Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 161:




Không nói một chữ ngọt nào 1
Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt đi dạo xung quanh một vòng, mãi cho đến một ngã ba nào đó, gặp được dì ba và dì tư, hai người đều cõng gùi, trên gùi có lá chuối tây che kín, mồ hôi đầy mặt, xem ra chính là cùng đi tới.
Thế là bốn người cùng về nhà cậu cả, chưa kịp vào sân đã cảm thấy bầu không khí không bình thường, mẹ Đường ôm cô út, còn cha Đường thì đang đứng trong sân nhìn mấy đứa bé chơi đùa, trong nhà trên thì truyền đến tiếng chất vấn của anh cả họ.
"Tôi biết ngay mà, sáng hôm nay cô lấy tiền ra, lại chỉ đưa tôi có một ít như vậy! Hóa ra là bị cô cầm về nhà mẹ đẻ!"
Người quản tiền trong cái nhà này chính là chị dâu họ, chị ấy đã sinh cho cả nhà mấy đứa trẻ, mợ cả thấy chị ấy tốt, không lâu sau khi sinh hai đứa sinh đôi, đã giao hết tiền cho chị ấy quản lý.
Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
"Chị hai, có chuyện gì vậy?"
Dì ba nhẹ nhàng buông gùi xuống, chỉ chỉ vào phòng nhỏ giọng hỏi.
Dì tư thở dài, bà ấy có biết một chút, bởi vì người nhà mẹ đẻ nhà chị dâu họ cách nhà chồng bà ấy không xa.
"Mượn gấp, cũng không phải không trả."
Chị dâu họ nghe xong, chỉ biết khóc.
Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh cũng chưa vào phòng, một đám người đều đứng trong sân.
May đều là họ hàng gần nhà mình, nếu không cũng bị người ta chế giễu.
Nghe thấy bọn nhỏ chào bà cô ba và bà cô tư, cậu cả và mợ cả giữ vững tinh thần, cho cặp vợ chồng trở về phòng, bước nhanh đi ra nhà trên.
"Tới rồi, sao không đi vào chứ?"
Mợ cả bày ra một nụ cười.
Theo tiếng buồng trong đóng cửa, mấy người Phong Ánh Nguyệt cũng đi theo mợ cả vào nhà trên.
Quả nhiên không thấy anh cả họ với chị dâu cả họ.
Trong phòng cũng không phát ra tiếng nói chuyện quá lớn, lại thêm mấy người ở ngoài cũng đang nói chuyện, ngược lại càng không đáng chú ý.
Tóm lại chờ chị dâu họ ra, sưng cả hai mắt, anh cả họ còn mang theo tức giận, khi nhìn thấy dì ba và dì tư, anh ấy tiến lên chào: "Cô ba, cô tư."
"Ừ." Dì ba nhìn thoáng qua chị dâu họ đang đón bé út trong n.g.ự.c mẹ Đường: "Đang vui vẻ như vậy, đừng nói chuyện khác vội." "Vâng." Anh cả họ trầm giọng đáp, trong lòng bực bội.
"Không phải muốn đạp xe sao?"
Đường Văn Sinh đứng lên nói.
Anh cả họ đi theo anh ra ngoài, lấy xe đạp ra cùng Đường Văn Sinh ra sân, vừa ra sân đã bắt đầu chào hỏi tổ tông chị dâu họ.
"Anh thật không ngờ cô ta dám làm như thế! Trong nhà vốn đã eo hẹp, chút tiền này đều là tích góp để phòng khi người già với mấy đứa trẻ ốm đau, cô ta thì hay rồi, không rên một tiếng, trực tiếp đưa về nhà mẹ đẻ hai mươi đồng!"
Anh cả họ hít một hơi thật sâu: "Nói là mượn, mà với cái đức hạnh kia của người nhà mẹ cô ta, hơn phân nửa là sẽ không trả. Không được, cơn tức này anh không thể cứ nuốt xuống như thế!"
Đường Văn Sinh còn chưa kịp nói chuyện, anh cả họ đã đạp xe hai vòng, cũng không biết nghĩ thông suốt cái gì, nhìn sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
Giữa trưa chỉ có ngần ấy người, mừng thọ đều là buổi tối mới có nhiều người.
Chị dâu họ đã làm sai chuyện, đang lo lắng chồng mình có thể giáo huấn mình hay không, cũng không tiếp tục gây sự với Phong Ánh Nguyệt, giữa trưa là mợ cả và bà cô ba cùng nấu cơm.
Phong Ánh Nguyệt vừa mới vào nhà bếp đã bị bọn họ đuổi ra, thế là đành ngồi cùng Đường Văn Sinh ở trong sân thấp giọng nói chuyện.
"Chị ta thành thật ngay lập tức, chẳng lẽ không lấy lại được tiền sao?"
"Đúng là anh họ nói như vậy, nhưng nhìn anh ấy có vẻ có chủ ý, đoán chừng có thể cầm về một chút."
Đường Văn Sinh trả lời.
"Người này không dễ ở chung, Văn Tuệ nói đúng, biết không chào đón mình, chị ta còn thích dính lên nói lời khó nghe, em không thích."
Phong Ánh Nguyệt nghiêng đầu phủi phủi bụi trên vai Đường Văn Sinh, thấp giọng nói.
"Không sao, một năm cũng không gặp mấy lần, anh sẽ che chở em."
Sau khi ăn cơm trưa xong, hai người đạp xe về huyện.
Mấy người cha Đường cũng rời đi theo sau, buổi tối người tới nhà cậu cả phần lớn là người có quan hệ gần gũi với bọn họ trong đội sản xuất.
Chị dâu họ ôm con ngồi trong góc, anh cả họ trầm giọng nói: "Hôm nay cha mừng thọ, nhà cô không một ai đến, thái độ này còn muốn vay tiền? Tôi cho cô biết, không cầm hai mươi đồng kia về được, tôi sẽ ly hôn với cô!"
"Anh là đồ không có lương tâm! Tôi đã sinh cho anh sáu đứa con đấy!"
Nghe đến ly hôn, chị dâu họ đầy vẻ khiếp sợ ngẩng đầu lên.