi." Đang nói, bỗng nhiên tiếng cười của chị dâu Vương truyền tới, Phong Ánh Nguyệt đi ra ngoài xem thử liền thấy chị dâu Vương đang cầm một cái bát sứ chứa đầy đậu phụ khô: "Cầm lấy, mẹ chị mới làm xong là đem qua cho chị, hai người ăn thử đi."
"Nhiều quá ạ."
Phong Ánh Nguyệt nhận lấy, nhiêu đây chắc cũng hơn mười đồng.
"Nhiều đâu mà nhiều, đây đều là đậu nành nhà trồng không được bao nhiêu đồng đâu, chị phải về rồi, mẹ còn đang ở nhà chờ chị."
"Chị dâu chờ em một chút." Phong Ánh Nguyệt chạy vào nhà đổ số đậu phụ khô vào một cái bát sứ sạch sẽ khác sau đó lấy một ít bánh que ở trong tủ bỏ vào trong bát: "Chị cũng nếm thử bánh que do mẹ chồng em làm đi."
"Ôi chao! Em khách sáo quá!" Chị dâu Vương không từ chối được nên đành phải nhận lấy, cô ta còn phải trở về chăm sóc mẹ mình nên ở lại một chút liền rời đi.
Phong Ánh Nguyệt ngồi chơi ở nhà chị dâu Triệu một hồi liền về nhà chuẩn bị cơm tối.
Trong nhà có ớt dài mang từ dưới quê lên, Phong Ánh Nguyệt cắt thành từng khúc nhỏ rồi bỏ vào xào chung với đậu phụ khô, cho thêm một ít thịt bằm.
Trời lạnh nên Phong Ánh Nguyệt thích làm canh cải chua và thêm một ít bún khoai, nóng nóng ăn siêu đã.
Đường Văn Sinh về nhà nói rằng tạm thời không cần đến nhà máy sản xuất giấy nữa, kỹ thuật viên sẽ làm việc xoay ca, mỗi người trực một tuần.
Đường Văn Sinh được sắp xếp làm cuối tháng.
Năm nào cũng vậy, tiền lương cứ theo đó mà giảm đi mười mấy đồng.
"Anh ở nhà sẽ móc mũ len giúp em."
Đường Văn Sinh cười nói. "Vậy để lát nữa em dạy cho anh."
"Anh đã coi em làm mấy ngày nay rồi, chắc sẽ làm được ngay thôi." Đường Văn Sinh còn thêm kim móc khác, có thể thấy chuyện anh muốn giúp Phong Ánh Nguyệt không phải là một ngày ngày hai.
Anh không quen nhìn người khác làm việc một mình, có dịp được rảnh thì anh cũng muốn phụ giúp một tay.
Buổi tối, sau khi Quân Tử rời đi, Phong Ánh Nguyệt đóng cửa lại rồi cùng Đường Văn Sinh vào trong phòng móc mũ.
Đường Văn Sinh rất thông minh, chiếc mũ đầu tiên làm ra có chút lỏng lẻo nhưng vẫn ra hình dạng, lực tay của anh không đủ nên mới khiến nó không được chắc chắn.
"Làm tốt lắm." Phong Ánh Nguyệt khen.
"Cứ tiếp tục phát huy." Đường Văn Sinh cầm mũ len của Phong Ánh Nguyệt lên so sánh, vẻ mặt của anh lúc này cực kỳ không hài lòng sau đó anh liền tháo cái mũ ra và làm lại.
Lần này thì lực tay của anh đã khống chế tốt nên thành quả cũng không tệ lắm, nhưng để phù hợp với yêu cầu của Dương Bảo Quốc thì vẫn còn thiếu một chút: "Lấy cái này cho Nguyên Đản đi."
Đường Văn Sinh cười nói.
"Vâng." Phong Ánh Nguyệt bỏ vào trong túi vải: "Nếu anh được nghỉ lâu như vậy thì sao chúng ta không về quê đi nhỉ?"
"Vậy thì về." Đường Văn Sinh gật đầu: "Sẵn tiện lên huyện mua nguyên liệu và đi giao mũ len luôn."
"Vâng."
Phong Ánh Nguyệt cảm thấy ở dưới quê khá tốt, nói chuyện cười đùa cùng người nhà bên đống lửa lớn, nhưng chỉ vì người nhà họ Đường không tệ chứ nếu mà có một người khó sống chung thì cô cũng chẳng muốn về.
Đến khi đi ngủ, cuối cùng Đường Văn Sinh cũng làm ra được cái mũ đạt chất lượng để giao, anh vui cực kỳ: "Cuối cùng cũng có thể giúp được em rồi."
"Muốn giúp em đến vậy sao?"
Phong Ánh Nguyệt tựa vào lồng n.g.ự.c anh, cô ngẩng đầu lên sờ cằm anh rồi hỏi.
"Ừ, anh thích làm việc chung với em, coi như không giúp được bao nhiêu thì trong lòng anh cũng cảm thấy rất vui."
Đường Văn Sinh cúi đầu hôn lên trán cô rồi ôm chặt lấy.
Hai người thủ thỉ với nhau một hồi mới đi ngủ, vì trời lạnh nên Phong Ánh Nguyệt thích gác lên chân của Đường Văn Sinh lấy hơi ấm, hai người chỉ đơn thuần là đi ngủ, buổi tối ôm nhau như thế nào thì buổi sáng thức dậy sẽ ở đúng tư thế đó.
Trong chăn vô cùng ấm áp.
Phong Ánh Nguyệt nằm trên giường thêm một tí nữa mới đứng dậy đi rửa mặt.
Vừa bước ra khỏi cửa liền nghe thấy tiếng chị dâu Triệu đang phàn nàn với Triệu Thiên: "Em không biết anh ngủ quên hay sao nhưng nhìn cái gối của anh đi, nó đen thui!"
Triệu Thiên oan ức nói: "Ngày nào anh cũng gội đầu mà, anh cũng không biết sao nó lại mau bẩn đến vậy."