Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 124:




Vậy tại sao thím không đến gặp con? 1
Mẹ Đường ở trong phòng bếp, nghe thấy động thì tĩnh buông muôi xuống, liền chạy ra ngoài sân: "Nguyên Đản! Làm sao vậy, làm sao vậy!”
"Bà nội, bà nội!"
Nguyên Đản lắc lắc chạy đến trước mặt bà, ôm lấy chân bà, ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng chỉ vào ngã rẽ nhỏ bên kia đường: "Có một thím không quen biết cho cháu kẹo ăn! Chắc là bắt cóc trẻ con!”
Nói xong, còn học theo dáng vẻ Kiều Tư Vũ vẫy tay với nó: "Cứ như vậy, để cho cháu đi qua, cháu quay đầu bỏ chạy, thím ấy cũng không dám đi ra!"
"Thật sự là bắt cóc trẻ con?"
A Tráng hỏi.
Nguyên Đản rơi nước mắt gật đầu.
Mẹ Đường thấy vậy vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy nó: "Không khóc không khóc, Nguyên Đản giỏi quá, người không quen biết cho cháu kẹo ăn thì phải chạy, A Tráng cũng nhớ kỹ.”
A Tráng gật đầu.
Chị dâu họ đã đến bên kia kiểm tra một phen, trở về nói với mẹ Đường: "Chỉ thấy dấu chân, không thấy người, dấu chân kia không dài, là phụ nữ.”
"Nguyên Đản nói là một thím không quen biết, phải nói với đội trưởng một tiếng." Mẹ Đường nghiêm túc nói.
"Cháu đi nói, A Tráng, con ở nhà bà nội hai không được chạy loạn có biết không?"
“Vâng ạ!”
Anh Tráng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyên Đản lớn tiếng trả lời.
Sau khi mẹ thằng bé xoay người rời đi, A Tráng kéo Nguyên Đản đi vào cổng sân: "Đừng sợ, anh bảo vệ em."
Nguyên Đản nặng nề gật đầu, bàn tay nhỏ bé khác lau nước mắt: "Thím ấy thật đáng sợ.”
Mẹ Đường nhìn thoáng qua ngã rẽ nhỏ bên đường, Nguyên Đản không biết, nhưng đối phương có thể gọi ra tên Nguyên Đản, có phải là Kiều Tư Vũ hay không? . Ngôn Tình Ngược
Nhưng nghĩ lại, đối phương nhiều năm như vậy một lần cũng không đến thăm Nguyên Đản, hẳn là không phải.
Có lẽ đó là bắt cóc trẻ con, biết tên của đứa trẻ, vì vậy cố tình gọi tên nó và cho Nguyên Đản kẹo đã chuẩn bị.
Kiều Tư Vũ bị chị dâu họ rống một tiếng, sợ tới mức lăn lộn bò rạp, đi sâu hơn vào rừng.
Nhà họ Kiều muốn gả cô ta đi, sau khi Kiều Tư Vũ nhận được tin nhắn của Kiều Tư Văn, lấy được tất cả gia sản, suốt đêm chạy ra khỏi đội bốn Hà Loan, cô ta không có chỗ nào để đi, một lòng muốn đi tìm Cung Nguyên.
Cô ta nhớ rõ lúc Cung Nguyên đi, anh ta cũng nói sẽ đi đâu, cho nên chuẩn bị một đường tìm qua. Trước khi đi, cô ta vẫn muốn gặp Nguyên Đản.
Kết quả Nguyên Đản lầm tưởng cô ta là bắt cóc.
Kiều Tư Vũ lúng túng không thôi.
Bên này, Đường Văn Sinh đưa Đường Văn Tuệ trở về nhà ngang. Đường Văn Tuệ trò chuyện cùng chị dâu Triệu một hồi lâu, rồi chuẩn bị ngày mai cùng chị dâu Triệu về nhà mẹ đẻ cô ấy xem một chút.
Phong Ánh Nguyệt có chút lo lắng, dù sao Đường Văn Tuệ xa lạ với bên kia, chị dâu Triệu là người không tệ nhưng chỉ sợ xảy ra chuyện.
