Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 139:




Tất nhiên anh phải che chở cho em 3
Đối phương cười híp mắt hỏi: "Cô muốn mua gà lớn chừng nào? Nhà tôi có đấy."
"Thím bán thế nào ạ?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi giá tiền trước.
"Tám đồng một con."
Phong Ánh Nguyệt cười nhạt một cái rồi đi luôn.
Lúc ra khỏi nhà cô có nghe ngóng thông tin từ thím Điền rồi. Giá gà bây giờ cũng chỉ đắt hơn khoảng thời gian ăn tết một chút mà thôi. Chừng khoảng năm hào một cân. Bình thường không cao như thế, chỉ có ba hào thôi.
Thím kia vừa mở miệng đã hét giá tám đồng một con, nghĩ cô là người tiêu tiền như rác à?
Phong Ánh Nguyệt lấy một ít nấm ra cứ vậy mà nấu canh luôn, mùi vị vẫn rất ngon.
Phong Ánh Nguyệt không nói với bất kỳ ai về chuyện giá gà này. Thế nhưng ngày hôm sau tầm chạng vạng tối, Đường Văn Sinh mới quay về nhà, mang theo một con gà đã làm thịt xong đang đựng trong túi vải.
"Nội tạng anh tặng cho người giúp g.i.ế.c gà rồi." Giết gà trong nhà ngang sẽ bốc mùi nặng, không ổn lắm nên Đường Văn Sinh đã ra ngoài nhờ người làm.
"Mấy tiền một cân vậy anh?"
Phong Ánh Nguyệt nhìn con gà ước lượng một chút. Con này chắc nặng khoảng tầm năm, sáu cân gì đấy.
"Hai hào một cân. Chẳng qua đây không phải là gà vườn mà là gà công nghiệp nên cũng có ăn chút thực phẩm công nghiệp. Thịt của nó không ngon bằng gà vườn lắm. Bây giờ còn chưa đến tết nên không nhiều người bán gà."
Đường Văn Sinh giải thích.
"Vậy cũng rất được rồi. Ngày mai anh có được nghỉ không? Chúng ta ăn nửa con, còn nửa con đem về quê nhé?"
Nhưng nghĩ lại thì hai người bọn họ ăn nửa con là đủ chứ về quê nhà nhiều người như vậy có lẽ nửa con không đủ ăn.
"Không cần đâu, em cứ hầm hết đi. Anh đã nhờ người ta làm thịt thêm một con sáng mai lấy rồi." Đường Văn Sinh cười đáp. Nghe thấy lời anh, Phong Ánh Nguyệt cũng vui vẻ: "Vậy em hầm luôn đây."
Kết quả là lúc Đường Văn Sinh ra ngoài xử lý thịt gà thì bị thím Lý nhìn thấy. Bà ta quay về nói ngay với người khác: "Nguyên Đản vừa mới bị đón đi cô ta đã bảo đồng chí Tiểu Đường mua gà về hầm ăn rồi. Nhìn mà xem kìa, đúng là không phải mẹ ruột mà, lúc nào cũng chỉ ước gì không nhìn thấy con chồng nữa. Ngày thường thì cứ giả vờ người mẹ tốt đi, kết quả thì sao nào?"
Ngày hôm sau, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh cùng lên đường về quê. Buổi chiều lúc trở lại nhà ngang, bọn họ thấy có mấy thím nhìn mình với ánh mắt không thoải mái. Chị dâu Vương đi lên tặng cô chút lê núi nhà mẹ đẻ đưa tới, tiện thể nhắc đến chuyện này luôn.
"Thật chẳng biết cái bà họ Lý kia là kiểu gì nữa! Bà ta lắm mồm kinh người, suốt ngày phun mấy lời ong tiếng ve khắp nơi, thật đáng ghét quá mà! Hôm nay chị tình cờ nghe thấy nên đã mắng lại ngay. Lúc con gái mình lấy chồng, nhà trai người ta đưa mười cân thịt tới, tưởng rằng bàn tiệc sẽ có thể đẹp mắt một chút. Ai ngờ bà ta lại giấu mất tám cân rồi!"
"Mẹ ruột mà cũng làm ra được loại chuyện này, thế mà còn không biết xấu hổ nói người khác nữa chứ!"
Thím Lý bị nói đến nỗi mặt đỏ tận mang tai rời đi.
Phong Ánh Nguyệt bình tĩnh như không, phân loại mấy món đồ mang từ quê lên rồi cất đi, sau đó mới cười nói với chị dâu Vương đang lo lắng cho mình: "Làm mẹ kế bao giờ mà chẳng phải chịu chút lời ong tiếng ve ạ."
Hai người đang nói chuyện thì chị dâu Trương chạy tới: "Ánh Nguyệt à! Đồng chí Tiểu Đường cũng lợi hại ghê! Cậu ấy thẳng tay vả mặt mấy lời thím Lý nói luôn!"
Hoá ra lúc Đường Văn Sinh mới lau chùi xe đạp và dựng xong xuôi đi lên tầng thì gặp thím ba Lưu ở tầng ba. Bà ấy kéo anh lại thấp giọng nói mấy câu. Thế là sau khi lên tầng năm, anh đi thẳng tới cửa nhà thím Lý lớn tiếng mời bà ta ra nói chuyện.
Lúc Phong Ánh Nguyệt và mấy người chị dâu Vương đi ra ngoài thì Đường Văn Sinh đã đi tới cửa nhà chị dâu Triệu rồi. Bên phía thím Lý có mấy người đang vây quanh. Thím Lý xấu hổ muốn chui luôn xuống đất, đẩy người ta ra đóng mạnh cửa lại.
Thấy vậy, thím Điền hừ lạnh một tiếng: "Cái thứ mất mặt xấu hổ! Nhà người ta tốt nên nhìn không vừa mắt à!"
"Đúng vậy, chuyện nhà mình còn cả gánh chưa giải quyết xong kia kìa, sao lại có lòng dạ đi quan tâm chuyện nhà khác nữa vậy."
Một thím khác xách cái thùng gỗ đi ngang qua cửa nhà thím Lý cũng lớn tiếng nói chuyện.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi Đường Văn Sinh. Chị dâu Trương và chị dâu Vương đã cười híp mắt rời đi rồi.
Đường Văn Sinh vào nhà rót một cốc nước ấm uống hai ngụm.
"Anh nói với bà ta rằng gà là do anh mua về. Chúng ta ăn một con, sáng sớm hôm nay lại đưa một con lớn hơn về bên phía nhà cha mẹ nữa. Anh cũng nói luôn là mua ở đâu, tốn bao nhiêu tiền, nếu bà ta không tin thì đi tìm người ta mà hỏi, đừng có nói oan nói uổng cho vợ anh."
Phong Ánh Nguyệt bật cười: "Anh nói hay ghê. Cảm ơn anh đã bảo vệ em nhé."
"Em là vợ anh mà, tất nhiên anh phải che chở cho em rồi."