Vì thế khi cùng Đường Văn Sinh rửa rau thì nói: "Ngày mai em đi cùng Văn Tuệ.”
"Không cần, anh xin nghỉ nửa ngày là được rồi."
Đường Văn Sinh trấn an.
Lúc ngủ, Đường Văn Sinh ngủ ở bên ngoài ván gỗ dựng giường, Đường Văn Tuệ cùng Phong Ánh Nguyệt ngủ trong phòng.
Đường Văn Tuệ có chút hưng phấn ngủ không được.
Phong Ánh Nguyệt nói chuyện phiếm cùng cô ấy, nghe tiếng cười nói vui vẻ truyền đến trong phòng, Đường Văn Sinh gối hai tay sau đầu, mỉm cười.
Sáng sớm hôm sau, Đường Văn Tuệ, Đường Văn Sinh, còn có chị dâu Triệu xuất phát, Niếp Niếp được giao phó cho Phong Ánh Nguyệt chăm sóc.
Phong Ánh Nguyệt bện tóc cho con bé, con bé cũng rất phối hợp, hai b.í.m tóc nhỏ ở phía sau đầu cô bé vung một cái, chọc cho Yến Tử tới tìm cô bé chơi vô cùng ngưỡng mộ, vì thế Phong Ánh Nguyệt lại tết cho Yến Tử hai b.í.m tóc.
Chị dâu Trương nhìn thấy hai đứa nhỏ đang chơi đùa trên hành lang, lúc này mới phát hiện đầu bé con nhà mình đã biến hóa, lại nhìn Niếp Niếp thì hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
"Tóc Yến Tử vừa mỏng vừa ít, mẹ chị cắt hết đi, mọc lại mới tốt."
Thứ này Phong Ánh Nguyệt không có kinh nghiệm, không tiện đưa ra lời khuyên.
Vừa lúc Trịnh Văn Văn đến, chị dâu Trương liền đứng dậy rời đi.
Lúc bọn Đường Văn Sinh trở về, Trịnh Văn Văn còn chưa đi, thấy vẻ mặt Đường Văn Tuệ là ý cười thì biết chuyện đã thành.
Chờ sau khi Trịnh Văn Văn đi, Đường Văn Tuệ kéo Phong Ánh Nguyệt cho cô xem vải.
“Mẫu đã xác định xong, vải cũng lấy về, thêu sơn điểu hí thủy, sáu đồng tám!"
Phong Ánh Nguyệt cầm lấy tấm vải kia sờ sờ, kết cấu cũng rất tốt: "Phải thêu bao lâu?”
"Không làm công việc khác thì nhiều nhất là năm ngày." Đường Văn Tuệ vươn một tay ra.
"Vậy không tồi." Phong Ánh Nguyệt cười gật đầu: "Sau này có loại công việc này, chị sẽ kéo em theo.”
“Được ạ!”
Đường Văn Tuệ cười hì hì.
Đường Văn Sinh ở bên ngoài nấu cơm, Đường Văn Tuệ cùng Phong Ánh Nguyệt nói chuyện rồi đi hỗ trợ, Phong Ánh Nguyệt dọn nhà một phen, vừa vặn ăn cơm trưa.
Vốn là bọn Đường Văn Sinh để Đường Văn Tuệ tiếp tục ở đây, chờ thêu đồ xong rồi về nhưng Đường Văn Tuệ nhớ nhà: "Em quay về làm chút cơm cũng được.”
Cô gái này cũng cứng đầu, vì thế sau khi ăn cơm xong, Đường Văn Sinh đưa người đến chỗ chị dâu Hồng, sau đó đến xưởng giấy làm việc.
Hơn nữa, Kiều Tư Vũ trốn trong rừng một đêm, vừa kinh hãi vừa sợ, bởi vì đội trưởng nghe chị dâu họ nói có người xa lạ lấy kẹo trêu chọc đứa nhỏ. Hơn nữa nhìn thấy cô ta đi qua thì chạy, cũng nhận định là bắt cóc trẻ con. Vì thế tìm mười mấy đàn ông vạm vỡ trong đội đi tới đi lui trong đội sản xuất. Đi từ nhà này sang nhà khác để nói chuyện với người lớn để chăm sóc trẻ em.